Chương 35
Tô Mã Lệ
2024-08-18 06:43:36
Lục Vận Phục đè anh ngồi xuống ghế sô pha, bảo anh đợi một lúc, lập tức có trò vui.
Chỉ trong một hai phút, đã có hơn chục cô gái trẻ đẹp bước vào, tất cả đều mặc bikini, để lộ bộ ngực kiêu hãnh và vòng eo thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt ngấn nước trong veo. Mấy người bọn họ vừa bước vào đã lần lượt nhìn từng người đàn ông có mặt trong phòng, sau đó ánh mắt của bọn họ đều dừng lại chỗ Chu Đạc.
"Tôi biết em trai của anh gặp tai nạn, hiện giờ tâm trạng của anh không tốt, cho nên tôi đã sắp xếp cho cậu, đừng khách sáo." Lục Vận Phục lập tức trưng ra vẻ mặt “anh không cần phải cảm ơn tôi đâu”, sau đó vỗ vỗ vai Chu Đạc: “Anh xem mình thích em nào, nếu đều thích, tất cả các em ở đây đều là của anh, lão Đỗ đem viên thuốc cậu dùng cho anh cả một viên.”
“Cút đi, con mẹ nó, ai cần dùng cái thứ thuốc đấy!” Đỗ Hữu Tòng tức giận mở miệng chửi bới.
“Loại thuốc đặc biệt mà cậu đang dùng đấy.” Lục Vận Phục đi tới, lấy khuỷu tay huých một cái vào đối phương, từ trong túi móc ra một hộp thuốc, cầm trong tay lắc lắc: “Đây là cái gì?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Đỗ Hữu Tòng biến thành màu gan heo: "Lục Vận Phục, cậu có biết không vạch trần lỗi của người ta nghĩa là gì không!"
Đỗ Hữu Tòng là người tốt chỉ có điều khá háo sắc, mấy năm nay chơi bời điên cuồng đến mức cơ thể kiệt quệ, bác sĩ kê đơn thuốc đồng thời dặn anh ta phải kiêng quan hệ một thời gian. Mặc dù anh ta vẫn dùng thuốc nhưng vẫn có thể chơi, bất cứ lúc nào cũng mang thuốc trong người.
Việc mọi người nói đùa cũng không ảnh hưởng tới toàn cuộc nhưng Đỗ Hữu Tòng bị Lục Vận Phục đem chuyện này ra trêu đùa trước mặt phụ nữ, đương nhiên không thể nhịn được.
Hai người còn đang cãi nhau, một người phụ nữ mạnh dạn đi tới, muốn đến gần Chu Đạc. Cô ta mới đi được nửa đường bị Hứa Cương chặn lại, đối phương cắn môi có chút xấu hổ rồi lại trưng ra vẻ mặt vô tội. Hứa Cương giống như một vị thẩm phán công chính nghiêm minh, trực tiếp mời cô gái quay về chỗ.
Sau khi Lục Vận Phục tranh luận xong, anh ta bèn ngồi xuống cạnh Chu Đạc hỏi xem anh có đặc biệt để ý tới người nào không.
Chu Đạc hờ hững liếc mắt nhìn anh ta một cái, nếu như ánh mắt của anh có giấu dao thì e là lúc này Lục Vận Phục đã chết rồi, anh ta lập tức giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Được rồi, được rồi, không vừa mắt người nào cả, tất cả đều đi ra ngoài đi."
Chỉ trong một hai phút, đã có hơn chục cô gái trẻ đẹp bước vào, tất cả đều mặc bikini, để lộ bộ ngực kiêu hãnh và vòng eo thon gọn, khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt ngấn nước trong veo. Mấy người bọn họ vừa bước vào đã lần lượt nhìn từng người đàn ông có mặt trong phòng, sau đó ánh mắt của bọn họ đều dừng lại chỗ Chu Đạc.
"Tôi biết em trai của anh gặp tai nạn, hiện giờ tâm trạng của anh không tốt, cho nên tôi đã sắp xếp cho cậu, đừng khách sáo." Lục Vận Phục lập tức trưng ra vẻ mặt “anh không cần phải cảm ơn tôi đâu”, sau đó vỗ vỗ vai Chu Đạc: “Anh xem mình thích em nào, nếu đều thích, tất cả các em ở đây đều là của anh, lão Đỗ đem viên thuốc cậu dùng cho anh cả một viên.”
“Cút đi, con mẹ nó, ai cần dùng cái thứ thuốc đấy!” Đỗ Hữu Tòng tức giận mở miệng chửi bới.
“Loại thuốc đặc biệt mà cậu đang dùng đấy.” Lục Vận Phục đi tới, lấy khuỷu tay huých một cái vào đối phương, từ trong túi móc ra một hộp thuốc, cầm trong tay lắc lắc: “Đây là cái gì?”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Đỗ Hữu Tòng biến thành màu gan heo: "Lục Vận Phục, cậu có biết không vạch trần lỗi của người ta nghĩa là gì không!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Hữu Tòng là người tốt chỉ có điều khá háo sắc, mấy năm nay chơi bời điên cuồng đến mức cơ thể kiệt quệ, bác sĩ kê đơn thuốc đồng thời dặn anh ta phải kiêng quan hệ một thời gian. Mặc dù anh ta vẫn dùng thuốc nhưng vẫn có thể chơi, bất cứ lúc nào cũng mang thuốc trong người.
Việc mọi người nói đùa cũng không ảnh hưởng tới toàn cuộc nhưng Đỗ Hữu Tòng bị Lục Vận Phục đem chuyện này ra trêu đùa trước mặt phụ nữ, đương nhiên không thể nhịn được.
Hai người còn đang cãi nhau, một người phụ nữ mạnh dạn đi tới, muốn đến gần Chu Đạc. Cô ta mới đi được nửa đường bị Hứa Cương chặn lại, đối phương cắn môi có chút xấu hổ rồi lại trưng ra vẻ mặt vô tội. Hứa Cương giống như một vị thẩm phán công chính nghiêm minh, trực tiếp mời cô gái quay về chỗ.
Sau khi Lục Vận Phục tranh luận xong, anh ta bèn ngồi xuống cạnh Chu Đạc hỏi xem anh có đặc biệt để ý tới người nào không.
Chu Đạc hờ hững liếc mắt nhìn anh ta một cái, nếu như ánh mắt của anh có giấu dao thì e là lúc này Lục Vận Phục đã chết rồi, anh ta lập tức giơ tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Được rồi, được rồi, không vừa mắt người nào cả, tất cả đều đi ra ngoài đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro