Chương 2
2024-10-12 17:18:37
Âm hộ mở rộng, lông mu thưa thớt mềm mại, hai cánh môi âm hộ bị người đàn ông liếm ướt đẫm, lỗ hở ở giữa có màu đỏ tươi xinh đẹp.
Hạng Chấn cởi quần, cầm dương vật cứng ngắc của mình, xoa vái cái liền trực tiếp thọc vào.
Da đầu Phục Hoa tê dại, cô khẽ kêu một tiếng, sau đó giơ tay đẩy Hạng Chấn, nhưng giọng nói bị cú thúc phá thành từng mảnh nhỏ, “Cửa, đóng cửa…”
Người đàn ông ấn cô xuống, không ngừng đâm thọc khiến giường rung chuyển.
Phục Hoa không chịu nổi, cô cắn tay nức nở, Hạng Huân vẫn đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái cốc, cậu đứng đó nhìn cô, Phục Hoa xấu hổ vô cùng, muốn nói cậu đừng nhìn, muốn kêu Hạng Chấn dừng lại nhưng khi mở miệng lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt rơi xuống dưới.
Hạng Huân đi mấy bước, đóng cửa lại.
Cách âm phòng không tốt, Phục Hoa không dám kêu thành tiếng, nhưng lại bị Hạng Chấn đụ đến nỗi không chịu nổi, tiếng khóc đứt quãng, kèm theo tiếng rên rỉ xuyên qua ván cửa truyền vào tai Hạng Huân.
Cậu cầm cốc, đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống cạn.
Dòng nước lạnh theo cổ họng chảy vào trong cơ thể, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa tà ác đang bùng cháy trong cơ thể.
Không biết Hạng Chấn xảy ra chuyện gì mà tối nay làm rất hung mãnh, Phục Hoa bị đụ đến mức gần như không thở nổi, lúc này người đàn ông mới xuất tinh, cô bình tĩnh hơn mười phút mới đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Hạng Chấn đã ngủ nhưng vẫn nói mớ, liên tục xin lỗi vợ.
Phục Hoa sờ mặt anh, trấn an nói: “Không sao đâu, ngủ đi.”
Cô cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, lại gặp Hạng Huân ở cửa phòng tắm, mặc dù cậu và Hạng Chấn là anh em nhưng tích cách trái ngược nhau, Hạng Chấn hào phóng, sảng khoái, còn Hạng Huân luôn giấu mọi chuyện trong lòng.
Tuy mới 19 tuổi nhưng cậu trưởng thành hơn Hạng Chấn, Phục Hoan vẫn luôn không biết làm thế nào để hòa hợp với cậu.
Cộng với chuyện xảy ra tối hôm nay, cô căn bản không còn mặt mũi đối mặt với cậu nên vội vàng cúi đầu đi vào phòng tắm.
Trong không khí có mùi tanh nồng.
Phục Hoa tưởng đó là mùi trên người mình, khi đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn thấy một đống giấy vệ sinh trong thùng rác cạnh bồn cầu.
Hạng Chấn cởi quần, cầm dương vật cứng ngắc của mình, xoa vái cái liền trực tiếp thọc vào.
Da đầu Phục Hoa tê dại, cô khẽ kêu một tiếng, sau đó giơ tay đẩy Hạng Chấn, nhưng giọng nói bị cú thúc phá thành từng mảnh nhỏ, “Cửa, đóng cửa…”
Người đàn ông ấn cô xuống, không ngừng đâm thọc khiến giường rung chuyển.
Phục Hoa không chịu nổi, cô cắn tay nức nở, Hạng Huân vẫn đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái cốc, cậu đứng đó nhìn cô, Phục Hoa xấu hổ vô cùng, muốn nói cậu đừng nhìn, muốn kêu Hạng Chấn dừng lại nhưng khi mở miệng lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt rơi xuống dưới.
Hạng Huân đi mấy bước, đóng cửa lại.
Cách âm phòng không tốt, Phục Hoa không dám kêu thành tiếng, nhưng lại bị Hạng Chấn đụ đến nỗi không chịu nổi, tiếng khóc đứt quãng, kèm theo tiếng rên rỉ xuyên qua ván cửa truyền vào tai Hạng Huân.
Cậu cầm cốc, đi đến máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh, ngửa đầu uống cạn.
Dòng nước lạnh theo cổ họng chảy vào trong cơ thể, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa tà ác đang bùng cháy trong cơ thể.
Không biết Hạng Chấn xảy ra chuyện gì mà tối nay làm rất hung mãnh, Phục Hoa bị đụ đến mức gần như không thở nổi, lúc này người đàn ông mới xuất tinh, cô bình tĩnh hơn mười phút mới đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Hạng Chấn đã ngủ nhưng vẫn nói mớ, liên tục xin lỗi vợ.
Phục Hoa sờ mặt anh, trấn an nói: “Không sao đâu, ngủ đi.”
Cô cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, lại gặp Hạng Huân ở cửa phòng tắm, mặc dù cậu và Hạng Chấn là anh em nhưng tích cách trái ngược nhau, Hạng Chấn hào phóng, sảng khoái, còn Hạng Huân luôn giấu mọi chuyện trong lòng.
Tuy mới 19 tuổi nhưng cậu trưởng thành hơn Hạng Chấn, Phục Hoan vẫn luôn không biết làm thế nào để hòa hợp với cậu.
Cộng với chuyện xảy ra tối hôm nay, cô căn bản không còn mặt mũi đối mặt với cậu nên vội vàng cúi đầu đi vào phòng tắm.
Trong không khí có mùi tanh nồng.
Phục Hoa tưởng đó là mùi trên người mình, khi đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn thấy một đống giấy vệ sinh trong thùng rác cạnh bồn cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro