Đừng Như Vậy...
2024-10-12 17:18:37
Đôi giày thể thao trong tay Phục Hoa trực tiếp rơi xuống đất.
Cô cúi đầu định nhặt lên, nhưng vừa mới cúi xuống, tiếng bước chân đã ở trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp nhặt đôi giày kia lên, xoay người muốn chạy, nhưng Hạng Huân đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Phục Hoa đưa tay đẩy cậu: “Hạng Huân! Em đừng như vậy…”
“Loại nào?” Cậu nắm lấy cả hai cổ tay của cô, ấn lên đỉnh đầu, ép cô phải ngửa mặt nhìn cậu.
Không biết là do sợ hãi hay căng thẳng, tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, cô mở miệng không ngừng gọi tên cậu, tốc độ rất nhanh, kèm theo ý cầu xin: “Em, em mau về trường đi, ngày mai em còn phải đi học…Anh trai em sẽ về sớm thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Cậu cụp mắt xuống, hạ thấp người, khí thế áp đảo, “Chị còn muốn nói gì với em nữa không?”
Phục Hoa căn bản không dám nhìn cậu, ánh mắt né tránh, cơ thể cũng vặn vẹo, giãy giụa theo, “Hạng Huân, buông chị ra…”
“Không buông.” Cậu dựa càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp rơi xuống, Phục Hoa như bị đốt cháy, nhiệt độ trên mặt và cổ tăng cao, một lúc sau trở nên đỏ bừng.
“Hạng Huân…” Cô như muốn khóc, khẩn cầu nhìn cậu, đôi mắt ngập nước, “Đừng như vậy…”
“Chị không muốn có con à?” Cậu cụp mắt nhìn cô, “Làm một lần là có thể mang thai sao?”
“Hôm đó là ngày chị rụng trứng, nên…” Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn tiết lộ sự căng thẳng, lo lắng.
“Nếu không mang thai chị lại tìm em sao?” Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, nếu nghe kỹ tựa như đang giễu cợt, “Chị dâu, chị coi em là gì?”
Khi cậu nói xong, Phục Hoa lập tức cảm thấy có lỗi.
Cô cúi đầu thấp hơn, lòng tràn đầy hối hận, hốc mắt của trào nước mắt, giọng hơi khàn, “Chị xin lỗi, sau này chị sẽ không nhờ em nữa.”
“Không nhờ em?” Cậu còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh, giọng điệu không nghe ra cảm xúc, nhưng khí thế vẫn bức bách như cũ: “Chị định nhờ ai?”
Không khí loãng cực kỳ, rõ ràng hai người đang đứng ở hành lang nhưng Phục Hoa lại cảm thấy khó thở.
“Đồng nghiệp của anh trai em?” Cậu đưa tay nâng cằm cô lên, con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt cô, “Vì sao không chọn em?”
Phục Hoa hoàn toàn không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, nước mắt trong mắt vừa rơi xuống đã bị bàn tay cậu lau đi, cậu cúi đầu hôn cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khi cô giãy giụa chống cự, cậu siết chặt hơn.
Cậu buông cổ tay của cô ra, ôm cô vào lòng, gần như thô bạo cắn mút môi cô, lắng nghe tiếng rên rỉ, thở không ra hơi của cô, ôm cô càng chặt hơn, dương vật nóng bỏng xuyên qua lớp quần áp vào bụng cô.
“Chị đang sợ cái gì?” Cậu hôn đến mức môi cô đỏ bừng, sau đó cắn tai cô, “Chị dâu.”
Giọng nói vừa dứt, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
“Rõ ràng chị rất thích.”
Phục Hoa đang trong tình trạng hỗn loạn, khi bị Hạng Huân bế vào phòng cậu, cô vẫn đang kêu: “Hạng Huân! Em buông chị ra…”
Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu, cô không hiểu.
Dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi kể từ đêm hôm đó.
Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Phục Hoa bị Hạng Huân đặt lên bàn học, chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy cây bút quen thuộc và những cuốn sách cậu thường dùng, sách tiếng Anh và sách chuyên ngành, những cuốn sách cô đọc không hiểu.
Lo lắng bị đè nén, ngón tay vừa mới chạm vào đã rút lại, nhưng Hạng Huân lại giữ tay cô, cô dùng sức nhưng không rút về được, muốn dùng chân đá cậu nhưng chân cô bị Hạng Huân kiềm chế, cô run rẩy, ngước mắt lên, ánh mắt như một con thú nhỏ bất lực, sợ hãi lại đáng thương, nhỏ giọng nói: “Hạng Huân…”
Chàng trai trẻ tràn ngập vẻ thanh xuân nhìn cô, đôi mắt phương và làn da trắng nõn đẹp đẽ, đôi môi tươi sáng do nụ hôn nhuộm màu.
Giọng nói khàn khàn kèm theo dục vọng.
“Chị dâu.”
“Em thích nghe chị gọi tên em.”
Cô cúi đầu định nhặt lên, nhưng vừa mới cúi xuống, tiếng bước chân đã ở trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp nhặt đôi giày kia lên, xoay người muốn chạy, nhưng Hạng Huân đã nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Phục Hoa đưa tay đẩy cậu: “Hạng Huân! Em đừng như vậy…”
“Loại nào?” Cậu nắm lấy cả hai cổ tay của cô, ấn lên đỉnh đầu, ép cô phải ngửa mặt nhìn cậu.
Không biết là do sợ hãi hay căng thẳng, tim cô đập thình thịch, hơi thở gấp gáp, cô mở miệng không ngừng gọi tên cậu, tốc độ rất nhanh, kèm theo ý cầu xin: “Em, em mau về trường đi, ngày mai em còn phải đi học…Anh trai em sẽ về sớm thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Cậu cụp mắt xuống, hạ thấp người, khí thế áp đảo, “Chị còn muốn nói gì với em nữa không?”
Phục Hoa căn bản không dám nhìn cậu, ánh mắt né tránh, cơ thể cũng vặn vẹo, giãy giụa theo, “Hạng Huân, buông chị ra…”
“Không buông.” Cậu dựa càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp rơi xuống, Phục Hoa như bị đốt cháy, nhiệt độ trên mặt và cổ tăng cao, một lúc sau trở nên đỏ bừng.
“Hạng Huân…” Cô như muốn khóc, khẩn cầu nhìn cậu, đôi mắt ngập nước, “Đừng như vậy…”
“Chị không muốn có con à?” Cậu cụp mắt nhìn cô, “Làm một lần là có thể mang thai sao?”
“Hôm đó là ngày chị rụng trứng, nên…” Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn tiết lộ sự căng thẳng, lo lắng.
“Nếu không mang thai chị lại tìm em sao?” Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, nếu nghe kỹ tựa như đang giễu cợt, “Chị dâu, chị coi em là gì?”
Khi cậu nói xong, Phục Hoa lập tức cảm thấy có lỗi.
Cô cúi đầu thấp hơn, lòng tràn đầy hối hận, hốc mắt của trào nước mắt, giọng hơi khàn, “Chị xin lỗi, sau này chị sẽ không nhờ em nữa.”
“Không nhờ em?” Cậu còn nhỏ nhưng lại bình tĩnh, giọng điệu không nghe ra cảm xúc, nhưng khí thế vẫn bức bách như cũ: “Chị định nhờ ai?”
Không khí loãng cực kỳ, rõ ràng hai người đang đứng ở hành lang nhưng Phục Hoa lại cảm thấy khó thở.
“Đồng nghiệp của anh trai em?” Cậu đưa tay nâng cằm cô lên, con ngươi đen nhánh nhìn vào mắt cô, “Vì sao không chọn em?”
Phục Hoa hoàn toàn không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, nước mắt trong mắt vừa rơi xuống đã bị bàn tay cậu lau đi, cậu cúi đầu hôn cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, khi cô giãy giụa chống cự, cậu siết chặt hơn.
Cậu buông cổ tay của cô ra, ôm cô vào lòng, gần như thô bạo cắn mút môi cô, lắng nghe tiếng rên rỉ, thở không ra hơi của cô, ôm cô càng chặt hơn, dương vật nóng bỏng xuyên qua lớp quần áp vào bụng cô.
“Chị đang sợ cái gì?” Cậu hôn đến mức môi cô đỏ bừng, sau đó cắn tai cô, “Chị dâu.”
Giọng nói vừa dứt, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
“Rõ ràng chị rất thích.”
Phục Hoa đang trong tình trạng hỗn loạn, khi bị Hạng Huân bế vào phòng cậu, cô vẫn đang kêu: “Hạng Huân! Em buông chị ra…”
Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu, cô không hiểu.
Dường như có thứ gì đó lặng lẽ thay đổi kể từ đêm hôm đó.
Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Phục Hoa bị Hạng Huân đặt lên bàn học, chỉ cần cô cúi đầu là có thể nhìn thấy cây bút quen thuộc và những cuốn sách cậu thường dùng, sách tiếng Anh và sách chuyên ngành, những cuốn sách cô đọc không hiểu.
Lo lắng bị đè nén, ngón tay vừa mới chạm vào đã rút lại, nhưng Hạng Huân lại giữ tay cô, cô dùng sức nhưng không rút về được, muốn dùng chân đá cậu nhưng chân cô bị Hạng Huân kiềm chế, cô run rẩy, ngước mắt lên, ánh mắt như một con thú nhỏ bất lực, sợ hãi lại đáng thương, nhỏ giọng nói: “Hạng Huân…”
Chàng trai trẻ tràn ngập vẻ thanh xuân nhìn cô, đôi mắt phương và làn da trắng nõn đẹp đẽ, đôi môi tươi sáng do nụ hôn nhuộm màu.
Giọng nói khàn khàn kèm theo dục vọng.
“Chị dâu.”
“Em thích nghe chị gọi tên em.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro