Đừng...cắn
2024-10-12 17:18:37
Thích cái gì?
Thích cậu hay là thích làm loại chuyện này với cậu?
Bất kể là cái nào thì Phục Hoa không thể nào nói được chữ “thích”.
Cô cắn môi, lắc đầu, nhưng bị dương vật trong cơ thể thọc vào đến mức giọng nói ngắt quãng: “Hạng…Huân, làm ơn…Em…Đừng…”
Hạng Huân lấp kín môi cô, thân dưới điên cuồng đâm thọc.
Một tay cậu ôm vòng eo thon nhỏ của cô, một tay bóp ngực cô, nghe cô thở dốc như tắt thở, cậu buông cô ra, cúi đầu cắn núm vú của cô, đôi môi mỏng mím lại, môi lưỡi quấn lấy bầu ngực trắng nõn, mềm mại, hàm răng cạ núm vú cứng ở giữa.
Phục Hoa rên rỉ, tiếng rên rỉ lấp kín tiếng khóc nức nở: “Đừng…cắn…hức…Hạng Huân…”
Hạng Huân đẩy mạnh, cô run rẩy ôm cổ cậu, từng đợt dâm thủy chảy từ đùi xuống sàn nhà, hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài xuống má, nhỏ giọt xuống mu bàn tay cậu.
Cậu cúi đầu liếm những giọt nước mắt trên mu bàn tay, ôm cô đứng dậy, lật người cô lại, đè cô xuống bàn sách, nhấc một chân của cô lên đặt lên ghế, cắm vào trong cơ thể cô từ phía sau.
Phục Hoa lắc đầu như điên, không chịu nổi hét to: “Hạng Huân…Đừng…”
Hạng Huân đặt chân cô xuống, ôm eo cô, nâng mông cô lên, sau đó dùng hai tay giữ chặt eo cô, ưỡn hông thọc vào trong tiểu huyệt, tiếng bạch bạch bạch và âm thanh nhớp nháp vang vọng khắp phòng.
Phục Hoa giống như nổi điên, nước mắt và nước miếng chảy xuống bàn, cô rên rỉ thét chói tai, khoái cảm khiến cô mất khống chế, khoảnh khắc ý thức trống rỗng, Hạng Huân xoay đầu cô lại, mút hôn lưỡi cô.
“Chị dâu.”
Cô lơ đãng nhìn chàng trai trước mặt, mái tóc cậu hơi ướt, tóc mái vén ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, lông mày dày và đen, đôi mắt đen và sâu, cậu đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như chứa thứ gì đó, dường như có thể nhìn thấu trái tim cô.
Cậu hôn cô một lần nữa, động tác dịu dàng hơn, nụ hôn ướt át tạo ra âm thanh sền sệt, nhớp nháp trong không khí.
Hơi thở trẻ trung và sạch sẽ gần như khiến Phục Hoa choáng váng, sức phản kháng của cô càng ngày càng yếu, mãi cho đến khi Hạng Huân buông cô ra, bế cô vào phòng tắm tắm cho cô.
Phục Hoa rất mệt, không còn chút sức lực nào.
Cô được cậu rửa sạch người, lại bị cậu ôm trong lòng hôn môi.
Đôi môi mỏng của cậu ngậm lấy môi cô, cẩn thận mút, liếm láp đầu lưỡi của cô, khuấy động khoang miệng cô, hôn đến khi cô không thở nổi cậu mới rút lui, hôn dọc theo cằm cô, cắn cổ cô.
Trên cổ Phục Hoa có hàng loạt dấu hôn, cậu lại mút mạnh những dấu hôn đó.
“Đừng…” Cô sợ đến mức muốn bật khóc, giọng nói cũng khàn, “Hạng Huân…”
Hạng Huân giảm nhẹ lực đạo, liếm làn da đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn cô, nước nóng từ đỉnh đầu rơi xuống, làm ướt lông mày và mắt cậu, nhưng nó càng khiến các đường nét trên khuôn mặt cậu thanh tú hơn.
Cậu lên tiếng, giọng khàn khàn, rất dễ nghe: “Sợ anh trai em phát hiện?”
Phục Hoa che cổ không cho cậu hôn, cô cúi đầu không muốn nhìn cậu, nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy dương vật to đến kinh ngạc của cậu.
Cây gậy có màu đỏ, quy đầu hếch lên, mã mắt tiết ra dịch nhầy trong suốt do phấn khích.
Sống lưng cô tê rần, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh chàng trai cầm dương vật cắm vào trong cơ thể mình, cô che mắt lại không dám nhìn cậu, co rúm trong góc tường.
Hạng Huân rút tay cô ra, cụp mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi sao?”
Phục Hoa không tin được Hạng Huân lại hỏi mình câu hỏi này, tai cô đỏ ửng, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hạng Huân nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô vuốt ve dương vật của mình.
Phục Hoa bị dọa, cô dùng sức rút tay về, không dám cử động, nhưng vẫn bị chàng trai đè lại, vuốt ve vài lần.
Dương vật thô dài thỉnh thoảng nhảy lên vì hưng phấn, đập vào lòng bàn tay cô.
Xương cốt của Phục Hoa tê rần.
Bên tai nghe thấy tiếng thở dốc của Hạng Huân:
“Chị dâu.”
“Giúp nó xuất tinh.”
Thích cậu hay là thích làm loại chuyện này với cậu?
Bất kể là cái nào thì Phục Hoa không thể nào nói được chữ “thích”.
Cô cắn môi, lắc đầu, nhưng bị dương vật trong cơ thể thọc vào đến mức giọng nói ngắt quãng: “Hạng…Huân, làm ơn…Em…Đừng…”
Hạng Huân lấp kín môi cô, thân dưới điên cuồng đâm thọc.
Một tay cậu ôm vòng eo thon nhỏ của cô, một tay bóp ngực cô, nghe cô thở dốc như tắt thở, cậu buông cô ra, cúi đầu cắn núm vú của cô, đôi môi mỏng mím lại, môi lưỡi quấn lấy bầu ngực trắng nõn, mềm mại, hàm răng cạ núm vú cứng ở giữa.
Phục Hoa rên rỉ, tiếng rên rỉ lấp kín tiếng khóc nức nở: “Đừng…cắn…hức…Hạng Huân…”
Hạng Huân đẩy mạnh, cô run rẩy ôm cổ cậu, từng đợt dâm thủy chảy từ đùi xuống sàn nhà, hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài xuống má, nhỏ giọt xuống mu bàn tay cậu.
Cậu cúi đầu liếm những giọt nước mắt trên mu bàn tay, ôm cô đứng dậy, lật người cô lại, đè cô xuống bàn sách, nhấc một chân của cô lên đặt lên ghế, cắm vào trong cơ thể cô từ phía sau.
Phục Hoa lắc đầu như điên, không chịu nổi hét to: “Hạng Huân…Đừng…”
Hạng Huân đặt chân cô xuống, ôm eo cô, nâng mông cô lên, sau đó dùng hai tay giữ chặt eo cô, ưỡn hông thọc vào trong tiểu huyệt, tiếng bạch bạch bạch và âm thanh nhớp nháp vang vọng khắp phòng.
Phục Hoa giống như nổi điên, nước mắt và nước miếng chảy xuống bàn, cô rên rỉ thét chói tai, khoái cảm khiến cô mất khống chế, khoảnh khắc ý thức trống rỗng, Hạng Huân xoay đầu cô lại, mút hôn lưỡi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị dâu.”
Cô lơ đãng nhìn chàng trai trước mặt, mái tóc cậu hơi ướt, tóc mái vén ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn, lông mày dày và đen, đôi mắt đen và sâu, cậu đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như chứa thứ gì đó, dường như có thể nhìn thấu trái tim cô.
Cậu hôn cô một lần nữa, động tác dịu dàng hơn, nụ hôn ướt át tạo ra âm thanh sền sệt, nhớp nháp trong không khí.
Hơi thở trẻ trung và sạch sẽ gần như khiến Phục Hoa choáng váng, sức phản kháng của cô càng ngày càng yếu, mãi cho đến khi Hạng Huân buông cô ra, bế cô vào phòng tắm tắm cho cô.
Phục Hoa rất mệt, không còn chút sức lực nào.
Cô được cậu rửa sạch người, lại bị cậu ôm trong lòng hôn môi.
Đôi môi mỏng của cậu ngậm lấy môi cô, cẩn thận mút, liếm láp đầu lưỡi của cô, khuấy động khoang miệng cô, hôn đến khi cô không thở nổi cậu mới rút lui, hôn dọc theo cằm cô, cắn cổ cô.
Trên cổ Phục Hoa có hàng loạt dấu hôn, cậu lại mút mạnh những dấu hôn đó.
“Đừng…” Cô sợ đến mức muốn bật khóc, giọng nói cũng khàn, “Hạng Huân…”
Hạng Huân giảm nhẹ lực đạo, liếm làn da đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn cô, nước nóng từ đỉnh đầu rơi xuống, làm ướt lông mày và mắt cậu, nhưng nó càng khiến các đường nét trên khuôn mặt cậu thanh tú hơn.
Cậu lên tiếng, giọng khàn khàn, rất dễ nghe: “Sợ anh trai em phát hiện?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Hoa che cổ không cho cậu hôn, cô cúi đầu không muốn nhìn cậu, nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy dương vật to đến kinh ngạc của cậu.
Cây gậy có màu đỏ, quy đầu hếch lên, mã mắt tiết ra dịch nhầy trong suốt do phấn khích.
Sống lưng cô tê rần, trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh chàng trai cầm dương vật cắm vào trong cơ thể mình, cô che mắt lại không dám nhìn cậu, co rúm trong góc tường.
Hạng Huân rút tay cô ra, cụp mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Khó coi sao?”
Phục Hoa không tin được Hạng Huân lại hỏi mình câu hỏi này, tai cô đỏ ửng, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hạng Huân nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô vuốt ve dương vật của mình.
Phục Hoa bị dọa, cô dùng sức rút tay về, không dám cử động, nhưng vẫn bị chàng trai đè lại, vuốt ve vài lần.
Dương vật thô dài thỉnh thoảng nhảy lên vì hưng phấn, đập vào lòng bàn tay cô.
Xương cốt của Phục Hoa tê rần.
Bên tai nghe thấy tiếng thở dốc của Hạng Huân:
“Chị dâu.”
“Giúp nó xuất tinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro