Cậu chủ là người có tính khó ở.
Nấm 21
2024-07-03 13:45:35
Nguyệt Thiền bị đè nặng đến khó thở, cánh môi mín chặt lại, dùng sức lực từ hai tay mà đẩy Mạc Quang Viễn sang một bên. Cô nhìn người chồng ngay bên cạnh mình, có chút tức giận mà lấy chân đạp nhẹ vào thân anh một cái.
"Muốn đè chết vợ của mình đấy à?"
Cô bước xuống giường, nhìn căn phòng một lượt thêm lần nữa, rồi nằm xuống ghế gỗ dài chạm khắc tinh xảo ngay bên cạnh. Sau một ngày dài mệt mỏi, càng làm Nguyệt Thiền dễ đi vào giấc hơn bao giờ hết, rũ mi mắt xuống.
Không lâu sau, Nguyệt Thiền dường như đã đi vào giấc. Lúc này Quang Viễn mới chậm rãi mở mắt, anh ngồi thẳng dậy rồi rời giường, từng bước thật nhẹ đến bên Nguyệt Thiền. Quang Viễn cười khổ, nói:
"Ngủ cùng chồng mình, không phải sẽ thoải mái hơn sao?"
Quang Viễn không bế Nguyệt Thiền lên giường, anh biết, để cho cô vào giấc là một điều rất khó khăn. Việc này, chính là dựa vào ký ức kiếp trước, anh lấy một cái chăn nhung, cẩn thận đắp nó lên người Nguyệt Thiền. Lại không trở về giường, Quang Viễn ngồi xuống nền sàn, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyệt Thiền.
"Hoàng hậu của thiếp, xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ vậy."
Quang Viễn nhìn lấy làn da trắng như sương trên sen, không kiềm được mà vươn tay chạm vào, lúc nhận ra thì liền vội vàng thu tay lại. Anh đứng dậy, từng chuyển động vẫn thật nhỏ nhẹ, Quang Viễn ngồi trên ghế gỗ trạm khắc hình rồng, đưa mắt nhìn mỹ nhân đang say giấc.
Tia nắng ban mai vừa mới ló dạng, từ hướng Đông mặt trời cũng bắt đầu mọc lên, sân viên trang trọng u ám nhưng thanh nhã ở phía Đông trong biệt phủ này. Sân viên rộng lớn đến vậy, nhưng lại chẳng có lấy một bóng người. Trong căn phòng hôm qua, trên ghế dài có khắc hoa văn tinh xảo, Nguyệt Thiền không hiểu sao lại tỉnh giấc. Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy mình ngủ ngon đến vậy, đôi mắt chậm rãi mở, đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Nguyệt Thiền dừng lại hành động của mình vài giây, cô nhìn chăn nhung đang trải trên mình, cảm thấy khó hiểu không thôi. Rồi lại hướng mắt về phía chiếc giường kia, không còn người. Nguyệt Thiền nói thành tiếng:
"Đi rồi."
"Chăn này, không lẽ là do anh ta."
Nguyệt Thiền xốc chăn lên, đặt chân trần xuống nền sàn lạnh, mày hơi cau lại. Sau khi lặng người một lúc lâu, cô mới đứng thẳng dậy. Cánh cửa bỗng ken két mở ra, cô gái hôm qua xuất hiện trong phòng, nhìn thấy người trong phòng đã tỉnh, trong lời nói mang theo âm sắc bất ngờ.
"Phu nhân tỉnh rồi!"
Nguyệt Thiền nhìn cô nhóc trước mắt, gật đầu rồi cười duyên.
"Chào em."
"Phu nhân, người ngồi xuống để em thay y phục cho ạ."
Nguyệt Thiền đơ ra vài giây. Cô nói:
"Hả?"
"Chuyện này, chị từ làm được."
Cô nhóc ấy lắc đầu liên tục, kiên quyết nói:
"Không được, hôm qua phu nhân làm mất sức, cứ để em."
Cô nhóc này nhanh chóng đi tới bên giường, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong giây lát. Nhanh nhẹn gỡ tấm trải nệm giường ra, nhìn về phía Nguyệt Thiền vẫn còn đang ngẩn ngơ. Cô nói:
"Tiểu...À không, Phu nhân, đêm qua người đau lắm không?"
Nguyệt Thiền nhìn cô nhóc trước mắt, cười.
"Em còn nhỏ, không nên biết mấy chuyện này."
"Em không có còn nhỏ đâu nha, em tròn hai tư tuổi rồi đấy."
Nguyệt Thiền vẻ bất ngờ, trông khuôn mặt này, cũng chỉ cho rằng đang độ hai mươi trở xuống.
"Hai tư?"
"Vâng, phu nhân không tin em đấy à?"
Nguyệt Thiền ngồi xuống ghế, để cho cô nhóc này cầm lược bí chải tóc cho mình, có lẽ do quá tĩnh lặng, sinh buồn chán nên cô lên tiếng.
"Chồng chị, là người như thế nào?"
Cô nhóc này như bắp được nhịp, kể ra một tràng dài.
"Cậu chủ ấy ạ, phu nhân không biết đâu. Cậu tính khí khó ở, kỷ cương phép tắc vô cùng, lại kiệm lời."
"Đặc biệt là rất dễ khiến người ta ghét bỏ."
Vừa nói dứt câu, cô nhóc này lại nhìn lấy nhìn để xung quanh. Dường như để chắc chắn rằng, người mình kể xấu không ở đây, rồi thở phào một hơi.
"Cậu chủ mà biết em nói cậu như thế, thể nào em cũng bị phạt nặng cho coi. Nếu có lúc đó, phu nhân giải vây cho em nhé."
Cô nhóc lại hỏi Nguyệt Thiền một câu.
"Thế phu nhân, thấy cậu chủ thế nào?"
Nguyệt Thiền ậm ừ vài câu, như đang suy nghĩ. Rồi nói:
"Đẹp trai."
"Chỉ thế thôi á?"
Nguyệt Thiền thản nhiên đáp.
"Đúng là vậy."
Cô nhóc dừng việc chải tóc, lược đặt gọn lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú nhìn lấy nhìn để Nguyệt Thiền.
"Phu nhân thực sự xinh đẹp, giống như mặt trăng, thảo nào cậu chủ thích phu nhân đến vậy."
"Kể cả khi không trang điểm, phu nhân vẫn như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ."
Nguyệt Thiền cười nhẹ. Cô đáp:
"Có nên nhận lời khen có cánh này không đây?"
"Em khen đúng mà."
Rồi cô nhóc tạo một kiểu tóc đơn giản cho Nguyệt Thiền.
"Phu nhân thấy hồi hộp không?"
Nguyệt Thiền vẫn chưa rõ chuyện, thắc mắc hỏi.
"Chị có hồi hộp chuyện gì à?"
"Ủa? Em tưởng gặp mẹ chồng, thì ai cũng phải có chút hồi hộp chứ."
Nguyệt Thiền giờ đây đã rõ, cô ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
"Sáng nay, chị phải gặp mẹ chồng ư?"
Cô nhóc trả lời vẻ hiển nhiên.
"Vâng ạ."
Nguyệt Thiền nhớ lại hôm qua, lúc hôn sự diễn ra cô cũng chưa từng thấy mặt mẹ chồng, và hình như bà không xuất hiện tại đó.
"Muốn đè chết vợ của mình đấy à?"
Cô bước xuống giường, nhìn căn phòng một lượt thêm lần nữa, rồi nằm xuống ghế gỗ dài chạm khắc tinh xảo ngay bên cạnh. Sau một ngày dài mệt mỏi, càng làm Nguyệt Thiền dễ đi vào giấc hơn bao giờ hết, rũ mi mắt xuống.
Không lâu sau, Nguyệt Thiền dường như đã đi vào giấc. Lúc này Quang Viễn mới chậm rãi mở mắt, anh ngồi thẳng dậy rồi rời giường, từng bước thật nhẹ đến bên Nguyệt Thiền. Quang Viễn cười khổ, nói:
"Ngủ cùng chồng mình, không phải sẽ thoải mái hơn sao?"
Quang Viễn không bế Nguyệt Thiền lên giường, anh biết, để cho cô vào giấc là một điều rất khó khăn. Việc này, chính là dựa vào ký ức kiếp trước, anh lấy một cái chăn nhung, cẩn thận đắp nó lên người Nguyệt Thiền. Lại không trở về giường, Quang Viễn ngồi xuống nền sàn, đôi mắt chăm chú nhìn Nguyệt Thiền.
"Hoàng hậu của thiếp, xinh đẹp tinh xảo như búp bê sứ vậy."
Quang Viễn nhìn lấy làn da trắng như sương trên sen, không kiềm được mà vươn tay chạm vào, lúc nhận ra thì liền vội vàng thu tay lại. Anh đứng dậy, từng chuyển động vẫn thật nhỏ nhẹ, Quang Viễn ngồi trên ghế gỗ trạm khắc hình rồng, đưa mắt nhìn mỹ nhân đang say giấc.
Tia nắng ban mai vừa mới ló dạng, từ hướng Đông mặt trời cũng bắt đầu mọc lên, sân viên trang trọng u ám nhưng thanh nhã ở phía Đông trong biệt phủ này. Sân viên rộng lớn đến vậy, nhưng lại chẳng có lấy một bóng người. Trong căn phòng hôm qua, trên ghế dài có khắc hoa văn tinh xảo, Nguyệt Thiền không hiểu sao lại tỉnh giấc. Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy mình ngủ ngon đến vậy, đôi mắt chậm rãi mở, đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Nguyệt Thiền dừng lại hành động của mình vài giây, cô nhìn chăn nhung đang trải trên mình, cảm thấy khó hiểu không thôi. Rồi lại hướng mắt về phía chiếc giường kia, không còn người. Nguyệt Thiền nói thành tiếng:
"Đi rồi."
"Chăn này, không lẽ là do anh ta."
Nguyệt Thiền xốc chăn lên, đặt chân trần xuống nền sàn lạnh, mày hơi cau lại. Sau khi lặng người một lúc lâu, cô mới đứng thẳng dậy. Cánh cửa bỗng ken két mở ra, cô gái hôm qua xuất hiện trong phòng, nhìn thấy người trong phòng đã tỉnh, trong lời nói mang theo âm sắc bất ngờ.
"Phu nhân tỉnh rồi!"
Nguyệt Thiền nhìn cô nhóc trước mắt, gật đầu rồi cười duyên.
"Chào em."
"Phu nhân, người ngồi xuống để em thay y phục cho ạ."
Nguyệt Thiền đơ ra vài giây. Cô nói:
"Hả?"
"Chuyện này, chị từ làm được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhóc ấy lắc đầu liên tục, kiên quyết nói:
"Không được, hôm qua phu nhân làm mất sức, cứ để em."
Cô nhóc này nhanh chóng đi tới bên giường, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong giây lát. Nhanh nhẹn gỡ tấm trải nệm giường ra, nhìn về phía Nguyệt Thiền vẫn còn đang ngẩn ngơ. Cô nói:
"Tiểu...À không, Phu nhân, đêm qua người đau lắm không?"
Nguyệt Thiền nhìn cô nhóc trước mắt, cười.
"Em còn nhỏ, không nên biết mấy chuyện này."
"Em không có còn nhỏ đâu nha, em tròn hai tư tuổi rồi đấy."
Nguyệt Thiền vẻ bất ngờ, trông khuôn mặt này, cũng chỉ cho rằng đang độ hai mươi trở xuống.
"Hai tư?"
"Vâng, phu nhân không tin em đấy à?"
Nguyệt Thiền ngồi xuống ghế, để cho cô nhóc này cầm lược bí chải tóc cho mình, có lẽ do quá tĩnh lặng, sinh buồn chán nên cô lên tiếng.
"Chồng chị, là người như thế nào?"
Cô nhóc này như bắp được nhịp, kể ra một tràng dài.
"Cậu chủ ấy ạ, phu nhân không biết đâu. Cậu tính khí khó ở, kỷ cương phép tắc vô cùng, lại kiệm lời."
"Đặc biệt là rất dễ khiến người ta ghét bỏ."
Vừa nói dứt câu, cô nhóc này lại nhìn lấy nhìn để xung quanh. Dường như để chắc chắn rằng, người mình kể xấu không ở đây, rồi thở phào một hơi.
"Cậu chủ mà biết em nói cậu như thế, thể nào em cũng bị phạt nặng cho coi. Nếu có lúc đó, phu nhân giải vây cho em nhé."
Cô nhóc lại hỏi Nguyệt Thiền một câu.
"Thế phu nhân, thấy cậu chủ thế nào?"
Nguyệt Thiền ậm ừ vài câu, như đang suy nghĩ. Rồi nói:
"Đẹp trai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chỉ thế thôi á?"
Nguyệt Thiền thản nhiên đáp.
"Đúng là vậy."
Cô nhóc dừng việc chải tóc, lược đặt gọn lên mặt bàn, đôi mắt chăm chú nhìn lấy nhìn để Nguyệt Thiền.
"Phu nhân thực sự xinh đẹp, giống như mặt trăng, thảo nào cậu chủ thích phu nhân đến vậy."
"Kể cả khi không trang điểm, phu nhân vẫn như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ."
Nguyệt Thiền cười nhẹ. Cô đáp:
"Có nên nhận lời khen có cánh này không đây?"
"Em khen đúng mà."
Rồi cô nhóc tạo một kiểu tóc đơn giản cho Nguyệt Thiền.
"Phu nhân thấy hồi hộp không?"
Nguyệt Thiền vẫn chưa rõ chuyện, thắc mắc hỏi.
"Chị có hồi hộp chuyện gì à?"
"Ủa? Em tưởng gặp mẹ chồng, thì ai cũng phải có chút hồi hộp chứ."
Nguyệt Thiền giờ đây đã rõ, cô ngạc nhiên nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.
"Sáng nay, chị phải gặp mẹ chồng ư?"
Cô nhóc trả lời vẻ hiển nhiên.
"Vâng ạ."
Nguyệt Thiền nhớ lại hôm qua, lúc hôn sự diễn ra cô cũng chưa từng thấy mặt mẹ chồng, và hình như bà không xuất hiện tại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro