Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 104
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Mai Tử đi đến lấy lại cục đá trong tay Tiểu Thụ, giộng trách cứ: "Tiểu Thụ, nương nói với con mấy lần rồi, bả vai phụ thân bị thương, bắt phụ thân chơi với con sẽ làm động vết thương."Tiểu Thụ bị mắng xấu hổ cúi đầu xuống: "Nương, con biết sai rồi, sau này không như vậy nữa."Thiết Tử thấy dáng vẻ đáng thương của con trai cũng giải thích: "Mai Tử, ta chỉ bị thương ở vai trái không thể cử động, chứ không phải toàn thân bất động, tay phải hoàn toàn cử động được mà."Mai Tử trừng mắt với phụ tử bọn họ: "Hai người các ngươi đó, ta quản không nổi mà." Hai phụ tử bọn họ cùng cúi đầu hối lỗi.Lê Mạn nhìn dáng vẻ phụ tử bọn họ thấy hơi buồn cười, có điều trông Thiết Tử không bị gì nghiêm trọng lắm cũng thở phào nhẹ nhõm.Hôm nay Mai Tử bận nấu thuốc vẫn chưa làm cơm trưa, nàng ấy đi làm cơm trưa ngay, Lê Mạn đi làm phụ, để Tống Đại Sơn và Thiết Tử trò chuyện với nhau. Trong phòng bếp, Lê Mạn hỏi Mai Tử: "Trước đây Thiết Tử từng bị thương à?"Nói đến chủ đề này, sắc mặt Mai Tử không tốt lắm: "Bọn muội sống nhờ săn bắn, bị thương như cơm bữa, nhiều năm qua không biết Thiết Tử bị thương bao nhiêu lần nữa."Lê Mạn: "Vậy là những người ở đây đều như vậy à?"Mai Tử thở dài: "Cũng không phải đều như vậy, dân trên núi không có đất, đều sinh sống nhờ săn bắn, cho dù dễ bị thương cũng phải làm. Phụ thân của lão công ta cũng vì bị thương nhiều lần, nội thương tích tụ mới mất sớm. Tẩu tử, tôi thật sự sợ Thiết Tử cũng giống như vậy, ta biết sống sao bây giờ?"Mai Tử nói, khóe mắt đỏ au.Lê Mạn nhíu mày, cũng phát sầu trong lòng vì chuyện này.Người dân trên núi dựa vào việc đi săn mà sống, đúng là nguy hiểm thật. Bọn họ thường đối phó với chim chóc và thú dữ trên núi, làm sao bọn họ có thể không bao giờ bị thương được chứ?Nhưng người miền núi không có đất, không có tiền mua ruộng đất và nhà bên ngoài, cho dù có tiền cũng không ai bán cho, nên chỉ có thể giữ nguyên hiện trạng, người miền núi từ thế hệ này sang thế hệ khác, ngoài sống nhờ đi săn còn làm được gì nữa chứ?Nàng rất muốn giúp Mai Tử và Thiết Tử, nhưng chính nhà của nàng còn chưa thoát được cảnh nghèo, nói gì giúp đỡ chứ.Rốt cuộc có cách nào giúp được Mai Tử và Thiết Tử không đây? Lê Mạn nhìn chằm chằm bếp lò với vẻ trầm tư.Lê Mạn còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, Mai Tử đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Tẩu tử, hôm nay tẩu và ca ta đến đây có chuyện đúng không? Mau nói với ta đi."Lúc này Lê Mạn lại không biết mở lời như thế nào, Thiết Tử đang bị thương, sao nàng có thể bảo bọn họ đến giúp được chứ? Vậy nên Lê Mạn lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ đến thăm các ngươi thôi."Mai Tử lại không tin, hỏi đến cùng: "Tẩu tử, nhất định là hai người có chuyện, tại sao không nói vậy? Chẳng lẽ là vì Thiết Tử bị thương mới không nói sao?"Lê Mạn thấy Mai Tử khăng khăng hỏi, sau khi suy nghĩ, nàng nói: "Mấy ngày nữa là tiết Trâm Hoa mỗi năm một lần, ta và ca của muội định lên trấn bày hàng bán cao thơm. Muốn nhờ muội và Thiết Tử tới giúp giống lần trước, nhưng bây giờ Thiết Tử đang bị thương, chắc không thể nhờ hai người giúp được rồi."Lúc này Mai Tử mới nhớ vài ngày nữa là tiết Trâm Hoa, gần đây Thiết Tử bị thương làm nàng ấy không nghĩ được gì.Mai Tử nhớ lần trước kiếm được nhiều tiền trong hội miếu như vậy, bèn nói: "Tẩu tử, chắc chắn hội đèn lồng lần này còn nhiều người hơn, nhất định không kiếm ít hơn lần trước, không thể bỏ qua cơ hội lần này. Tẩu tử, không cần lo lắng cho bọn ta, Thiết Tử không làm thì còn ta, ta có thể làm, dù sao ta cũng rảnh, ta đến giúp tẩu, dẫn cả Thiết Tử và Tiểu Thụ theo, đến lúc đó cho bọn họ miếng cơm ăn là được rồi."Lê Mạn do dự: "Vậy không được đâu, dù sao Thiết Tử cũng đang bị thương, muội vẫn nên ở nhà chăm sóc cho đệ ấy thật tốt."Mai Tử lắc đầu: "Tẩu tử, tẩu không biết đó thôi, bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi giống như cực hình vậy, không ở yên được, nhất định phải ra ngoài chi bằng đưa hắn theo, để hắn trông coi hai đứa nhỏ cũng được, còn chúng ta thì làm việc."Lê Mạn vẫn còn do dự.Không ngờ lúc ăn cơm, Thiết Tử nghe nói tới chuyện này lập tức hùng hổ yêu cầu được đi giúp đỡ. Hắn không muốn ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi.Tống Đại Sơn suy nghĩ rồi nói với hắn: "Vậy thì đi, đệ không làm việc được thì trông chừng hai đứa nhỏ là được, mấy chuyện khác để bọn ta lo."Thiết Tử gật đầu: "Vâng, ta sẽ trông chừng hai đứa nhỏ, chuyện này dễ mà, không ảnh hưởng gì đến vết thương cả, mọi người yên tâm đi."Mọi chuyện như vậy là ổn thỏa, Tống Đại Sơn bảo Mai Tử và Thiết Tử thu dọn đồ đạc, buổi chiều cùng bọn họ về thôn.Vì là ngày hôm đó cả nhà sáu người cùng nhau về thôn Đạo Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro