Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 113

Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

2025-03-06 04:00:20

Mấy ngày nay hắn đều là cái dạng này, rất ít khi dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn ngắm nàng như trước kia, cũng không âu yếm ôm nàng từ phía sau nữa, thường là nàng quay người lại cũng không gặp được hắn, hắn không phải bận bịu làm ruộng thì chính là bận bịu ở trong vườn rau xanh, bằng không lại đi hầu hạ đám gà con, giống như vĩnh viễn làm mãi cũng không hết việc.Người này đối với nàng lãnh đạm, không giống trước kia thích nàng như vậy.Ngày trước nàng mặc dù không nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn rất thích nàng, thích đến nỗi lần nào hắn cũng sẽ dùng ánh mắt rực rỡ để nhìn nàng, lắng nghe nàng nói từng câu từng chữ, lúc nàng bận rộn sẽ yên lặng theo sau hỗ trợ, thời điểm nàng muốn làm chuyện gì, cho tới bây giờ cũng đều không có lời nào oán giận, chỉ gật đầu sau đó đi giúp nàng thực hiện; mỗi đêm khi nào nàng muốn nghỉ ngơi, hắn sẽ chuẩn bị nước nóng để nàng ngâm chân cho đỡ mỏi.Mặc dù không giỏi ăn nói, thế nhưng mỗi một động tác của hắn đều lộ ra yêu thích nồng đậm.Lê Mạn không phải tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, Tống Đại Sơn đối với nàng yêu thích nàng đều có thể nhìn ra được. Nàng cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, Tống Đại Sơn quan tâm cùng yên lặng yêu thích, nàng nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, nàng ngầm đồng ý chuyện này, cũng đang dần dần buông lỏng nội tâm, nghênh đón người nam nhân bình thường ở thế giới khác này từng bước một đi vào thế giới của nàng.Thế nhưng tại thời điểm nàng còn chưa kịp nghênh đón hắn triệt để, hắn dường như không thích nàng, không muốn đối xử tốt với nàng nữa.Lê Mạn cho tới bây giờ vẫn không biết, sự thật Tống Đại Sơn không thích nàng nữa sẽ khiến nàng nôn nóng khó chịu đến nhường này.Nàng không thích hắn như vậy, không thích hắn không còn yêu nàng. Lê Mạn mím mím môi, đè bực bội trong lòng xuống, mang đồ ăn đặt lên mâm, bưng thức ăn lên bàn ăn cơm.Bình tĩnh ăn cơm trưa xong, Tống Đại Sơn không có nghỉ trưa, cầm lấy cuốc đi về phía ruộng.Lê Mạn yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, thẳng đến khi nhìn không thấy nữa.Sau bữa cơm chiều, Lê Mạn ngồi trên một băng ghế cạnh ngọn nến, trong tay khâu một cái bao nhỏ.Tống Đại Sơn bước vào phòng, trong tay bưng một cái chậu gỗ đựng đầy nước nóng, đặt xuống bên chân Lê Mạn.Lê Mạn tiếp tục động tác trong tay, bất động.Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn vẫn không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Lê Mạn, ngâm chân đi."Lê Mạn thu hồi ánh mắt đang đặt bên bao vải, nhìn về phía bồn nước bên chân, một lát sau lại tiếp tục động tác trên tay.Tống Đại Sơn bất đắc dĩ đưa tay nhẹ nhàng nâng chân của Lê Mạn lên, cởi giày của nàng xuống, sau đó cởi đến bít tất, đặt chân nhỏ vào bên trong chậu, sau đó tiếp tục với cái chân còn lại.Chờ hai cái chân đều nằm vào trong chậu, thấy Lê Mạn vẫn bất động, Tống Đại Sơn vươn tay vào trong chậu, rửa chân cho Lê Mạn.Chờ đến khi nước dần nguội, Tống Đại Sơn lau khô chân của Lê Mạn, giúp nàng xỏ chân vào dé lê, sau đó ra ngoài đổ nước đi. Một lát sau, hắn nhấc một thùng nước nóng lớn tiến đến, nói với Lê Mạn: "Nàng tắm trước đi, ta đưa Tiểu Bảo ra ngoài." Nói xong ôm lấy Tiểu Bảo đang chơi trên giường ra khỏi gian phòng, đóng cửa lại.Lê Mạn thả kim khâu trong tay xuống, nhìn cửa bị đóng lại, yên lặng thở dài, đứng dậy đi tắm rửa.Sau khi tắm xong, Lê Mạn lên giường, Tống Đại Sơn cũng mang theo Tiểu Bảo đã rửa mặt xong nằm xuống cùng một chỗ đi ngủ.Lê Mạn như cũ kể chuyện cho Tiểu Bảo nghe, đưa Tiểu Bảo tiến vào mộng đẹp.Gian phòng cứ như vậy mà an tĩnh lại.Lê Mạn lẳng lặng chờ đợi, hô hấp đều đặn.Thẳng đến khi chờ hết hơn nửa canh giờ, cũng không thấy người bên cạnh đưa tay qua.Trước kia, mỗi đêm tại thời điểm hắn cho là nàng đã ngủ, đều sẽ đưa tay qua nhẹ nhàng thăm dò, cẩn thận từng li từng tí kéo nàng vào trong ngực, cứ như vậy ôm nàng ngủ cả đêm, sau đó rời giường trước khi nàng tỉnh lại, cho là nàng không biết chuyện hắn ôm nàng ngủ mỗi đêm.Giờ đây, hắn không ôm nàng.Hỏa khí Lê Mạn giấu ở trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa."Tống Đại Sơn." Thanh âm Lê Mạn lạnh nhạt vang lên trong đêm.Tống Đại Sơn dường như giật nảy mình: "Lê Mạn? Nàng còn chưa ngủ?"Lê Mạn tận lực bình tĩnh hỏi: "Mấy ngày nay chàng làm sao vậy?"Tống Đại Sơn không nói gì, một lát sau trả lời: "Không có gì..."Lê Mạn đột nhiên tức giận, thanh âm mang theo vẻ buồn bực: "Rốt cuộc chàng đối với ta không hài lòng chỗ nào? Có lời gì không thể nói thẳng!""Không có, không có gì không hài lòng với nàng cả, sao nàng lại nghĩ như vậy?""Chàng còn nói không có, không có vậy sao chàng lại..." Sao chàng lại không nói chuyện với ta? Sao không nhìn ta? Sao lại không đi theo sau lưng ta nữa?Lê Mạn muốn nói như vậy, thế nhưng lời đến khóe miệng lại nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Số ký tự: 0