Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 200

Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

2025-03-06 04:00:20

Năm ngày sau, nghe thôn dân từ trấn trên trở về nói, tri huyện đại nhân bây giờ bị điều đi Mạc Hà, tân tri huyện đại nhân sẽ đến đây.Lê Mạn nghe vậy, nhìn Tống Đại Sơn cũng đang im lặng, ánh mắt lóe lên.Hành động của Tư Mã Hạo Nhiên có thể gọi là thần tốc, chỉ trong năm ngày ngắn ngủi đã hoàn thành việc điều động tri huyện. Lê Mạn bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng quyền thế của nhà Tư Mã Hạo Nhiên không phải tầm thường. Nhưng, tại sao lại điều đi Mạc Hà?Nhìn Lê Mạn khó hiểu Tống Địa Sơn liền lên tiếng giải đáp nghi ngờ của nàng: “Mạc Hà tiếp giáp Tác Ta, Sa Vân, Phù Dục Tam Quốc, hàng năm liên tiếp xảy ra các cuộc tranh chấp nhỏ, tình hình phức tạp, triều đình cũng không muốn quan tâm, cộng thêm vấn đề địa thế và khí hậu, hoàn cảnh cực kỳ kém, dân chúng bình thường cũng không muốn ở lại đó, người có thể ở lại đó đều không dễ chọc. Quan phủ đối với bách tính ở đó chỉ là đồ trang trí, thường xuyên xảy ra việc quan phụ mẫu bị đánh, bị đe dọa. Tóm lại, nơi đó chính là ác mộng của tất cả những kẻ làm quan, đi đến đó, không khác nào là bị lưu đày cả đời.” Lê Mạn bừng tỉnh đại ngộ.Sau khi hiểu rõ, Lê Mạn cảm thấy Tư Mã Hạo Nhiên đúng là ngoan độc, kết quả như vậy còn thảm hơn việc bị tước đi chức quan. Nhưng với tư cách là đương sự bị hại thê thảm, Lê Mạn sẽ không giống như thánh mẫu đồng tình với tri huyện đó trong lúc này, nếu không phải lần này họ may mắn gặp được Tư Mã Hạo Nhiên thì gia đình họ có lẽ đã tan nát rồi, vĩnh viễn đừng gặp lại nữa, mà lúc đó, có lẽ Tống Đại Sơn cũng đã sắp phát điên rồi, cái nhà này cách việc tan cửa nát nhà cũng không xa nữa.Sau khi biết được kết cục, Lê Mạn và Tống Đại Sơn đều ăn ý không nhắc lại chuyện này, mà thương lượng chuyện sau này.Vết thương của nàng không có trở ngại, nhưng vết thương của Tống Đại Sơn phải tĩnh dưỡng cẩn thận, cho nên mấy hôm nay nàng không ra ngoài, chuyên tâm ở nhà chăm sóc Tống Đại Sơn. Nhưng cũng không thể cứ ở nhà mãi, rất nhiều việc trước kia đều bị trì hoãn, đã đến lúc phải làm rồi.“Tống Sơn, chuyện củi lửa của tửu lâu bên đó, chúng ta đã hứa với họ rồi thì không thể kéo dài thêm nữa, đã đồng ý với người ta rồi thì phải đưa đến, nhưng chàng bị thương, không thể làm việc quá sức, cho nên khoảng thời gian này chàng không cần lên núi đốn củi nữa, chàng chỉ cần đưa đi là được. Chàng đi nói chuyện với nhà Triệu thúc, bảo họ làm nhiều hơn chút, chúng ta trả thêm tiền cho họ.”Tống Đại Sơn gật đầu, vết thương bên ngoài của hắn rất nghiêm trọng, thực sự không thể làm việc quá sức, trước mắt chỉ có thể theo xe.“Ta cùng phải về chỗ Nguyệt tỷ một chuyển, nhiều ngày như vậy không có tin tức, có lẽ Nguyện tỷ cũng đang lo lắng.” Nàng nghe Tống Đại Sơn nói, sau khi nàng bị tri huyện bắt đi, lão bản nương cũng lo trước lo sau, nhiều lần đi đến phủ của tri huyện nghe ngóng tin tức, sự quan tâm này khiến cho Lê Mạn rất cảm động.Tống Đại Sơn cũng rất cảm kích lão bản nương, nghe vậy thì gật đầu, “Ừ, ngày mai ta đưa nàng đi.”Nghĩ đến lão bản nương, Lê Mạn thở dài trong lòng. Lần này cả nhà tri huyện thảm như vậy cũng là vì nàng, lão bản nương lại là thân thích của tri huyện, cũng không biết trong lòng nàng ấy có ngăn cách hay không, nếu trong lòng có ngăn cách thì việc hợp tác làm ăn về sau sẽ không thoải mái.Trong lòng Lê Mạn lo lắng. Ngày hôm sau, nàng đi lên trấn trên cùng Tống Đại Sơn bằng xe lừa.Như thường lệ, Lê Mạn xuống xe, mang theo hộp rương trang điểm đi thẳng vào cửa hàng.Vừa vào cửa đã thấy lão bản nương đứng sau quầy, tinh thần thoải mái, dường như không có việc gì phiền lòng.“Nguyệt tỷ!” Lê Mạn gọi.Tiếng gọi khiến lão bản nương phục hồi tinh thần, thấy Lê Mạn trở về, đôi mắt sáng lên, từ sau quầy bước nhanh đến, ôm chầm lấy Lê Mạn, kích động đến mức viền mắt đỏ lên: “Muội muội, thực sự là muội sao? Muội quay về rồi?”Lê Mạn vốn còn đang lo lắng, ngại ngùng, vừa thấy thái độ như vậy của lão bản nương thì trong lòng cũng thả lỏng, ôm lấy lão bản nương, mắt cũng đỏ lên: “Nguyệt tỷ, muội về rồi, muội không sao.”Lão bản nương thấy có người ở cửa chính đang nhìn họ thì hồi phục tinh thần, xoa mắt, nhanh chóng kéo Lê Mạn vào phòng trang điểm, ngồi xuống cạnh nàng, nắm tay nàng không buông. Lão bản nương nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, thấy nàng không có chuyện gì thì nhẹ nhàng thở phào nhưng vẫn lo lắng hỏi han: “Muội muội, muội không có chuyện gì chứ? Có phải chịu khổ không?”Lê Mạn lắc đầu: “Không sao, không có có chuyện gì. Ngoài việc bị kim đ.â.m rất nhiều ra thì không bị thương gì.”Nghe Lê Mạn bị kim đâm, lão bản nương mím môi, trong lòng rất khó chịu: “Muội muội, lần này muội chịu khổ rồi. Ta vô dụng không giúp gì được cho muội.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Số ký tự: 0