Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 270
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Đồng thí mỗi năm một lần đã đến, năm nay, Tiểu Bảo cũng có tham gia.Lê Mạn và Tống Đại Sơn không ôm quá nhiều hy vọng vào con, chỉ cần cố hết sức là được rồi, dẫu sao Tiểu Bảo mới có mười một tuổi, coi như lần này không đạt, thì còn có lần sau, cứ đi thôi xem như đi lấy kinh nghiệm.Bản thân Tiểu Bảo cũng rất bình tĩnh, thu dọn đồ đạc mang đi thi xong, lên tiếng gọi: “Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, lỡ như con thi trượt cũng không sao.” Nói xong, Tiểu Bảo đưa Tiểu Phúc Nhi đi chơi.Lê Mạn và Tống Đại Sơn nhìn con không giống người có áp lực gì, tâm trạng thả lỏng hơn, an tâm đưa con đi thi. Sau khi thi xong, cả một nhà chả ai quan tâm đến kết quả, nhưng không ngờ tới khi công kết quả khảo thí, Tiểu Bảo thế mà qua, trở thành đồng sinh.Lê Mạn vạn lần không nghĩ tới Tiểu Bảo thế mà đã vượt qua khảo thí chỉ bằng một lần thi, nàng hết sức vui mừng, còn vui hơn cả khi nhận được điểm thi đại học ở hiện đại nữa. Tuy nhiên, đây chỉ mới là khảo thỉ đầu tiên mà thôi, Lê Mạn không muốn ăn mừng quá hoành tráng, tránh cho Tiểu Bảo quá chìm đắm trong lời khen mà quên mất tâm trí, vì vậy, ngoài việc khen ngợi Tiểu Bảo vào ngày công bố kết quả, rồi mời mọi người trong nhà ăn một bữa cơm sau đó chuyện này không bao giờ đề cập tới nữa, chỉ coi đây là một chuyện rất bình thường.Tiểu Bảo vẫn duy trì tâm tính bình thường, mỗi ngày đều nghiêm túc đọc sách, không khác gì so với trước kia. Chẳng qua, ngoài mặt Lê Mạn biểu hiện ra như mình không thèm để ý lắm, nhưng trong lòng đã sớm chuẩn bị cho tương lai.Phu tử trong học viện cũng nói Tiểu Bảo rất có thiên phú, trời sinh chính là để tham gia khảo thí của hoàng thất, Lê Mạn cũng hỏi qua trình độ học vấn của Tiểu Bảo, năng lực của Tiểu Bảo như thế nào nàng nắm rất rõ, nàng biết, Tiểu Bảo sẽ không dừng ở bước này, mục tiêu cuối cùng của con, là ở kinh thành.Lê Mạn đã thảo luận riêng với Tống Đại Sơn, chỉ cần Tiểu bảo đi vào kinh thành, bọn họ cũng sẽ đi theo vào tới. Tiểu Bảo quá nhỏ, để cho con một thân một mình tới kinh thành, bọn họ không yên tâm chút nào, và không muốn một nhà ba người sẽ tách ra như thế.Nàng định là: Nếu thật sự tới kinh thành, nàng sẽ lại mở cửa hàng ở đó, cửa hàng ở đây thì có thể yên tâm giao cho người khác quản lý, về người sẽ làm vị trí này, Lê Mạn chọn trúng Hổ Tử và Tiểu Thọ. Vì vậy, sau khi Tiểu Bảo vượt qua phần lần thi này, nàng bắt đầu để Hổ tử và Tiểu Thọ bên cạnh mình, dạy hai người kinh doanh, cách tính toán sổ sách, dạy cách quản lý cửa hàng.Hổ Tử và Tiểu Thọ đều đã nghỉ học, đối với họ mà nói, biết đọc biết viết là rất tốt rồi, cả hai không phải là những người có thiên phú gì trong việc học cả, cũng không có hứng thú đi thi khoa cử gì đó, hiện tại học tới đó là đủ rồi, về sau không thích hợp đi lại con đường học nữa, sau khi bàn bạc với người trong nhà, hai người không đi học nữa.Vốn dĩ, Tần tẩu định để Hổ Tử đến một cửa hàng thủ công trong thị trấn làm, nhưng Lê Mạn cản lại, nói ra ý định của nàng, biết rằng nàng sẽ tự mình đào tạo Hổ Tử, Tần tẩu vui hết biết.Lê Mạn cười nói: “Muội chịu đào tạo cho Hổ Tử, một là vì nó biết đọc biết viết, còn biết tính toán chút đỉnh, nhưng quan trọng vẫn là muội tận mắt nhìn Hổ Tử trưởng thành, cả phẩm hạnh và cách xử sự của nó đều làm muội vừa lòng, nên chuyện làm ăn cũng yên tâm mà giao đi.”Tần tẩu tử nghe vậy liên tục hứa, “Tiểu tử này nhất định làm rất tốt, tẩu sẽ canh chừng nó, nếu nó dám lười biếng tẩu đánh gãy chân nó, muội muốn nó làm gì cứ thoải mái sai bảo, đừng khách khí với nó làm gì.”Mai Tử cũng rất sẵn sàng đi theo Tiểu Thọ chịu khổ, để Tiểu Thọ theo Lê Mạn học tập thật chăm chỉ, vì vậy, sau lưng Lê Mạn có thêm hai thanh niên chịu học tập chăm chỉ.Vào năm thứ hai, Tiểu Bảo lại tham gia khảo hạch, và lại thành công thi qua, trở thành tú tài khi chỉ mười hai tuổi, cũng là tú tài nhỏ nhất ở trên trấn.Bởi vì Tiểu Bảo, toàn bộ thuế của ruộng đất trong nhà đều được miễn trừ toàn bộ.Sau khi qua viện thí, tiếp theo chính là tham gia thi Hương, cứ mỗi ba năm cử hành thi Hương một lần, đối với Tiểu Bảo mà nói, còn tận hai năm nữa mới đến thi Hương.Tuy rằng vẫn còn hai năm, Lê Mạn vẫn cảm thấy thời gian quá bức bách, liền ngay trong tối bí mật nhờ Tư Mã Hạo Nhiên tìm cho bọn họ một căn nhà ở kinh thành, trước tiên cứ để tòa nhà này mở cửa hàng, có thể kinh doanh gì đó.Tư Mã Hạo Nhiên vỗ vỗ n.g.ự.c biểu thị cứ tin ở hắn: “Chuyện này cứ để ta xử lý, các ngươi không cần quá lo lắng.” Nói xong, thở dài một hơi, “Chúng ta phải mau chóng trở về sớm, lần này nếu còn không làm được, cha ta cái lão đầu kia sẽ phái người đích thân đưa ta về quá.”Tống Đại Sơn hơi bất đắc dĩ, “Rốt cuộc vẫn phải về? Khi nào đi?”Tư Mã Hạo Nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía kinh thành, “Chắc qua một hai năm nữa đi, giải quyết được hết mọi chuyện, tới lúc lên đường, điều việc xuống cũng nhanh thôi.”Tống Đại Sơn vỗ vỗ bả vai người huynh đệ của mình, “Mau trở về thôi, cứ tỏ lòng hiếu thảo ở trước mặt cha mẹ nhiều chút, đừng chọc cho cha ngươi mất hứng hơn nữa.”Tư Mã Hạo Nhiên cười, trong nháy mắt gạt bỏ sầu muộn vừa rồi sang một bên, "Ta biết rồi. Khá may các ngươi cũng sắp đi kinh thành, chúng ta tách ra rồi sẽ gặp lại nhanh thôi, có một nhà các ngươi ở bên, cuộc sống của ta không còn quá tẻ nhạt như trước.”Hai người âm thầm cụng tay.Mặc dù Tư Mã Hạo Nhiên không muốn trở về, nhưng vẫn phải trở về, trước kỳ thi Hương của Tiểu Bảo, bọn họ lên đường. Vốn là định chờ tới lúc công bố kết quả thi mới đi, bất quá đô úy cũng đã rời đi, nên bọn họ phải lập tức lên đường.Tống Đại Sơn đưa cả nhà tới để tiễn đưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro