Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 86
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Đối với Lê Mạn, khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vui vẻ, mà là lo lắng.Đối với nàng, nàng không hề muốn qua lại với quyền thế, bởi vì ở một thời đại như này, người có quyền thế muốn kiện một dân chúng bình thường thế nào cũng là chuyện rất đơn giản, bọn họ muốn ngươi sống ngươi sẽ sống, muốn ngươi c.h.ế.t cũng chỉ có thể chết, cho nên sâu trong lòng nàng vẫn không muốn làm ăn với người có quyền thế, tục ngữ nói Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội(1), nàng buộc lòng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất. (1) Nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.Thấy Lê Mạn không thấy vui vẻ vì được đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện mà vẫn còn do dự, Trần phu nhân bèn hỏi: “Tống nương tử, ngươi còn băn khoăn điều gì sao? Đây chính là cơ hội khó có được, ngươi phải biết rằng, tiền mà tri huyện trả cho, phải gấp mấy lần số tiền ngươi kiếm được của mấy tháng liền.” Sao Lê Mạn không biết đạo lý này chứ, nhưng tiền bạc không đáng kể so với an toàn.Không thể nói thẳng nỗi lo trong lòng ra, Lê Mạn liền hỏi Trần phu nhân: “Phu nhân có thể nói thẳng cho ta biết, vì sao Cửu tiểu như nhà tri huyện muốn tìm ta tới trang điểm không? Theo lý mà nói trong nhà tri huyện sẽ không thiếu nha hoàn trang điểm đâu?”Trần phu nhân không nghĩ tới Lê Mạn lại cẩn thận như vậy, ban đầu bà ấy không định nói rõ lý do ra, cho rằng Tống nương tử nghe thấy có thể đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện sẽ phi ngựa đến thẳng đó, lại không nghĩ rằng, người ta không hề vui sướng như thế, mà lại hỏi lý do trước.Nếu hôm nay không nói rõ ràng, đoán chắn Tống nương tử sẽ không muốn đi với bà ấy.Trần phu nhân suy xét một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng.Bà ấy nhìn xung quanh, xác định không xuất hiện tình huống tai vách mạch rừng, rồi mới ghé sát vào Lê Mạn nói khẽ: “Tống nương tử, ta thật sự muốn kết bạn với ngươi, chắc chắn sau này cơ hội giao thiệp của chúng ta sẽ không ít, ta cũng nói thẳng với ngươi vậy. Bên trên có một quan lớn muốn xuống đây tuần tra, tri huyện đại nhân muốn đưa Cửu tiểu thư xinh đẹp nhất của nhà mình cho quan trên đại nhân, nhưng không chỉ ông ta có suy nghĩ này, mà mấy quan viên bên dưới cũng có tâm tư này, nữ nhân đưa đến đếm không hết, tri huyện đại nhân cũng không dám bảo đảm nữ nhi của mình nhất định được quan trên nhìn trúng, cho dù nhận cũng không biết có được đại nhân sủng ái hay không, cho nên liền thử thay đổi vào phần trang điểm của Cửu tiểu thư xem sao, lại rất trùng hợp là, không biết tam di nương của tri huyện gia nghe được ở đâu chuyện lần trước ngươi trang điểm cho Tiểu Đình nhà ta, tài nghệ tuyệt vời, cho nên liền nói chuyện này cho tri huyện đại nhân, tri huyện đại nhân liền chú ý đến, lệnh cho lão gia nhà ta trở về làm việc này, cố ý mời ngươi đến trang điểm cho Cửu tiểu thư."Trần phu nhân nói xong, Lê Mạn mới biết nguyên do mọi chuyện.Xem ra tri huyện đại nhân này muốn gia giúp nữ nhi nhà mình trúng cử, chỉ là nhỡ đâu quan trên thấy người xong, liệu có nổi giận đổ trách nhiệm lên trên người nàng không? Nếu là nhìn trúng, có thể muốn thủ nghệ của nàng hoặc là nói muốn giữ tay nghề nàng lại để làm của riêng hay không?Lê Mạn nhìn về phía Trần phu nhân, do dự hỏi: "Phu nhân, chuyện này có thể từ chối không?"Trần phu nhân khó hiểu nhìn Lê Mạn, hỏi: "Tống nương tử, ngươi không muốn nhận việc này sao? Vì sao vậy? Cứ nói lý do ra đi."Lê Mạn nói: "Trần phu nhân, ngươi cũng đã nói, tri huyện đại nhân bảo ta đến trang điểm là muốn để khả năng Cửu tiểu thư được quan trên đại nhân nhìn trúng lớn hơn, nhưng mà chuyện này ai cũng không nói trước được, nếu kết quả cuối cùng không như ý nguyện của tri huyện đại nhân, vậy trách nhiệm liệu có đổ lên trên đầu ta hay không? Ngươi cũng biết ta là một thôn phụ bình thường, đâu dám hứa hẹn mình có thể thanh minh cho mình được, đến lúc đó đại nhân giận lên, ta chỉ đành bó tay."Trần phu nhân nghe xong lời Lê Mạn nói, liền im lặng.Trượng phu của bà ấy là sư gia, bà ấy cũng coi như đã gặp qua không ít chuyện quan bắt nạt dân, từ trước đến nay chỉ có dân chúng bị bắt nạt, đâu ai đợi ngươi nói đạo lý chứ. Trước đó bà ấy chỉ cảm thấy đây là một chuyện tốt, lòng đầy tự tin cho rằng Tống nương tử nhất định sẽ vui vẻ nhận lời, lại thật không ngờ sau khi nghe Tống nương tử nói ra lo lắng của nàng xong, cũng thấy lời của Tống nương tử rất có đạo lý, ai biết Huyện thái gia hoặc Cửu tiểu thư có thể mất hứng một cái liền trút giận lên trên người Tống nương tử hay không.Trần phu nhân nhìn Lê Mạn, do dự nói: "Tống nương tử, lo lắng của ngươi cũng có đạo lý, ta tuyệt đối không muốn hại ngươi, thế này đi, ta trở về nói với tam di nương của tri huyện đại nhân một câu xem, xem thử xem, nếu bọn họ cố ý muốn tìm ngươi đến trang điểm, khả năng phía bên ngươi không từ chối được, nhưng ta bảo đảm với ngươi, cho dù kết quả thế nào cũng không liên quan tới ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro