Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 90
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Trong lúc Lê Mạn đang trang điểm thì Tam di nương lặng lẽ bước vào, bà ấy không quấy rầy Lê Mạn đang làm việc, mà chỉ lẳng lặng đứng quan sát, nhưng đến thời điểm này bà ấy không thể nhịn được nữa mà bước nhanh về phía trước, đối mặt với nữ nhi của mình mà không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nội tâm không ngừng kích động.Nữ nhi của bà ấy vốn đã rất xinh đẹp, nhưng cho đến tận bây giờ bà ấy chưa bao giờ thấy qua vẻ đẹp nào lại đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông thế này. Ban đầu, bà ấy còn lo lắng xung quanh Thượng Phong đại nhân không thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, ngài đối mặt với nhan sắc của nữ nhi nhà mình có khi cũng không thèm để tâm, nhưng bây giờ không cần nói cũng biết chắc chắn vị Thượng Phong đại nhân này mười phần thì mười phần đều vừa ý, có một mỹ nhân như vậy, bà ấy không tin là không có người nam nhân nào mà lại không muốn.Nghĩ tới đây, Tam di nương kích động đến mức tim cũng đập nhanh hơn, chỉ cần nữ nhi của bà ấy được Thượng phong đại nhân sủng ái, lão gia nhất định cũng càng thêm sủng ái yêu chiều bà ấy hơn, đến lúc đó chẳng phải là bà ấy muốn cái gì thì sẽ được cái đó ngay sao, sau này vợ cả muốn sinh nhi tử cũng phải xếp sau bà ấy, bà ấy vốn không phải là vợ cả thì sao chứ, sau này bà ấy có cái gì thì mấy lão nữ nhân kia cũng không được phép có cái đó. Tam di nương xúc động đến mức tiến lại gần, bà ấy nâng mặt của Cửu tiểu thư lên mà quan sát tỉ mỉ, vừa cảm thán vừa không ngừng gật đầu, nói: “Đẹp, quá đẹp, con của ta, con hôm nay thật sự quá đẹp, làm cho nương không thể chớp mắt.”Cửu tiểu thư nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của mình trong gương, trong lòng nàng cũng vui mừng khôn xiết, tự tin cũng tăng thêm mấy phần, nếu không phải vì thân phận của nàng thì từ ban nãy nàng đã muốn che mặt rồi cười to thành tiếng. Bây giờ, nàng lại được mẫu thân khen ngợi như vậy, nàng càng mừng đến mức mở cờ trong bụng.Đêm nay nàng nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Thượng Phong đại nhân, tới lúc đó nàng sẽ không còn là thứ nữ của tri huyện nữa, tuy rằng cha nàng luôn sủng ái nàng nhất, nhưng ở trước mặt các tỷ tỷ khác nàng vẫn không thể ngẩng cao đầu nổi, rõ ràng là về tướng mạo hay tài năng nàng đều hơn xa tất cả bọn họ, nhưng chỉ vì thân phận của của nàng mà nàng luôn phải ở phía sau bọn họ, dựa vào cái gì cơ chứ!Sau này nàng nhất định phải khiến bà vợ cả và các tỷ tỷ khác quay sang mà lấy lòng nàng.Lê Mạn nhìn hai mẹ con bọn họ vui mừng, nàng liền im lặng cúi đầu lui vào một góc để không ai để ý tới, trong lòng nàng thầm cầu nguyện, hy vọng đêm nay, vị Cửu tiểu thư này có thể thuận lợi lọt vào mắt xanh của Thượng phong đại nhân, sau đó nàng ấy sẽ bị đưa đi, không bao giờ có thể trở về nơi này nữa, có như vậy thì mọi chuyện mới không liên quan đến nàng.Không ai biết được Lê Mạn đang nghĩ gì.Sau một hồi vui vẻ thì lúc này Tâm di nương và Cửu tiểu thư mới chợt nhớ tới Lê Mạn, hai người họ quay người lại nhìn thì thấy Lê Mạn đang đứng trong góc phòng cúi đầu cung kính, trong lòng bọn họ thầm nghĩ thật đáng tiếc cho một người tài như vậy, nhưng nàng cũng chỉ xuất thân từ một gia đình thôn phụ nhỏ, làm sao có thể mơ tới vị trí như vậy được.Chẳng qua biểu cảm trên mặt hai người bọn họ vẫn tỏ ra rất vui, Tam di nương vội nắm lấy tay của Lê Mạn, khen ngợi nói: “Tài nghệ của Tống nương tử quả thực hơn người, không ai có thể so sánh được, quả là làm cho ta phải ngưỡng mộ.”Lê Mạn làm bộ cúi đầu thẹn thùng, nàng ấp úng nói: “Tam di nương quá khen, tiểu nữ không dám nhận.”Tam di nương cười cười, cũng không có gì để nói với Lê Mạn, bà ấy đưa tay ra nhận lấy hầu bao mà nha hoàn cầm tới, bà ấy đặt nó vào tay Lê Mạn, nói: “Tống nương tử, hôm nay đa tạ ngươi, đây là thưởng cho ngươi.” Nói xong, bà ấy quay qua dặn dò nha hoàn đứng phía sau: “Đi vào khố phòng lấy cho ta hai xấp vải gấm vân thượng hảo, mang đến đây cho Tống nương tử.”Nha hoàn cúi đầu rồi vội vàng lui ra ngoài.Không lâu sau, nha hoàn từ bên ngoài đi vào, trong tay ôm hai xấp vải, nói với Tam di nương: “Thưa di nương, vải mang tới rồi.”Tam di nương nhìn xấp vải kia rồi gật đầu nói với Lê Mạn: “Tống nương tử, hôm nay trong phủ có khách quan trọng cần tiếp đãi, ta không thể ở đây thêm, đợi lát nữa ta sai người trong phủ chạy xe ngựa tới đây để đưa các ngươi về.”Nghe thấy ý tiễn khách trong lời của Tam di nương, trong lòng Lê Mạn không khỏi mừng rỡ, nàng chỉ ước được rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, không hẹn ngày gặp lại, cho nên nàng lập tức gật đầu, nói: “Đa tạ phu nhân và tiểu thư, tiểu nữ xin cáo từ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro