Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 98
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2025-03-06 04:00:20
Khi một nhà ba người quay về thôn thì đã gần đến buổi trưa rồi, Tống Đại Sơn đánh xe lừa vào trong sân, đang chuẩn bị đến nhà bếp nấu cơm thì Triệu thẩm vội vàng chạy đến, thấy bọn họ cuối cùng cũng quay lại thì vội nói: "Đại Sơn à, cuối cùng các cháu cũng về rồi, cháu mau đi xem xem, không biết ruộng mạ nhà cháu bị tên đáng c.h.ế.t nào đào một lỗ hổng lớn, chảy cạn hết nước rồi."Tống Đại Sơn kinh hãi, lập tức nói với Lê Mạn: "Ta đi đến ruộng trước xem đã xảy ra chuyện gì."Triệu thẩm kéo hắn lại: "Cháu cũng đừng nôn nóng, hôm nay khi Triệu thúc của cháu đi ra ruộng thì đúng lúc nhìn thấy, lúc ấy ruộng mạ nhà cháu đã cạn rồi, ông ấy đã nhanh chóng tháo nước ở thượng nguồn vào ruộng nhà cháu rồi, cũng đã lấp lỗ hổng lại, may mà Triệu thúc cháu thấy được, nếu không ruộng mạ nhà cháu liền xong đời, cũng không biết là tên thất đức nào làm chuyện này!" Lê Mạn cũng rất sốt ruột, Tống Đại Sơn tốn rất nhiều thời gian mới cấy được số mạ này, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi như là một phần lương thực ít ỏi trong nhà, nếu bị phá hủy thì đồ ăn năm nay không còn lại chút gì, toàn bộ lương thực sẽ phải đi mua."Con cũng đi xem xem." Lê Mạn nói xong thì ôm lấy Tiểu Bảo đi theo sau Tống Đại Sơn.Cả nhà đi ra đến ruộng, dạo một vòng quanh bờ ruộng, đúng là thấy có một chỗ bị đào thành lỗ hổng hổng lớn, đất mới trong ruộng vẫn còn ướt, có lẽ là do Triệu thúc lấp vào. Lê Mạn lo lắng hỏi: "Đại Sơn ca, cũng không biết là kẻ nào làm chuyện này, có khi nào sau này hắn ta đều sẽ nhân lúc chúng ta không có ở nhà lén lút đến đây tháo nước không? Nếu cứ tháo nước liên tục như vậy thì năm nay chúng ta sẽ không thể thu hoạch lúa được rồi."Tống Đại Sơn cũng đã nghĩ đến điều này, vẻ mặt rất tệ, trong lòng hắn đang nghĩ có thể là kẻ nào làm.Lê Mạn nghĩ đến khả năng nào đó, giật mình nói: "Đại Sơn ca, chàng xem, có thể là bên kia làm hay không?"Nàng chỉ chính là bọn Tống Đại Trụ. Lần trước cãi nhau không dễ chịu gì, Tống Đại Trụ cũng hoàn toàn mất hết mặt mũi, có khi nào bọn họ ghi hận trong lòng nên cố ý làm như vậy hay không.Tống Đại Sơn nghe xong thì nhếch môi, lát sau mới nói: "Bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cho dù biết là ai làm cũng không có cách nào, trừ khi chúng ta bắt được người ngay tại trận."Lê Mạn cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là không biết kẻ kia khi nào sẽ lại đến, chẳng lẽ suốt ngày canh giữ ở ruộng sao?Hai người cũng không nghĩ ra được cách gì, đành phải về nhà trước.Về đến nhà, Lê Mạn nói: "Đại Sơn ca, chúng ta vẫn cần từ từ nghĩ cách giải quyết chuyện này, điều duy nhất có thể xác định bây giờ là kẻ kia phải thừa dịp tất cả mọi người đều đang ngủ mới đi, chắc chắn hắn ta không đào ban ngày khi có người, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì lộ mất."Tống Đại Sơn cũng đồng ý với ý kiến của Lê Mạn, cho nên ban đêm hắn phải ra ruộng, chuẩn bị canh chừng xem có bắt được tên xấu xa kia không.Đáng tiếc là một đêm qua đi, trời yên biển lặng, cũng không thấy có ai đến.Buổi sáng khi Tống Đại Sơn quay về thì vẻ mặt hắn có hơi mệt mỏi.Lê Mạn nhìn thấy thì lo âu trong lòng: "Đại Sơn ca, chàng cứ trông chừng cả đêm như vậy cũng không phải cách hay, ai biết được kẻ kia có đến hay không, nếu hắn ta không đến, chẳng lẽ chàng cứ trông chừng liên tục? Như vậy cơ thể chàng cũng không chịu đựng nổi đâu."Tống Đại Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạm thời cũng không biện pháp nào khác, chỉ có thể đi trông chừng, ta lại đi xem xem. Nàng đừng lo lắng, ta có thể chịu đựng được vài ngày, buổi chiều mỗi ngày ta ngủ một lúc là được rồi, nếu thật sự chịu không nổi thì ta sẽ quay về."Lê Mạn cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.Tống Đại Sơn lại canh giữ ba ngày liên tiếp, vẫn không đợi được kẻ đến giở trò phá hoại lần nữa như trước.Lê Mạn không khỏi suy đoán: "Chàng nói xem có phải kẻ kia biết chúng ta đang trông chừng nên không định làm chuyện này lần nữa không?"Tống Đại Sơn suy nghĩ, lại lắc đầu: "Nếu thật sự không vừa mắt nhà chúng ta thì chắc chắn sẽ không chỉ là tháo nước ở ruộng lúa một lần dễ dàng như vậy là xong, bởi vì cũng không gây tổn thất gì cho chúng ta cả, có lẽ kẻ kia sẽ không chỉ làm chuyện không đau không ngứa như vậy đâu."Lê Mạn cảm thấy lời Tống Đại Sơn nói rất có lý, nhất định là kẻ kia biết bọn họ đã cảnh giác nên tạm thời không có hành động gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro