Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi
Trúc mã
2024-09-03 10:13:21
Biên dịch : Ying
Chỉnh sửa : Yên Hy
"Cậu Yến trả lời cậu cái gì rồi?" Thi Hách Nhân bẻ sầu riêng gai đen ở trước mặt, lấy ra một miếng thịt quả căng mọng, say sưa hứng thú ăn nó.
Y ở trong Hậu viện của biệt thự Tư gia, ăn uống đều là do người hầu nhà Tư gia chuẩn bị đầy đủ rồi đem qua cho y, ngày thường thỉnh thoảng sẽ đi một số Đại học Y trong nội thành Kinh Hải giảng dạy, còn lại hầu hết đều ở trong nhà đọc sách.
Tư tổng là người sĩ diện, nghe thấy Thi Hách Nhân hỏi, hắn ung dung hắng giọng, nói dối không chớp mắt lấy một cái: "Em ấy đương nhiên nói, nhất định sẽ quay video gửi cho tôi."
Thi Hách Nhân bĩu môi: "Không tin."
Tư Việt: "Tin hay tin không tin thì thôi."
"Tôi tin hay không cũng chả sao cả, chỉ là ngày mai sau khi kết thúc quay phim, kẻ hèn này phải đến nhà cậu Yến tái khám, nếu như không hiểu rõ tường tận một chút, sợ là sẽ ảnh hưởng phán đoán của tôi về tình trạng bệnh." Thi Hách Nhân ăn xong, lại bẻ thêm một miếng, quơ quơ khoe khoang với Tư Việt: "Dì Long nói cậu Yến thích ăn cái này, vậy nên đem qua trước cho tôi nếm thử vị, còn nói để mai tôi qua xem cậu Yến thì đem qua hai miếng."
Tư Việt chỉ có thể nghiến chặt răng, mở khung chat màn hình giơ ra—
Quả nhiên, Thi Hách Nhân sau khi thấy rõ, lập tức bật ra điệu cười cực kỳ thiếu đánh: "Hahahahaha, mẹ nó! Hahahahaha, không ổn rồi cười chết tôi rồi, cậu Yến đỉnh vãi hahahahaha..."
Tư Việt sắc mặt đen như đáy nồi: "..."
"Hahahahaha tôi biết, tôi biết cậu Yến nhất định sẽ trả lời 'Được thôi', nhưng mà á..." Thi Hách Nhân bỏ sầu riêng xuống, ôm bụng cười: "Nhưng mà uy lực của hai chữ này đập thẳng vào mắt quá là mãnh liệt luôn hahahaha..."
Không đợi Thi Hách Nhân cười đủ, y đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, là từ trong màn hình trước mặt y truyền lại.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
"Được rồi được rồi tôi làm việc nghiêm túc còn không được sao? Tôi không cười nữa."
Thi Hách Nhân bị bắt xụ mặt mở máy tính ra, trên trang web tìm được video hàng đầu được giới thiệu của 《Xuất Phát Thôi Bảo bối xuất phát 》, cùng Tư Việt mở xem.
Y vẫn muốn biết về trạng thái cuộc sống hàng ngày của Yến Cửu nhiều hơn nữa, mới có thể tìm ra chỗ đột phá tốt nhất, giúp cậu nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
"Đúng rồi Tư Việt, cậu thấy mấy lời bình luận cực kỳ không có ý tốt đối với cậu Yến trên đạn mạc livestream, sẽ không tức giận chứ?" Thi Hách Nhân nhìn làn đạn khu bình luận có mắng chửi Yến Cửu, tiện tay báo cáo đồng thời quay về hỏi Tư Việt nghi hoặc trong lòng mình.
Dựa trên cái tính khí bao che con của luyến ái não, vào lúc bình luận công kích đầu tiên xuất hiện trên đạn mạc trong livestream, cái nick này lẽ ra đã không còn được tồn tại nữa rồi, nhưng mà—
"Đạn mạc là cái gì?" Tư Việt thành khẩn đặt câu hỏi.
Thi Hách Nhân: Ông lão ngồi xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg ???
Thi Hách Nhân: "Cái trạng thái vừa tiên tiến lại vừa lạc hậu của cậu là sao vậy?"
Tư Việt ném cho y một ánh mắt 'Có ý gì'.
"Nói cậu không theo kịp thời đại, thì cậu biết theo dõi livestream; nói cậu theo kịp trào lưu, thì cậu lại không biết đạn mạc là cái gì." Thi Hách Nhân đỡ trán nói, "Cậu ấn vào cái khung hình vuông góc trái bên dưới, là có thể nhìn thấy bình luận của cư dân mạng."
Tư Việt nghe theo, ngay sau đó màn hình nháy mắt nổ tung từng mảng lớn những bình luận như【AAA vợ ơi vợ ơi】【Cửu Cửu giết tui rồi】 【Mlem mlem vợ hot quá】dọa cho một cái, đầu lông mày lập tức nhíu lại
Mấy người này đang nói vớ va vớ vẩn gì vậy, Cửu Cửu vĩnh viễn chỉ có thể là Cửu Cửu của một mình hắn mà thôi.
Quả là hoang đường.
Vừa lúc người quay phim quay một cảnh đặc tả cho Yến Cửu, vậy nên làn đạn đều rất hài hòa, thuần một sắc khen nhan sắc Yến Cửu.
Tư Việt lộ ra nụ cười hài lòng, chỉ là mấy giây sau đó, hắn lại lần nữa tắt đạn mạc đi.
Thi Hách Nhân tò mò hỏi: "Tại sao lại tắt đi? Cậu không muốn xem người khác khen cậu Yến à?"
Tư Việt nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi: "Chúng nó lượn lờ trên màn hình, sẽ che mất mặt Cửu Cửu."
Thi Hách Nhân: ......... đỉnh.
"Cậu biết chuyện cậu Yến bị "bôi đen" không?" Thi Hách Nhân không dám nói quá nhiều, thật sự là vì y lo cái tên luyến ái não này sẽ trực tiếp đứng dậy đá văng vách tường, kéo Bạch Lạc đến tẩn cho một trận, về phận Mạt Mạt sau này không thi được công chức, nhưng vừa nghĩ đến những tin tức ăn không nói có mà ngày trước y xem được, không khỏi cảm thấy tức giận bất bình: "Những bình luận ác ý nói cậu Yến cọ lưu lượng của Bạch Lạc, còn trong buổi họp thường niên công kích Bạch Lạc, khiến cậu ta bị thương, quả nhiên là nói bậy."
Tư Việt chụp màn hình mấy ảnh góc nghiêng Yến Cửu, mắt nhìn thẳng cười đáp: "Văn Chinh đang thu thập chứng cứ rồi."
Thi Hách Nhân hiểu rõ nhún nhún vai, não yêu đương đúng là não yêu đương, nghiêm túc làm việc sấm rền gió cuốn nhưng thật ra không hề thay đổi chút nào.
"Nhưng mà, mấy tin bôi đen đó là V lớn nói, như hôm nay mắng cậu Yến trong livestream lại là một nhóm khác..."
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Thi Hách Nhân, Tư Việt chỉ có thể một lần nữa mở khu bình luận lên.
Thi Hách Nhân từ trong ánh mắt mang theo khiếp sợ của Tư Việt bắt được cảm xúc 'Ở đây vậy mà cũng có người cảm thấy Cửu Cửu không tốt', lo lắng khuyên nhủ: "Không cần phải so đo với đám ô hợp đấy, trực tiếp xử lý là được."
Tư Việt cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Văn Chinh, ngắn gọn phân phó vài câu.
Lại không nghĩ đến, Văn Chinh ở đâu bên kia điện thoại cũng mờ mịt hỏi: "Ngài Tư, đạn mạc là cái gì?"
Thi Hách Nhân: "..."
Thi Hách Nhân vẫn luôn nhiệt tình, nghe vậy hô lên với người ở đầu bên kia điện thoại: "Chính là cái góc vuông ở góc dưới bên trái màn hình của livestream, mở cái khung vuông kia lên, cậu có thể nhìn thấy khán giả bình luận thời gian thực trong livestream."
Sau khi Văn Chinh thuận lợi thao tác, cũng gân cổ lên gào với Thi Hách Nhân ở đầu bên này biểu đạt cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Thi! Hôm nào mời anh ăn cơm!"
Thi Hách Nhân không cam lòng yếu thế trả lời: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Đều là anh em tốt, đây là việc tôi nên làm!"
Tư Việt nhìn không nổi cái cảnh drama này: "Không thì hai người tự lao vào nhau đi."
Văn Chinh nhanh chóng khôi phục bình thường: "Không cần đâu, ngài Tư, bây giờ tôi sẽ đi Bộ phận pháp lý."
Cúp điện thoại, Thi Hách Nhân nói sâu xa: "Có một số người, có một số việc, không phải cậu cảm thấy tốt, tức nghĩa là nó tốt rồi đâu..."
Cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Tư Việt, Thi Hách Nhân ngay lập tức chuyển lời: "Tất nhiên, không phải tôi nói cậu Yến không tốt, mà là những tên ác ý phỉ báng cậu Yến, bọn họ hoặc là vì đố kỵ, hoặc là fan não tàn của Bạch Lạc, hoặc là tin vào lời của một phía rồi ngu xuẩn góp gió thành bão, nhiều năm qua, cậu Yến xử lý lạnh với những chuyện này, đủ để thấy sự rộng lượng của cậu ấy."
Tầm mắt Tư Việt hơi trầm xuống, cái khác không nói, Yến Cửu quả thực rất rộng lượng, tính tình cậu tiêu sái, nhìn thì giống như cái gì cũng không quá để ý, giống như một cơn gió lốc tự do bất định, nhưng khi tiến sát lại gần, sẽ phát hiện bên trong cất giấu một trái tim cuộn trào mãnh liệt.
Mà thân là người yêu Yến Cửu, Tư Việt không phải không nghĩ đến việc ra tay quản, nhưng Yến Cửu cả ngày cùng một chỗ với hắn, cho dù hắn có động thái gì đi nữa, Yến Cửu đều vô cùng nhạy bén mà nhận thấy được, sau đó hào phóng ném ra một câu "Chuyện của soái ca đây anh không cần quản" làm cảnh cáo, sau đó phủi tay chạy lấy người.
Nhưng hắn không rộng lượng.
Thừa dịp lần này Yến Cửu mất trí nhớ, hắn cũng coi như là có được cơ hội, cuối cùng cũng có thể đem những bịa đặt phỉ báng đó ra trước công lý, khiến cho bọn họ ngày sau phàm là nghĩ đến hai chữ Yến Cửu này, đều sẽ căng thẳng mà nhịn không được rùng mình, thời thời khắc khắc cảnh tỉnh bản thân, sau này sẽ không dám nói xằng nói bậy nữa.
"Chỉ có điều, em ấy vào giới giải trí chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ quay trở về công ty làm việc em ấy giỏi nhất." Tư Việt xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, ánh mắt dịu dàng: "Nhưng mặc kệ là ở đâu, chỉ cần em ấy chơi vui vẻ, tôi vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ."
"Hai người năm cấp ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sau kỳ nghỉ đông trở về, đã thấy hai người vốn đối đầu đến anh chết tôi sống lại quấn chặt lấy nhau như dây tóc bóng đèn vậy?"
Năm đó giữa Tư Việt và Yến Cửu ma sát ra tia lửa tình yêu, Thi Hách Nhân đã lên đại học, hoàn toàn không biết đôi hoan hỉ oan gia này thời học cấp 3 là dưới cơ duyên xảo hợp như thế nào, mới hẹn hò với nhau.
Đối với vấn đề này, Thi Hách Nhân đã nghẹn ở trong lòng rất nhiều năm.
Hôm nay cuối cùng cũng nhân cơ hội Tư Việt không đánh được y, nhắm mắt nhắm mũi hỏi ra miệng.
Hôm nay cho dù có chết, y cũng phải làm cho quả dưa này sáng tỏ.
Vốn tưởng Tư Việt sẽ lại uy hiếp y, muốn điều chuyển anh đi, Thi Hách Nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trục xuất, không nghĩ đến lại nghe được một câu: "Anh thật sự muốn nghe?"
Cái giọng điệu này...???
Sao lại giống như hắn còn chờ mong hơn so với mình nữa?
"Vậy tôi nói ngắn gọn xúc tích, kể cho anh một chút." Tư Việt hắng giọng, nghiêm mặt nói.
Thi Hách Nhân đặt lên bàn trà một đĩa hạt dưa, ngồi trở lại trước màn hình, vui sướng mà nghe.
"Vậy kể lại từ lúc sau khi anh vào đại học đi."
Thi Hách Nhân liên tục gật đầu.
Đúng đúng đúng, xem hai người họ đánh nhau từ nhỏ đến ngấy rồi, anh muốn nghe mấy chuyện lâm li bi đát phía sau câu chuyện tình yêu đó.
"Cửu Cửu muốn mạnh hơn, bất luận là làm chuyện gì cũng đều muốn đứng thứ nhất, cơ thể không tốt nhưng luôn muốn học bài đến khuya muộn, muốn trộm ép chết tôi, tôi lúc đó chỉ cảm thấy em ấy thật ngoan cố, thấy em ấy bị bệnh sẽ rất tức giận, vậy nên tôi liền chèn ép em ấy hơn, thành tích tốt hơn em ấy, cảm thấy như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của rm ấy, khiến trong mắt cậu ấy có tôi."
"Sau đó mục đích của tôi đạt được rồi, trong mắt cậu ấy quả thực có tôi, nhưng là đem tôi trở thành cái đinh trong mắt, thậm chí còn ở trước mặt mọi người lập flag, trước khi thành tích của en ấy vượt qua tôi, cả đời sẽ không qua lại với nhau."
"Tôi khi đó cũng không biết cảm giác của bản thân đối với cậu ấy gọi là thích, mong chờ nhất chính là đến thời khắc kết quả kỳ thi được công bố, lúc ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy quay đầu lại trừng tôi."
"Đôi mắt ấy giống như được nước rửa qua, vừa đen vừa sáng, giống Mạt Mạt y đúc."
Thi Hách Nhân cười hà hà: "Cậu cũng tiện ghê."
Tư Việt ngước mắt nhìn y.
Thi Hách Nhân luôn miệng cười làm lành: "Không tiện không tiện."
"Kỳ thật tôi biết lúc đó em ấy có chút thích tôi, chỉ là giống như tôi vậy, chính bản thân em ấy cũng không biết."
Thi Hách Nhân cảm thấy bản thân không thể chỉ mỗi nghe không chuyện nhà người ta, phải tùy thời phát huy tác dụng của vai diễn phụ: "Sao lại nói như vậy?"
"Trong lớp có bạn học tìm tôi nhờ tôi giải đề, em ấy sẽ không vui, cố ý đến quấy rối, sau đó kéo người rời đi, nói em ấy sẽ giải cho."
"Sau khi giải xong, còn vô cùng kiêu ngạo đến khiêu khích tôi, trước mặt người hỏi đề, hỏi ai có logic giải đề rõ ràng hơn, ngắn gọn dễ hiểu hơn."
"Mỗi lần nghe thấy câu trả lời là tôi, em ấy sẽ càng không vui, trộm chạy lên sân thượng ăn kem, cuối cùng vì cảm lạnh mà bị bố ... lúc đó là chú Yến đưa về nhà dưỡng bệnh."
...
Thi Hách Nhân cắn xong hạt dưa, bắt đầu gặm táo.
"Em ấy ốm, tôi tất nhiên không thể từ chối đến nhà cậu ấy giúp cậu ấy ôn tập, chú Yến rất tin tưởng tôi..."
Tư Việt còn chưa nói xong, đã bị Thi Hách Nhân cắt ngang: "Vậy nên cậu ủn luôn cải trắng nhà người ta?"
Nói xong, y tức khắc cong môi thành hình chữ 'u', tỏ vẻ chính mình sẽ không chen miệng nữa.
"Cũng chính trong thời gian này, thái độ Cửu Cửu đối với tôi mới dịu hơn một chút."
"Mỗi lần sau khi tôi giảng bài cho em ấy hai ba giờ đồng hồ, em ấy đều sẽ đem cho tôi một cốc nước cam, tự tay em ấy ép."
"Tôi liền cảm thấy em ấy chắc chắn thích tôi."
Thi Hách Nhân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như mạng của mình còn chẳng dài bằng chuyện của bọn họ, vì thế vội vàng giơ tay ngắt lời: "Tư Việt, cậu ăn cơm chưa trưa? Đồ ăn của phòng tổng thống có hợp miệng không? À đúng rồi, là chú Tần đem cơm cho cậu đúng không, ai da tốt thật đấy, cách ly cũng được ăn cơm của dì Long."
Tư Việt đồng ý gật đầu: "Vậy tôi nói tiếp."
Thi Hách Nhân: "..."
Y đột nhiên hối hận chính mình thả tâm hồn bát quái ra.
"Cửu Cửu thông suốt tình cảm muộn, từ sau khi thích em ấy, tôi thường xuyên một mình giận dỗi."
"Trong lớp thường có bạn học nữ nhờ cậu ấy giải đề, tính cách em ấy tốt, luôn không chê phiền mà giảng cho người ta."
"Vậy còn cậu?" Thi Hách Nhân hỏi.
Tư Việt liếc mặt nhìn anh một cái: "Tôi tất nhiên đang giận dỗi."
Thi Hách Nhân: "..."
Cậu còn rất đắc ý nhỉ.
"Vậy nên cậu vì cậu Yến mà không xuất ngoại du học?" Thi Hách Nhân là một người lý tính trong tình yêu, từ nhỏ đến lớn chỉ có hảo cảm với người thông minh hơn mình, vậy nên mặc dù nhiều năm qua bị vầng sáng của não yêu đương quây quanh bên mình, y vẫn bảo trì tư duy lý trí không chút dao động.
Tư Việt dừng lại tay đang đánh chữ, đương nhiên nói: "Không nhìn thấy em ấy, tôi học không vào."
Thi Hách Nhân ấn lên nhân trung mình: "..."
Cái tên não đương này này có thể phong thần được rồi.
...
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi kết thúc, các bạn nhỏ nghe nói Mạt Mạt nhặt được cún con đều gấp không chờ nổi mà chạy ra, ở trong sân nôn nóng chờ Mạt Mạt tới.
"Trứng lười nhỏ, nên thức dậy rồi." Yến Cửu tắt chuông báo thức đi, nhẹ nhàng lay lay chân Mạt Mạt: "Các bạn nhỏ đều đang ở bên ngoài chờ con và bé cún rồi kìa."
Mạt Mạt không có gắt rời giường, nghe thấy giọng Cửu Cửu, cánh tay thịt dụi dụi mắt, lập tức từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, hoan hô nói: "Vâng ạ~"
"Nhưng bố vẫn phải đi xung quanh hỏi một chút, rốt cuộc nó là của nhà ai." Yến Cửu sờ sờ đầu bé chó con, nói với Mạt Mạt: "Nếu như bố tìm được mẹ của nó, Mạt Mạt phải đem nó trở về đoàn tụ cùng mẹ nó, biết không nào?"
"Hic..." Mạt Mạt có chút mất mát, nhưng vẫn giơ đôi tay lên, đưa cún con cho Cửu Cửu: "Vậy...Vậy Mạt Mạt sẽ nhớ bé cún ạ~"
Thấy Mạt Mạt thích như vậy, Yến Cửu cười an ủi nói: "Vậy bố giúp con hỏi một chút, có thể mua chú cún, có được không nào?"
"Vâng ~" Mạt Mạt ôm lấy cổ Cửu Cửu, vui vẻ hưng phấn hôn cậu một cái.
Bé cún hiện tại đang rất yếu, Yến Cửu cũng không ôm nó ra ngoài hứng gió lạnh, mà để nó ở trong xe, nhờ Loan Trì trông mấy đứa nhỏ đừng tùy tiện trêu chọc nó, bản thân cùng Đinh Tư Dận đi hàng xóm xung quanh nghe ngóng xem chó nhà ai bị lạc mất.
Vừa ra khỏi sân, Đinh Tư Dận liền nghe được một tiếng sủa thê lương bén nhọn.
"Ở bên kia."
Hai người lo lắng bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.
Bên kia hàng rào lỏng lẻo, một chú chó cỡ nhỏ hiển nhiên vừa mới sinh không bao lâu hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, mũi miệng tựa hồ đã chảy máu, nhưng dục vọng cầu sinh xem như vẫn còn rất mạnh mẽ: "Gâu ử ...Gâu ử...ử..."
Trông sân một người đàn ông trung niên đứng xoa eo, hướng về phía chú chó cỡ nhỏ nằm trên mặt đất chửi ầm lên: "Vốn nuôi mày đã cảm thấy dư thừa, giờ thì giỏi rồi, lại còn sinh thêm một con!"
Nói rồi, lại định nhấc chân đá xuống.
Cái chân này mà hạ xuống, cho dù dục vọng cầu sinh của con chó có mạnh mẽ đến mấy, cũng tuyệt đối không sống nổi.
【Đừng mà!!! Mau dừng lại!!!】
【Mẹ nó, cái tên ngu xuẩn độc ác này! Không được chết tử tế!】
【Mau ngăn ông ta lại điiiii!】
【May mà chó mẹ chỉ sinh một chú cún con, không thì đều sẽ bị cái tên biến thái này dẫm chết.】
"Ông làm cái gì đấy!"
Đinh Tư Dận gào lên một tiếng, trung khí mười phần dọa cho người đàn ông lập tức thu chân lại, quay đầu nhìn.
"Mấy người là ai?" Người đàn ông tức giận nói.
Đinh Tư Dận đi nhanh che chắn Yến Cửu ở sau người, nhìn xuống người đàn ông, cũng không nói lời nào.
【Ngay cả Đinh Tư Dận cũng không biết á?】
【Ông ta tốt nhất là không quen biết, không thì danh tiếng của Đinh Tư Dận sẽ lại bị loại người như này bịa đặt vớ vẩn.】
Nhân cơ hội này, Yến Cửu gấp gáp lo lắng ngồi xuống xem tình hình của chú chó, ngẩng đầu nhìn tứ phía, phát hiện cách đó 20 mét có nhà mở một sở thú y trong thôn, vì thế đứng lên chạy nhanh về phái đó, lát sau, một bác sĩ thú ý mặc áo blouse trắng xách theo một hộp thuốc nhỏ chạy theo Yến Cửu ra ngoài.
"Bác sĩ, ngài trị thương cho nó trước." Yến Cửu móc chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho bác sĩ: "Hiện tại tôi không đem tiền mặt, cái này để ở chỗ ngài trước, xin ngài nhất định phải cứu nó, ngày mai tôi sẽ đem tiền khám bệnh đến đón nó."
Người đàn ông thấy Yến Cửu và bác sĩ thú ý trong thôn đem chó của ông ta đi, vội vàng đuổi theo, dùng sức đẩy Yến Cửu một cái: "Cút cút cút! Tôi đánh chó nhà tôi, liên quan cái mẹ gì đến các người."
Yến Cửu không hề phòng bị bị ông ta đẩy một cái lảo đảo, được Đinh Tư Dận đỡ mới đứng vững được, nhíu mày: "Gây rối trật tự công cộng, gây tổn hại đến an toàn công cộng và quản lý xã hội, có tính nguy hại đối với xã hội, tuy không cấu thành tội phạm hình sự, nhưng ông có thể bị công an phạt dựa theo quy định của pháp luật."
【Á đù, cậu ấy vậy mà còn biết mấy điều luật đó? Trâu bò】
【Cái tên chết tiệt này lại dám động tay đẩy vợ tôi! Báo cảnh sát mau!!!】
【Huhu camera mau chuyển qua chỗ khác, để anh Trì qua đá chết ông ta huhuhu 】
Chỉnh sửa : Yên Hy
"Cậu Yến trả lời cậu cái gì rồi?" Thi Hách Nhân bẻ sầu riêng gai đen ở trước mặt, lấy ra một miếng thịt quả căng mọng, say sưa hứng thú ăn nó.
Y ở trong Hậu viện của biệt thự Tư gia, ăn uống đều là do người hầu nhà Tư gia chuẩn bị đầy đủ rồi đem qua cho y, ngày thường thỉnh thoảng sẽ đi một số Đại học Y trong nội thành Kinh Hải giảng dạy, còn lại hầu hết đều ở trong nhà đọc sách.
Tư tổng là người sĩ diện, nghe thấy Thi Hách Nhân hỏi, hắn ung dung hắng giọng, nói dối không chớp mắt lấy một cái: "Em ấy đương nhiên nói, nhất định sẽ quay video gửi cho tôi."
Thi Hách Nhân bĩu môi: "Không tin."
Tư Việt: "Tin hay tin không tin thì thôi."
"Tôi tin hay không cũng chả sao cả, chỉ là ngày mai sau khi kết thúc quay phim, kẻ hèn này phải đến nhà cậu Yến tái khám, nếu như không hiểu rõ tường tận một chút, sợ là sẽ ảnh hưởng phán đoán của tôi về tình trạng bệnh." Thi Hách Nhân ăn xong, lại bẻ thêm một miếng, quơ quơ khoe khoang với Tư Việt: "Dì Long nói cậu Yến thích ăn cái này, vậy nên đem qua trước cho tôi nếm thử vị, còn nói để mai tôi qua xem cậu Yến thì đem qua hai miếng."
Tư Việt chỉ có thể nghiến chặt răng, mở khung chat màn hình giơ ra—
Quả nhiên, Thi Hách Nhân sau khi thấy rõ, lập tức bật ra điệu cười cực kỳ thiếu đánh: "Hahahahaha, mẹ nó! Hahahahaha, không ổn rồi cười chết tôi rồi, cậu Yến đỉnh vãi hahahahaha..."
Tư Việt sắc mặt đen như đáy nồi: "..."
"Hahahahaha tôi biết, tôi biết cậu Yến nhất định sẽ trả lời 'Được thôi', nhưng mà á..." Thi Hách Nhân bỏ sầu riêng xuống, ôm bụng cười: "Nhưng mà uy lực của hai chữ này đập thẳng vào mắt quá là mãnh liệt luôn hahahaha..."
Không đợi Thi Hách Nhân cười đủ, y đột nhiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, là từ trong màn hình trước mặt y truyền lại.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
"Được rồi được rồi tôi làm việc nghiêm túc còn không được sao? Tôi không cười nữa."
Thi Hách Nhân bị bắt xụ mặt mở máy tính ra, trên trang web tìm được video hàng đầu được giới thiệu của 《Xuất Phát Thôi Bảo bối xuất phát 》, cùng Tư Việt mở xem.
Y vẫn muốn biết về trạng thái cuộc sống hàng ngày của Yến Cửu nhiều hơn nữa, mới có thể tìm ra chỗ đột phá tốt nhất, giúp cậu nhanh chóng khôi phục trí nhớ.
"Đúng rồi Tư Việt, cậu thấy mấy lời bình luận cực kỳ không có ý tốt đối với cậu Yến trên đạn mạc livestream, sẽ không tức giận chứ?" Thi Hách Nhân nhìn làn đạn khu bình luận có mắng chửi Yến Cửu, tiện tay báo cáo đồng thời quay về hỏi Tư Việt nghi hoặc trong lòng mình.
Dựa trên cái tính khí bao che con của luyến ái não, vào lúc bình luận công kích đầu tiên xuất hiện trên đạn mạc trong livestream, cái nick này lẽ ra đã không còn được tồn tại nữa rồi, nhưng mà—
"Đạn mạc là cái gì?" Tư Việt thành khẩn đặt câu hỏi.
Thi Hách Nhân: Ông lão ngồi xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg ???
Thi Hách Nhân: "Cái trạng thái vừa tiên tiến lại vừa lạc hậu của cậu là sao vậy?"
Tư Việt ném cho y một ánh mắt 'Có ý gì'.
"Nói cậu không theo kịp thời đại, thì cậu biết theo dõi livestream; nói cậu theo kịp trào lưu, thì cậu lại không biết đạn mạc là cái gì." Thi Hách Nhân đỡ trán nói, "Cậu ấn vào cái khung hình vuông góc trái bên dưới, là có thể nhìn thấy bình luận của cư dân mạng."
Tư Việt nghe theo, ngay sau đó màn hình nháy mắt nổ tung từng mảng lớn những bình luận như【AAA vợ ơi vợ ơi】【Cửu Cửu giết tui rồi】 【Mlem mlem vợ hot quá】dọa cho một cái, đầu lông mày lập tức nhíu lại
Mấy người này đang nói vớ va vớ vẩn gì vậy, Cửu Cửu vĩnh viễn chỉ có thể là Cửu Cửu của một mình hắn mà thôi.
Quả là hoang đường.
Vừa lúc người quay phim quay một cảnh đặc tả cho Yến Cửu, vậy nên làn đạn đều rất hài hòa, thuần một sắc khen nhan sắc Yến Cửu.
Tư Việt lộ ra nụ cười hài lòng, chỉ là mấy giây sau đó, hắn lại lần nữa tắt đạn mạc đi.
Thi Hách Nhân tò mò hỏi: "Tại sao lại tắt đi? Cậu không muốn xem người khác khen cậu Yến à?"
Tư Việt nhàn nhạt tựa lưng vào ghế ngồi: "Chúng nó lượn lờ trên màn hình, sẽ che mất mặt Cửu Cửu."
Thi Hách Nhân: ......... đỉnh.
"Cậu biết chuyện cậu Yến bị "bôi đen" không?" Thi Hách Nhân không dám nói quá nhiều, thật sự là vì y lo cái tên luyến ái não này sẽ trực tiếp đứng dậy đá văng vách tường, kéo Bạch Lạc đến tẩn cho một trận, về phận Mạt Mạt sau này không thi được công chức, nhưng vừa nghĩ đến những tin tức ăn không nói có mà ngày trước y xem được, không khỏi cảm thấy tức giận bất bình: "Những bình luận ác ý nói cậu Yến cọ lưu lượng của Bạch Lạc, còn trong buổi họp thường niên công kích Bạch Lạc, khiến cậu ta bị thương, quả nhiên là nói bậy."
Tư Việt chụp màn hình mấy ảnh góc nghiêng Yến Cửu, mắt nhìn thẳng cười đáp: "Văn Chinh đang thu thập chứng cứ rồi."
Thi Hách Nhân hiểu rõ nhún nhún vai, não yêu đương đúng là não yêu đương, nghiêm túc làm việc sấm rền gió cuốn nhưng thật ra không hề thay đổi chút nào.
"Nhưng mà, mấy tin bôi đen đó là V lớn nói, như hôm nay mắng cậu Yến trong livestream lại là một nhóm khác..."
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Thi Hách Nhân, Tư Việt chỉ có thể một lần nữa mở khu bình luận lên.
Thi Hách Nhân từ trong ánh mắt mang theo khiếp sợ của Tư Việt bắt được cảm xúc 'Ở đây vậy mà cũng có người cảm thấy Cửu Cửu không tốt', lo lắng khuyên nhủ: "Không cần phải so đo với đám ô hợp đấy, trực tiếp xử lý là được."
Tư Việt cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Văn Chinh, ngắn gọn phân phó vài câu.
Lại không nghĩ đến, Văn Chinh ở đâu bên kia điện thoại cũng mờ mịt hỏi: "Ngài Tư, đạn mạc là cái gì?"
Thi Hách Nhân: "..."
Thi Hách Nhân vẫn luôn nhiệt tình, nghe vậy hô lên với người ở đầu bên kia điện thoại: "Chính là cái góc vuông ở góc dưới bên trái màn hình của livestream, mở cái khung vuông kia lên, cậu có thể nhìn thấy khán giả bình luận thời gian thực trong livestream."
Sau khi Văn Chinh thuận lợi thao tác, cũng gân cổ lên gào với Thi Hách Nhân ở đầu bên này biểu đạt cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Thi! Hôm nào mời anh ăn cơm!"
Thi Hách Nhân không cam lòng yếu thế trả lời: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Đều là anh em tốt, đây là việc tôi nên làm!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Việt nhìn không nổi cái cảnh drama này: "Không thì hai người tự lao vào nhau đi."
Văn Chinh nhanh chóng khôi phục bình thường: "Không cần đâu, ngài Tư, bây giờ tôi sẽ đi Bộ phận pháp lý."
Cúp điện thoại, Thi Hách Nhân nói sâu xa: "Có một số người, có một số việc, không phải cậu cảm thấy tốt, tức nghĩa là nó tốt rồi đâu..."
Cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Tư Việt, Thi Hách Nhân ngay lập tức chuyển lời: "Tất nhiên, không phải tôi nói cậu Yến không tốt, mà là những tên ác ý phỉ báng cậu Yến, bọn họ hoặc là vì đố kỵ, hoặc là fan não tàn của Bạch Lạc, hoặc là tin vào lời của một phía rồi ngu xuẩn góp gió thành bão, nhiều năm qua, cậu Yến xử lý lạnh với những chuyện này, đủ để thấy sự rộng lượng của cậu ấy."
Tầm mắt Tư Việt hơi trầm xuống, cái khác không nói, Yến Cửu quả thực rất rộng lượng, tính tình cậu tiêu sái, nhìn thì giống như cái gì cũng không quá để ý, giống như một cơn gió lốc tự do bất định, nhưng khi tiến sát lại gần, sẽ phát hiện bên trong cất giấu một trái tim cuộn trào mãnh liệt.
Mà thân là người yêu Yến Cửu, Tư Việt không phải không nghĩ đến việc ra tay quản, nhưng Yến Cửu cả ngày cùng một chỗ với hắn, cho dù hắn có động thái gì đi nữa, Yến Cửu đều vô cùng nhạy bén mà nhận thấy được, sau đó hào phóng ném ra một câu "Chuyện của soái ca đây anh không cần quản" làm cảnh cáo, sau đó phủi tay chạy lấy người.
Nhưng hắn không rộng lượng.
Thừa dịp lần này Yến Cửu mất trí nhớ, hắn cũng coi như là có được cơ hội, cuối cùng cũng có thể đem những bịa đặt phỉ báng đó ra trước công lý, khiến cho bọn họ ngày sau phàm là nghĩ đến hai chữ Yến Cửu này, đều sẽ căng thẳng mà nhịn không được rùng mình, thời thời khắc khắc cảnh tỉnh bản thân, sau này sẽ không dám nói xằng nói bậy nữa.
"Chỉ có điều, em ấy vào giới giải trí chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, cuối cùng vẫn sẽ quay trở về công ty làm việc em ấy giỏi nhất." Tư Việt xoay xoay chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, ánh mắt dịu dàng: "Nhưng mặc kệ là ở đâu, chỉ cần em ấy chơi vui vẻ, tôi vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ."
"Hai người năm cấp ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao sau kỳ nghỉ đông trở về, đã thấy hai người vốn đối đầu đến anh chết tôi sống lại quấn chặt lấy nhau như dây tóc bóng đèn vậy?"
Năm đó giữa Tư Việt và Yến Cửu ma sát ra tia lửa tình yêu, Thi Hách Nhân đã lên đại học, hoàn toàn không biết đôi hoan hỉ oan gia này thời học cấp 3 là dưới cơ duyên xảo hợp như thế nào, mới hẹn hò với nhau.
Đối với vấn đề này, Thi Hách Nhân đã nghẹn ở trong lòng rất nhiều năm.
Hôm nay cuối cùng cũng nhân cơ hội Tư Việt không đánh được y, nhắm mắt nhắm mũi hỏi ra miệng.
Hôm nay cho dù có chết, y cũng phải làm cho quả dưa này sáng tỏ.
Vốn tưởng Tư Việt sẽ lại uy hiếp y, muốn điều chuyển anh đi, Thi Hách Nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị trục xuất, không nghĩ đến lại nghe được một câu: "Anh thật sự muốn nghe?"
Cái giọng điệu này...???
Sao lại giống như hắn còn chờ mong hơn so với mình nữa?
"Vậy tôi nói ngắn gọn xúc tích, kể cho anh một chút." Tư Việt hắng giọng, nghiêm mặt nói.
Thi Hách Nhân đặt lên bàn trà một đĩa hạt dưa, ngồi trở lại trước màn hình, vui sướng mà nghe.
"Vậy kể lại từ lúc sau khi anh vào đại học đi."
Thi Hách Nhân liên tục gật đầu.
Đúng đúng đúng, xem hai người họ đánh nhau từ nhỏ đến ngấy rồi, anh muốn nghe mấy chuyện lâm li bi đát phía sau câu chuyện tình yêu đó.
"Cửu Cửu muốn mạnh hơn, bất luận là làm chuyện gì cũng đều muốn đứng thứ nhất, cơ thể không tốt nhưng luôn muốn học bài đến khuya muộn, muốn trộm ép chết tôi, tôi lúc đó chỉ cảm thấy em ấy thật ngoan cố, thấy em ấy bị bệnh sẽ rất tức giận, vậy nên tôi liền chèn ép em ấy hơn, thành tích tốt hơn em ấy, cảm thấy như vậy mới có thể thu hút được sự chú ý của rm ấy, khiến trong mắt cậu ấy có tôi."
"Sau đó mục đích của tôi đạt được rồi, trong mắt cậu ấy quả thực có tôi, nhưng là đem tôi trở thành cái đinh trong mắt, thậm chí còn ở trước mặt mọi người lập flag, trước khi thành tích của en ấy vượt qua tôi, cả đời sẽ không qua lại với nhau."
"Tôi khi đó cũng không biết cảm giác của bản thân đối với cậu ấy gọi là thích, mong chờ nhất chính là đến thời khắc kết quả kỳ thi được công bố, lúc ấy có thể nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy quay đầu lại trừng tôi."
"Đôi mắt ấy giống như được nước rửa qua, vừa đen vừa sáng, giống Mạt Mạt y đúc."
Thi Hách Nhân cười hà hà: "Cậu cũng tiện ghê."
Tư Việt ngước mắt nhìn y.
Thi Hách Nhân luôn miệng cười làm lành: "Không tiện không tiện."
"Kỳ thật tôi biết lúc đó em ấy có chút thích tôi, chỉ là giống như tôi vậy, chính bản thân em ấy cũng không biết."
Thi Hách Nhân cảm thấy bản thân không thể chỉ mỗi nghe không chuyện nhà người ta, phải tùy thời phát huy tác dụng của vai diễn phụ: "Sao lại nói như vậy?"
"Trong lớp có bạn học tìm tôi nhờ tôi giải đề, em ấy sẽ không vui, cố ý đến quấy rối, sau đó kéo người rời đi, nói em ấy sẽ giải cho."
"Sau khi giải xong, còn vô cùng kiêu ngạo đến khiêu khích tôi, trước mặt người hỏi đề, hỏi ai có logic giải đề rõ ràng hơn, ngắn gọn dễ hiểu hơn."
"Mỗi lần nghe thấy câu trả lời là tôi, em ấy sẽ càng không vui, trộm chạy lên sân thượng ăn kem, cuối cùng vì cảm lạnh mà bị bố ... lúc đó là chú Yến đưa về nhà dưỡng bệnh."
...
Thi Hách Nhân cắn xong hạt dưa, bắt đầu gặm táo.
"Em ấy ốm, tôi tất nhiên không thể từ chối đến nhà cậu ấy giúp cậu ấy ôn tập, chú Yến rất tin tưởng tôi..."
Tư Việt còn chưa nói xong, đã bị Thi Hách Nhân cắt ngang: "Vậy nên cậu ủn luôn cải trắng nhà người ta?"
Nói xong, y tức khắc cong môi thành hình chữ 'u', tỏ vẻ chính mình sẽ không chen miệng nữa.
"Cũng chính trong thời gian này, thái độ Cửu Cửu đối với tôi mới dịu hơn một chút."
"Mỗi lần sau khi tôi giảng bài cho em ấy hai ba giờ đồng hồ, em ấy đều sẽ đem cho tôi một cốc nước cam, tự tay em ấy ép."
"Tôi liền cảm thấy em ấy chắc chắn thích tôi."
Thi Hách Nhân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như mạng của mình còn chẳng dài bằng chuyện của bọn họ, vì thế vội vàng giơ tay ngắt lời: "Tư Việt, cậu ăn cơm chưa trưa? Đồ ăn của phòng tổng thống có hợp miệng không? À đúng rồi, là chú Tần đem cơm cho cậu đúng không, ai da tốt thật đấy, cách ly cũng được ăn cơm của dì Long."
Tư Việt đồng ý gật đầu: "Vậy tôi nói tiếp."
Thi Hách Nhân: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y đột nhiên hối hận chính mình thả tâm hồn bát quái ra.
"Cửu Cửu thông suốt tình cảm muộn, từ sau khi thích em ấy, tôi thường xuyên một mình giận dỗi."
"Trong lớp thường có bạn học nữ nhờ cậu ấy giải đề, tính cách em ấy tốt, luôn không chê phiền mà giảng cho người ta."
"Vậy còn cậu?" Thi Hách Nhân hỏi.
Tư Việt liếc mặt nhìn anh một cái: "Tôi tất nhiên đang giận dỗi."
Thi Hách Nhân: "..."
Cậu còn rất đắc ý nhỉ.
"Vậy nên cậu vì cậu Yến mà không xuất ngoại du học?" Thi Hách Nhân là một người lý tính trong tình yêu, từ nhỏ đến lớn chỉ có hảo cảm với người thông minh hơn mình, vậy nên mặc dù nhiều năm qua bị vầng sáng của não yêu đương quây quanh bên mình, y vẫn bảo trì tư duy lý trí không chút dao động.
Tư Việt dừng lại tay đang đánh chữ, đương nhiên nói: "Không nhìn thấy em ấy, tôi học không vào."
Thi Hách Nhân ấn lên nhân trung mình: "..."
Cái tên não đương này này có thể phong thần được rồi.
...
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi kết thúc, các bạn nhỏ nghe nói Mạt Mạt nhặt được cún con đều gấp không chờ nổi mà chạy ra, ở trong sân nôn nóng chờ Mạt Mạt tới.
"Trứng lười nhỏ, nên thức dậy rồi." Yến Cửu tắt chuông báo thức đi, nhẹ nhàng lay lay chân Mạt Mạt: "Các bạn nhỏ đều đang ở bên ngoài chờ con và bé cún rồi kìa."
Mạt Mạt không có gắt rời giường, nghe thấy giọng Cửu Cửu, cánh tay thịt dụi dụi mắt, lập tức từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, hoan hô nói: "Vâng ạ~"
"Nhưng bố vẫn phải đi xung quanh hỏi một chút, rốt cuộc nó là của nhà ai." Yến Cửu sờ sờ đầu bé chó con, nói với Mạt Mạt: "Nếu như bố tìm được mẹ của nó, Mạt Mạt phải đem nó trở về đoàn tụ cùng mẹ nó, biết không nào?"
"Hic..." Mạt Mạt có chút mất mát, nhưng vẫn giơ đôi tay lên, đưa cún con cho Cửu Cửu: "Vậy...Vậy Mạt Mạt sẽ nhớ bé cún ạ~"
Thấy Mạt Mạt thích như vậy, Yến Cửu cười an ủi nói: "Vậy bố giúp con hỏi một chút, có thể mua chú cún, có được không nào?"
"Vâng ~" Mạt Mạt ôm lấy cổ Cửu Cửu, vui vẻ hưng phấn hôn cậu một cái.
Bé cún hiện tại đang rất yếu, Yến Cửu cũng không ôm nó ra ngoài hứng gió lạnh, mà để nó ở trong xe, nhờ Loan Trì trông mấy đứa nhỏ đừng tùy tiện trêu chọc nó, bản thân cùng Đinh Tư Dận đi hàng xóm xung quanh nghe ngóng xem chó nhà ai bị lạc mất.
Vừa ra khỏi sân, Đinh Tư Dận liền nghe được một tiếng sủa thê lương bén nhọn.
"Ở bên kia."
Hai người lo lắng bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.
Bên kia hàng rào lỏng lẻo, một chú chó cỡ nhỏ hiển nhiên vừa mới sinh không bao lâu hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất, mũi miệng tựa hồ đã chảy máu, nhưng dục vọng cầu sinh xem như vẫn còn rất mạnh mẽ: "Gâu ử ...Gâu ử...ử..."
Trông sân một người đàn ông trung niên đứng xoa eo, hướng về phía chú chó cỡ nhỏ nằm trên mặt đất chửi ầm lên: "Vốn nuôi mày đã cảm thấy dư thừa, giờ thì giỏi rồi, lại còn sinh thêm một con!"
Nói rồi, lại định nhấc chân đá xuống.
Cái chân này mà hạ xuống, cho dù dục vọng cầu sinh của con chó có mạnh mẽ đến mấy, cũng tuyệt đối không sống nổi.
【Đừng mà!!! Mau dừng lại!!!】
【Mẹ nó, cái tên ngu xuẩn độc ác này! Không được chết tử tế!】
【Mau ngăn ông ta lại điiiii!】
【May mà chó mẹ chỉ sinh một chú cún con, không thì đều sẽ bị cái tên biến thái này dẫm chết.】
"Ông làm cái gì đấy!"
Đinh Tư Dận gào lên một tiếng, trung khí mười phần dọa cho người đàn ông lập tức thu chân lại, quay đầu nhìn.
"Mấy người là ai?" Người đàn ông tức giận nói.
Đinh Tư Dận đi nhanh che chắn Yến Cửu ở sau người, nhìn xuống người đàn ông, cũng không nói lời nào.
【Ngay cả Đinh Tư Dận cũng không biết á?】
【Ông ta tốt nhất là không quen biết, không thì danh tiếng của Đinh Tư Dận sẽ lại bị loại người như này bịa đặt vớ vẩn.】
Nhân cơ hội này, Yến Cửu gấp gáp lo lắng ngồi xuống xem tình hình của chú chó, ngẩng đầu nhìn tứ phía, phát hiện cách đó 20 mét có nhà mở một sở thú y trong thôn, vì thế đứng lên chạy nhanh về phái đó, lát sau, một bác sĩ thú ý mặc áo blouse trắng xách theo một hộp thuốc nhỏ chạy theo Yến Cửu ra ngoài.
"Bác sĩ, ngài trị thương cho nó trước." Yến Cửu móc chìa khóa xe từ trong túi ra đưa cho bác sĩ: "Hiện tại tôi không đem tiền mặt, cái này để ở chỗ ngài trước, xin ngài nhất định phải cứu nó, ngày mai tôi sẽ đem tiền khám bệnh đến đón nó."
Người đàn ông thấy Yến Cửu và bác sĩ thú ý trong thôn đem chó của ông ta đi, vội vàng đuổi theo, dùng sức đẩy Yến Cửu một cái: "Cút cút cút! Tôi đánh chó nhà tôi, liên quan cái mẹ gì đến các người."
Yến Cửu không hề phòng bị bị ông ta đẩy một cái lảo đảo, được Đinh Tư Dận đỡ mới đứng vững được, nhíu mày: "Gây rối trật tự công cộng, gây tổn hại đến an toàn công cộng và quản lý xã hội, có tính nguy hại đối với xã hội, tuy không cấu thành tội phạm hình sự, nhưng ông có thể bị công an phạt dựa theo quy định của pháp luật."
【Á đù, cậu ấy vậy mà còn biết mấy điều luật đó? Trâu bò】
【Cái tên chết tiệt này lại dám động tay đẩy vợ tôi! Báo cảnh sát mau!!!】
【Huhu camera mau chuyển qua chỗ khác, để anh Trì qua đá chết ông ta huhuhu 】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro