Mỹ Nhân Làm Tinh Mang Theo Không Gian Vật Tư Xuyên Đến 70
Chương 41
Thiên Quyết
2024-09-25 16:41:15
Đợi đến khi cách xa sân một chút, Thịnh Mãn Mãn nói với Thịnh Chu:
"Cha, sau khi mời chú đội trưởng đến, cha hãy nói là chúng ta sẽ đưa bà nội và chú Thịnh Bảo ra ngoài, sau này cha và chú Bảo sẽ nuôi bà nội, bác cả và bác hai nuôi ông nội, sau này ai cũng không được thoái thác trách nhiệm, nếu không sau này cuộc sống của chúng ta có chút khởi sắc, bên đó lại gây chuyện."
Thịnh Chu kinh ngạc nhìn đứa con gái út, con bé mới mười tuổi mà đã lo lắng những chuyện này, hơn nữa còn suy nghĩ chu đáo như vậy, nghĩ xa hơn anh.
"Được, cha nhớ rồi."
Thịnh Chu không khỏi oán trách bản thân, sao còn thời gian để ở đây đau buồn, những chuyện này anh mới là người nên lo lắng.
Đến nhà đội trưởng Vương, đội trưởng Vương vừa ăn xong bữa trưa, Thịnh Chu vừa nói rõ ý định, ông lập tức đi cùng hai cha con đến Thịnh Gia.
"Nói thế nào?"
Đội trưởng Vương trước tiên hỏi ý kiến của Thịnh Dũng, dù sao ông cũng là trụ cột trong gia đình.
Thịnh Dũng phẩy tay:
"Để nó dọn đi, đứa con bất hiếu như vậy không dọn ra ngoài thì còn ở nhà làm gì?"
Thịnh Chu không dây dưa vào vấn đề hiếu và bất hiếu, anh hỏi đội trưởng Vương:
"Cha tôi nói, để mẹ tôi cùng chúng tôi dọn ra ngoài, tôi nghĩ, nếu mẹ tôi cùng chúng tôi đi thì Thịnh Bảo cũng sẽ đi theo..."
Thịnh Bảo lập tức gật đầu:
"Con đi theo mẹ, mẹ đi đâu con đi đó."
Thịnh Dũng ở một bên mặt đen như đáy nồi nhưng không nói gì. Ông ta nghĩ thầm, có lúc các người phải khóc lóc cầu xin tôi quay về.
Thịnh Chu tiếp tục nói:
"Vì mẹ tôi và em trai tôi đi theo tôi, vậy thì sau này tôi và chú Bảo sẽ chịu trách nhiệm nuôi mẹ tôi, còn cha tôi thì giao cho bác cả và bác hai nuôi, sau này ai cũng không được thoái thác trách nhiệm, cũng không ai được đến nhà đối phương gây chuyện."
"Tao cần mày nuôi sao?"
Thịnh Dũng hừ lạnh một tiếng.
Đội trưởng Vương nhìn Thịnh Kim và Thịnh Ngân vẫn luôn không nói gì:
"Hai người nói thế nào?"
Thịnh Ngân:
"Được, tôi nuôi cha."
Thịnh Kim thì nói:
"Để tôi nuôi cha và mẹ đều không có vấn đề nhưng vì lão tam muốn chia như vậy, vậy thì chia như vậy đi."
Thấy không ai phản đối, đội trưởng Vương lấy giấy bút viết một bản tường trình, sau đó tìm một số cụ già có uy tín trong làng ký tên làm chứng, mỗi bên một bản, coi như việc này đã được định đoạt.
Nhiều người nghe nói chuyện này của Thịnh Gia đều đến khuyên nhủ nhưng Thịnh Chu không chịu cúi đầu nhận lỗi, Thịnh Dũng cũng không có bậc thang để xuống, liền xắn tay áo vào nhà chính.
Thịnh Kim khó xử nói:
"Tôi cũng bất lực, để tôi vào khuyên nhủ cha tôi thêm lần nữa."
Còn có khuyên hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ nhất.
Thịnh Ngân thì không có ý định khuyên nhủ, trên mặt rõ ràng viết rằng muốn mọi người mau chóng cút đi.
Nhiều người thấy thái độ của hai bên cứng rắn, liền không khuyên hòa nữa.
Mà đều để Thịnh Chu dẫn cả nhà già trẻ đến nhà mình chen chúc ở một hai ngày, cuối cùng đều nói thêm một câu, bảo anh ta nói chuyện lại với cha mình.
Thịnh Chu từng người cảm ơn, rồi từng người từ chối.
Anh ta nói:
"Không làm phiền mọi người nữa."
Có người cho rằng có lẽ Thịnh Kim có cách khuyên nhủ được ông cụ, Thịnh Chu đang đợi tin, chưa chắc đã chuyển đi, hôm nay cãi nhau dữ dội một chút nhưng cha con nhà người ta, cãi nhau rồi lại làm hòa là chuyện thường tình, không đến lượt họ lo lắng.
Họ nhìn nhau ra hiệu, rồi lần lượt rời khỏi sân nhà Thịnh Gia.
Thịnh Chu thì mời đội trưởng Vương vào nhà nói:
"Ngôi nhà của nhà họ Vệ ở cuối làng, không biết có thể cho chúng tôi tạm trú được không?"
"Cha, sau khi mời chú đội trưởng đến, cha hãy nói là chúng ta sẽ đưa bà nội và chú Thịnh Bảo ra ngoài, sau này cha và chú Bảo sẽ nuôi bà nội, bác cả và bác hai nuôi ông nội, sau này ai cũng không được thoái thác trách nhiệm, nếu không sau này cuộc sống của chúng ta có chút khởi sắc, bên đó lại gây chuyện."
Thịnh Chu kinh ngạc nhìn đứa con gái út, con bé mới mười tuổi mà đã lo lắng những chuyện này, hơn nữa còn suy nghĩ chu đáo như vậy, nghĩ xa hơn anh.
"Được, cha nhớ rồi."
Thịnh Chu không khỏi oán trách bản thân, sao còn thời gian để ở đây đau buồn, những chuyện này anh mới là người nên lo lắng.
Đến nhà đội trưởng Vương, đội trưởng Vương vừa ăn xong bữa trưa, Thịnh Chu vừa nói rõ ý định, ông lập tức đi cùng hai cha con đến Thịnh Gia.
"Nói thế nào?"
Đội trưởng Vương trước tiên hỏi ý kiến của Thịnh Dũng, dù sao ông cũng là trụ cột trong gia đình.
Thịnh Dũng phẩy tay:
"Để nó dọn đi, đứa con bất hiếu như vậy không dọn ra ngoài thì còn ở nhà làm gì?"
Thịnh Chu không dây dưa vào vấn đề hiếu và bất hiếu, anh hỏi đội trưởng Vương:
"Cha tôi nói, để mẹ tôi cùng chúng tôi dọn ra ngoài, tôi nghĩ, nếu mẹ tôi cùng chúng tôi đi thì Thịnh Bảo cũng sẽ đi theo..."
Thịnh Bảo lập tức gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con đi theo mẹ, mẹ đi đâu con đi đó."
Thịnh Dũng ở một bên mặt đen như đáy nồi nhưng không nói gì. Ông ta nghĩ thầm, có lúc các người phải khóc lóc cầu xin tôi quay về.
Thịnh Chu tiếp tục nói:
"Vì mẹ tôi và em trai tôi đi theo tôi, vậy thì sau này tôi và chú Bảo sẽ chịu trách nhiệm nuôi mẹ tôi, còn cha tôi thì giao cho bác cả và bác hai nuôi, sau này ai cũng không được thoái thác trách nhiệm, cũng không ai được đến nhà đối phương gây chuyện."
"Tao cần mày nuôi sao?"
Thịnh Dũng hừ lạnh một tiếng.
Đội trưởng Vương nhìn Thịnh Kim và Thịnh Ngân vẫn luôn không nói gì:
"Hai người nói thế nào?"
Thịnh Ngân:
"Được, tôi nuôi cha."
Thịnh Kim thì nói:
"Để tôi nuôi cha và mẹ đều không có vấn đề nhưng vì lão tam muốn chia như vậy, vậy thì chia như vậy đi."
Thấy không ai phản đối, đội trưởng Vương lấy giấy bút viết một bản tường trình, sau đó tìm một số cụ già có uy tín trong làng ký tên làm chứng, mỗi bên một bản, coi như việc này đã được định đoạt.
Nhiều người nghe nói chuyện này của Thịnh Gia đều đến khuyên nhủ nhưng Thịnh Chu không chịu cúi đầu nhận lỗi, Thịnh Dũng cũng không có bậc thang để xuống, liền xắn tay áo vào nhà chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Kim khó xử nói:
"Tôi cũng bất lực, để tôi vào khuyên nhủ cha tôi thêm lần nữa."
Còn có khuyên hay không, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ nhất.
Thịnh Ngân thì không có ý định khuyên nhủ, trên mặt rõ ràng viết rằng muốn mọi người mau chóng cút đi.
Nhiều người thấy thái độ của hai bên cứng rắn, liền không khuyên hòa nữa.
Mà đều để Thịnh Chu dẫn cả nhà già trẻ đến nhà mình chen chúc ở một hai ngày, cuối cùng đều nói thêm một câu, bảo anh ta nói chuyện lại với cha mình.
Thịnh Chu từng người cảm ơn, rồi từng người từ chối.
Anh ta nói:
"Không làm phiền mọi người nữa."
Có người cho rằng có lẽ Thịnh Kim có cách khuyên nhủ được ông cụ, Thịnh Chu đang đợi tin, chưa chắc đã chuyển đi, hôm nay cãi nhau dữ dội một chút nhưng cha con nhà người ta, cãi nhau rồi lại làm hòa là chuyện thường tình, không đến lượt họ lo lắng.
Họ nhìn nhau ra hiệu, rồi lần lượt rời khỏi sân nhà Thịnh Gia.
Thịnh Chu thì mời đội trưởng Vương vào nhà nói:
"Ngôi nhà của nhà họ Vệ ở cuối làng, không biết có thể cho chúng tôi tạm trú được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro