Mỹ Nhân Nõn Nà Ở Năm 80 [Xuyên Thư]
Lấy lòng (1)
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
2024-10-04 09:30:08
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay khi cô ngây ngốc hé mở đôi môi hồng, để lộ hàm răng màu ngọc, ánh mắt cô đổ dồn vào một bộ phận nào đó trên người anh ta.
Diêm Trạch Dương cũng bị cô làm cho ngây người, lầu hai là khu vực sinh hoạt của anh ta, sau khi tắm xong, anh ta đi thẳng ra từ nhà vệ sinh xuyên qua phòng khách lầu hai đến phòng ngủ, không ngờ rằng có người đột nhiên đi lên.
Thân là nam nhi bị nhìn thấy phản ứng đầu tiên cũng sẽ không hoảng loạn, nhưng mà, thân là một nữ đồng chí, vào lúc này không phải phản ứng đầu tiên là phải xoay người xuống lầu sao?
Bị chấn động sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, mặt anh ta xám xịt, quay lưng lại lấy áo sơ mi trắng trên sô pha trong khách khách mặc vào.
Chân Ôn Hinh mềm nhũn nuốt nước bọt, ha ha, anh ta quay mình về phía cầu thang, chân khép hờ, tay đang cài cúc áo,....
Thật là quá quyến rũ rồi!
Tim Ôn Hinh đập thình thịch, đây cũng không trách cô được, ai nói nam sắc thì không phải là sắc a?
Hàng siêu cấp chất lượng thế nào nhìn thoáng qua một lần cũng đủ rồi a!
Thân hình này, nếu mặc thêm áo ba lổ với quần chiến, mang giày quân đội, toàn thân cơ bắp nổi lên, mồ hôi tản ra dưới ánh nắng chói chang, vẻ quyến rũ phóng khoáng này chính là dáng vẻ mà cô thích nhất rồi!
Lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta, trực giác mách bảo người này chính là mẫu người mà cô thích nhất!
Đúng thật là!
“Cô nhìn đủ chưa vậy?” Diêm Trạch Dương mặc quần xong động tác xoay người đeo thắt lưng đều soái khí đến nổi mặt Ôn Hinh đều đỏ cả lên.
Chỉ là sắc mặt có chút không ổn, môi mỏng mím chặt.
Ôn Hinh: .”...”
Chuyện này cũng không trách cô được a, cô cũng không biết sẽ đụng phải anh ta ở đây, huống hồ, ai bảo anh đẹp như tranh vẽ nhìn thôi đã thấy no*
*từ gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.
“Dì Hà nói anh chưa dùng cơm, bảo tôi mang bánh bao lên lầu cho anh, vừa mới hấp xong, còn nóng anh mau ăn đi.” Cô hít một hơi thật sâu, cười khàn khàn, đem đĩa gỗ trong tay mang để trên bàn trà.
Diêm Trạch Dương hừ lạnh ngồi xuống, tóc vẫn còn ướt ướt, Ôn Hinh nhìn thấy áo nút áo sơ mi vẫn chưa cài hết, hở một nữa lộ ra lồng ngực còn đẫm giọt nước.
Thật là trái quy tắc quá rồi!
Ôn Hinh khóc than trong lòng, từ ngoại hình đến khí chất của anh ta thật sự rất thu hút ánh mắt của cô, nhất cử nhất động thời thời khắc khắc đều toát ra khí chất dương quang với vẻ đẹp nam tính, thật khiến người ta khó cưỡng lại được không biết phải làm thế nào!
Ánh mắt cô bất giác nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy anh ta đã dứt khoát ngồi bên kia, sau đó....uh, thân hình thật khiến người khác kinh ngạc!
Kết quả anh ta đột nhiên lấy tờ báo chí trên bàn trà chặn tằm nhìn của cô: “Đi xuống!”
Anh ta dùng báo chỉ hướng cầu thang.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh bị người “mời” ra ngoài, ít nhiều cũng có chút chột dạ, cô nghe lời “Ừ” một tiếng.
Khi xuống lầu, bước xuống hai bước thì quay đầu nhìn lại, vừa mới ngoảnh lại thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương đang nhìn sau lưng cô, nếu thấy cô còn dám quay đầu thì anh ta lập tức trừng mắt với cô.
Ôn Hinh nhịn không được “hì hì” cười, cô nhanh chóng xoay người xuống lầu trước khi mặt anh ta biến sắc.
Dáng vẻ thẹn quá hoá giận của anh ta thật là buồn cười...
Trước bàn, Diêm Diệu Diệu thành thành thật thật ngồi ăn bánh bao, Hà Văn Yên vừa mới uống xong một ngụm cháo trắng thì nghe thấy Diêm Trạch Dương lớn tiếng đuổi người ở trên lầu, Ôn Hinh mím môi bước xuống lầu.
“Sao vậy?” Cô tự hỏi nói.
“Không sao.” Ôn Hinh lặng lẽ đi đến múc thêm nữa bát cháo trắng cho Diêm Diệu Diệu.
Trong mắt Hà Văn Yên, chịu ấm ức cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng, Ôn gia đắc tội Diêm gia, Diêm Trạch Dương làm sao bày ra bộ mặt tốt được, ấm ức nhất định là không tránh khỏi, có điều với tính cách này của Ôn Hinh, Hà Văn Yên cũng phải gật đầu, cô ghét nhất là ấm ức thì kêu kêu gào gào, hoặc là khóc lóc rên rỉ.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Bà ta nói.
“Được ạ!” Ôn Hinh cũng không muốn một mình ăn bánh bao ở nhà bếp, lấy bát đến ngồi ăn bên cạnh Diêm Diệu Diệu, Diêm Diệu Diệu đang cắn bánh bao cười lộ ra răng sữa nhỏ.
Mùa hè ở đây khá oi bức.
Đếm đếm thời gian, bây giờ đang là tháng tám nóng bức, Ôn Hinh tắm xong nằm trên giường, bắt đầu lục lọi hộp mây nhỏ, thế giới này không có gì thú vị hết, vốn dĩ muốn xem điện thoại, trong vali cô có mang sạc dự phòng, nhất định có thể dùng được một thời gian, kết quả tìm khắp nơi đều không thấy, cuối cùng nhớ ra lúc bị xuyên đến đây cô đang nắm sạc dự phòng trong tay, rất có thể đã bị rơi xuống sông rồi.
Ngay khi cô ngây ngốc hé mở đôi môi hồng, để lộ hàm răng màu ngọc, ánh mắt cô đổ dồn vào một bộ phận nào đó trên người anh ta.
Diêm Trạch Dương cũng bị cô làm cho ngây người, lầu hai là khu vực sinh hoạt của anh ta, sau khi tắm xong, anh ta đi thẳng ra từ nhà vệ sinh xuyên qua phòng khách lầu hai đến phòng ngủ, không ngờ rằng có người đột nhiên đi lên.
Thân là nam nhi bị nhìn thấy phản ứng đầu tiên cũng sẽ không hoảng loạn, nhưng mà, thân là một nữ đồng chí, vào lúc này không phải phản ứng đầu tiên là phải xoay người xuống lầu sao?
Bị chấn động sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, mặt anh ta xám xịt, quay lưng lại lấy áo sơ mi trắng trên sô pha trong khách khách mặc vào.
Chân Ôn Hinh mềm nhũn nuốt nước bọt, ha ha, anh ta quay mình về phía cầu thang, chân khép hờ, tay đang cài cúc áo,....
Thật là quá quyến rũ rồi!
Tim Ôn Hinh đập thình thịch, đây cũng không trách cô được, ai nói nam sắc thì không phải là sắc a?
Hàng siêu cấp chất lượng thế nào nhìn thoáng qua một lần cũng đủ rồi a!
Thân hình này, nếu mặc thêm áo ba lổ với quần chiến, mang giày quân đội, toàn thân cơ bắp nổi lên, mồ hôi tản ra dưới ánh nắng chói chang, vẻ quyến rũ phóng khoáng này chính là dáng vẻ mà cô thích nhất rồi!
Lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta, trực giác mách bảo người này chính là mẫu người mà cô thích nhất!
Đúng thật là!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nhìn đủ chưa vậy?” Diêm Trạch Dương mặc quần xong động tác xoay người đeo thắt lưng đều soái khí đến nổi mặt Ôn Hinh đều đỏ cả lên.
Chỉ là sắc mặt có chút không ổn, môi mỏng mím chặt.
Ôn Hinh: .”...”
Chuyện này cũng không trách cô được a, cô cũng không biết sẽ đụng phải anh ta ở đây, huống hồ, ai bảo anh đẹp như tranh vẽ nhìn thôi đã thấy no*
*từ gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.
“Dì Hà nói anh chưa dùng cơm, bảo tôi mang bánh bao lên lầu cho anh, vừa mới hấp xong, còn nóng anh mau ăn đi.” Cô hít một hơi thật sâu, cười khàn khàn, đem đĩa gỗ trong tay mang để trên bàn trà.
Diêm Trạch Dương hừ lạnh ngồi xuống, tóc vẫn còn ướt ướt, Ôn Hinh nhìn thấy áo nút áo sơ mi vẫn chưa cài hết, hở một nữa lộ ra lồng ngực còn đẫm giọt nước.
Thật là trái quy tắc quá rồi!
Ôn Hinh khóc than trong lòng, từ ngoại hình đến khí chất của anh ta thật sự rất thu hút ánh mắt của cô, nhất cử nhất động thời thời khắc khắc đều toát ra khí chất dương quang với vẻ đẹp nam tính, thật khiến người ta khó cưỡng lại được không biết phải làm thế nào!
Ánh mắt cô bất giác nhìn xuống đúng lúc nhìn thấy anh ta đã dứt khoát ngồi bên kia, sau đó....uh, thân hình thật khiến người khác kinh ngạc!
Kết quả anh ta đột nhiên lấy tờ báo chí trên bàn trà chặn tằm nhìn của cô: “Đi xuống!”
Anh ta dùng báo chỉ hướng cầu thang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh bị người “mời” ra ngoài, ít nhiều cũng có chút chột dạ, cô nghe lời “Ừ” một tiếng.
Khi xuống lầu, bước xuống hai bước thì quay đầu nhìn lại, vừa mới ngoảnh lại thì nhìn thấy Diêm Trạch Dương đang nhìn sau lưng cô, nếu thấy cô còn dám quay đầu thì anh ta lập tức trừng mắt với cô.
Ôn Hinh nhịn không được “hì hì” cười, cô nhanh chóng xoay người xuống lầu trước khi mặt anh ta biến sắc.
Dáng vẻ thẹn quá hoá giận của anh ta thật là buồn cười...
Trước bàn, Diêm Diệu Diệu thành thành thật thật ngồi ăn bánh bao, Hà Văn Yên vừa mới uống xong một ngụm cháo trắng thì nghe thấy Diêm Trạch Dương lớn tiếng đuổi người ở trên lầu, Ôn Hinh mím môi bước xuống lầu.
“Sao vậy?” Cô tự hỏi nói.
“Không sao.” Ôn Hinh lặng lẽ đi đến múc thêm nữa bát cháo trắng cho Diêm Diệu Diệu.
Trong mắt Hà Văn Yên, chịu ấm ức cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng, Ôn gia đắc tội Diêm gia, Diêm Trạch Dương làm sao bày ra bộ mặt tốt được, ấm ức nhất định là không tránh khỏi, có điều với tính cách này của Ôn Hinh, Hà Văn Yên cũng phải gật đầu, cô ghét nhất là ấm ức thì kêu kêu gào gào, hoặc là khóc lóc rên rỉ.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.” Bà ta nói.
“Được ạ!” Ôn Hinh cũng không muốn một mình ăn bánh bao ở nhà bếp, lấy bát đến ngồi ăn bên cạnh Diêm Diệu Diệu, Diêm Diệu Diệu đang cắn bánh bao cười lộ ra răng sữa nhỏ.
Mùa hè ở đây khá oi bức.
Đếm đếm thời gian, bây giờ đang là tháng tám nóng bức, Ôn Hinh tắm xong nằm trên giường, bắt đầu lục lọi hộp mây nhỏ, thế giới này không có gì thú vị hết, vốn dĩ muốn xem điện thoại, trong vali cô có mang sạc dự phòng, nhất định có thể dùng được một thời gian, kết quả tìm khắp nơi đều không thấy, cuối cùng nhớ ra lúc bị xuyên đến đây cô đang nắm sạc dự phòng trong tay, rất có thể đã bị rơi xuống sông rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro