Mỹ Nhân Ốm Yếu Cùng Dao Mổ Lợn
Chương 2
2024-11-02 21:31:19
Vì vậy, chuyện hôn sự của Úc Ly kéo dài đến năm mười bảy tuổi mà vẫn chưa được mai mối.
Đối với chuyện này, người trong Úc gia cũng không mấy bận tâm, vì gia đình chưa phân chia, giữ nàng ở nhà làm việc khiến mọi người đều thoải mái.
Mấy ngày trước, lão tam Úc gia mang về một tin tức, nghe nói Phó gia trong thôn định bỏ ra hai mươi lượng bạc để mua một tiểu nha đầu về làm thê tử cho nhi tử vẫn luôn bệnh tật của họ để xung hỉ.
Phó gia chuyển đến thôn Thanh Thạch ba năm trước.
Lão thái thái Phó gia là Chu thị, vốn là người thôn Thanh Thạch. Khi còn nhỏ, do gặp phải thiên tai, bà phải bán mình làm nô lệ rồi bị bán sang miền Bắc.
Nhiều năm trôi qua, Chu thị trở lại thôn Thanh Thạch, không chỉ góa bụa mà còn mang theo một đứa con trai bệnh tật cùng hai đứa cháu.
Chu thị là người có số khổ.
Bà bán mình cho một gia đình giàu có ở phía Bắc, sau đó tự chuộc thân và kết hôn với một thương nhân họ Phó rồi sinh được hai nhi tử, cuộc sống cũng dần trở nên tốt hơn.
Nhưng không ngờ Phó gia lại gặp chuyện, trượng phu cùng trưởng tử của bà đột ngột qua đời.
Trong nhà mất đi hai trụ cột, Chu thị tính tình nhu nhược, tiểu nhi tử lại ốm yếu, hai đứa cháu còn nhỏ, gia sản lớn như vậy nên không tránh khỏi bị kẻ xấu nhòm ngó.
Chu thị không còn cách nào khác, đành phải bán tài sản lấy tiền mặt, mang theo tiểu nhi tử cùng hai đứa cháu về quê.
Có lẽ vì không còn trượng phu cùng trưởng tử nên Chu thị rất coi trọng tiểu nhi tử.
Tiểu nhi tử Phó gia là Phó Văn Tiêu, là một người ốm yếu, nghe nói từ khi còn trong bụng mẹ đã mang bệnh. Từ nhỏ đến lớn uống không ít thuốc nhưng vẫn không khỏi. May mà Phó gia có tiền, có thể dùng thuốc tốt cùng thức ăn ngon để nuôi dưỡng, giúp hắn sống đến tuổi trưởng thành.
Đối với tiểu nhi tử, Chu thị thà tiêu hết sạch tiền cũng muốn chăm sóc tốt cho hắn.
Đáng tiếc, thân thể của Phó Văn Tiêu thật sự rất yếu, quanh năm suốt tháng đều bệnh tật, rất ít khi xuống giường. Người trong thôn chỉ thấy hắn được vài lần, nhiều người còn nói hắn không thể sống lâu.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Không lâu trước đây, có tin đồn rằng Phó Văn Tiêu bị bệnh nặng, lần này bệnh tình đặc biệt nghiêm trọng.
Thấy tình hình nguy kịch, ngay cả đại phu ở huyện cũng khuyên gia đình họ chuẩn bị hậu sự. Trong lúc buồn sầu, Chu thị lại nghe ai đó nói rằng việc cưới thê tử có thể giúp xua đuổi vận xui nên bà quyết định tìm thê tử cho Phó Văn Tiêu.
Thê tử của lão tam Úc gia là Vương thị, tình cờ biết được Chu thị định bỏ ra hai mươi lượng bạc đi ngoã thị để mua một tiểu nha đầu về làm thê tử cho Phó Văn Tiêu, lòng nàng ta liền dao động.
Về đến nhà, nàng ta nói với trượng phu của mình: “Ở nông thôn chúng ta, cưới thê tử không đến hai mươi lượng, vậy mà Chu thị lại sẵn sàng bỏ ra số tiền này đi ngoã thị để mua một tiểu nha đầu về. Có số tiền này thì tìm một đứa ở nông thôn còn kịp.”
Hai mươi lượng bạc lận đó, chừng này đã đủ để mua một mẫu ruộng tốt rồi.
Lão tam Úc gia nghe vậy liền hiểu ý thê tử nhà mình.
Lúc này, Vương thị nói thêm: “Ly Nương nhà Nhị phòng vẫn chưa có ai hỏi cưới. Trước đây nương đòi hai mươi lượng sính lễ, nên những người mai mối đều rút lui…”
Ở nông thôn, cưới thê tử chỉ cần mười lượng bạc, thậm chí có nơi nghèo khó thì ba đến năm lượng bạc cũng có thể cưới được một thê tử tốt. Hai mươi lượng bạc đối với người nông thôn là một con số khổng lồ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đối với chuyện này, người trong Úc gia cũng không mấy bận tâm, vì gia đình chưa phân chia, giữ nàng ở nhà làm việc khiến mọi người đều thoải mái.
Mấy ngày trước, lão tam Úc gia mang về một tin tức, nghe nói Phó gia trong thôn định bỏ ra hai mươi lượng bạc để mua một tiểu nha đầu về làm thê tử cho nhi tử vẫn luôn bệnh tật của họ để xung hỉ.
Phó gia chuyển đến thôn Thanh Thạch ba năm trước.
Lão thái thái Phó gia là Chu thị, vốn là người thôn Thanh Thạch. Khi còn nhỏ, do gặp phải thiên tai, bà phải bán mình làm nô lệ rồi bị bán sang miền Bắc.
Nhiều năm trôi qua, Chu thị trở lại thôn Thanh Thạch, không chỉ góa bụa mà còn mang theo một đứa con trai bệnh tật cùng hai đứa cháu.
Chu thị là người có số khổ.
Bà bán mình cho một gia đình giàu có ở phía Bắc, sau đó tự chuộc thân và kết hôn với một thương nhân họ Phó rồi sinh được hai nhi tử, cuộc sống cũng dần trở nên tốt hơn.
Nhưng không ngờ Phó gia lại gặp chuyện, trượng phu cùng trưởng tử của bà đột ngột qua đời.
Trong nhà mất đi hai trụ cột, Chu thị tính tình nhu nhược, tiểu nhi tử lại ốm yếu, hai đứa cháu còn nhỏ, gia sản lớn như vậy nên không tránh khỏi bị kẻ xấu nhòm ngó.
Chu thị không còn cách nào khác, đành phải bán tài sản lấy tiền mặt, mang theo tiểu nhi tử cùng hai đứa cháu về quê.
Có lẽ vì không còn trượng phu cùng trưởng tử nên Chu thị rất coi trọng tiểu nhi tử.
Tiểu nhi tử Phó gia là Phó Văn Tiêu, là một người ốm yếu, nghe nói từ khi còn trong bụng mẹ đã mang bệnh. Từ nhỏ đến lớn uống không ít thuốc nhưng vẫn không khỏi. May mà Phó gia có tiền, có thể dùng thuốc tốt cùng thức ăn ngon để nuôi dưỡng, giúp hắn sống đến tuổi trưởng thành.
Đối với tiểu nhi tử, Chu thị thà tiêu hết sạch tiền cũng muốn chăm sóc tốt cho hắn.
Đáng tiếc, thân thể của Phó Văn Tiêu thật sự rất yếu, quanh năm suốt tháng đều bệnh tật, rất ít khi xuống giường. Người trong thôn chỉ thấy hắn được vài lần, nhiều người còn nói hắn không thể sống lâu.
Thực tế cũng đúng như vậy.
Không lâu trước đây, có tin đồn rằng Phó Văn Tiêu bị bệnh nặng, lần này bệnh tình đặc biệt nghiêm trọng.
Thấy tình hình nguy kịch, ngay cả đại phu ở huyện cũng khuyên gia đình họ chuẩn bị hậu sự. Trong lúc buồn sầu, Chu thị lại nghe ai đó nói rằng việc cưới thê tử có thể giúp xua đuổi vận xui nên bà quyết định tìm thê tử cho Phó Văn Tiêu.
Thê tử của lão tam Úc gia là Vương thị, tình cờ biết được Chu thị định bỏ ra hai mươi lượng bạc đi ngoã thị để mua một tiểu nha đầu về làm thê tử cho Phó Văn Tiêu, lòng nàng ta liền dao động.
Về đến nhà, nàng ta nói với trượng phu của mình: “Ở nông thôn chúng ta, cưới thê tử không đến hai mươi lượng, vậy mà Chu thị lại sẵn sàng bỏ ra số tiền này đi ngoã thị để mua một tiểu nha đầu về. Có số tiền này thì tìm một đứa ở nông thôn còn kịp.”
Hai mươi lượng bạc lận đó, chừng này đã đủ để mua một mẫu ruộng tốt rồi.
Lão tam Úc gia nghe vậy liền hiểu ý thê tử nhà mình.
Lúc này, Vương thị nói thêm: “Ly Nương nhà Nhị phòng vẫn chưa có ai hỏi cưới. Trước đây nương đòi hai mươi lượng sính lễ, nên những người mai mối đều rút lui…”
Ở nông thôn, cưới thê tử chỉ cần mười lượng bạc, thậm chí có nơi nghèo khó thì ba đến năm lượng bạc cũng có thể cưới được một thê tử tốt. Hai mươi lượng bạc đối với người nông thôn là một con số khổng lồ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro