Hiện giờ có thể đưa thứ đó cho tôi rồi chứ
Ss Tần
2024-07-23 13:57:58
Chu Hân Minh lườm Lý Phù Sinh: “Hiện giờ có thể đưa thứ đó cho tôi rồi chứ.”
Lý Phù Sinh móc một cái USB từ trong túi ra rồi ném lên trên bàn.
Chu Hân Minh cầm lấy USB, trong lòng lấp tức hưng phấn, sau đó rời khỏi đó mà không quay đầu lại.
Mười mấy phút sau, Chu Hân Minh tìm thấy Vương Chí Viễn.
“Tiểu Chu, sao cô lại trở về?” Vương Chí Viễn không hiểu hỏi.
“Đội trưởng Vương, tôi có chứng cứ phạm tội của Phương Tiếu Thiên, có thể hạ lệnh bắt ông ta rồi!” Chu Hân Minh hào hứng đưa USB cho ông ta.
Vương Chí Viễn hơi hoảng hốt, ngạc nhiên hỏi: “Cô có chứng cứ sao?”
“Ông xem là biết ngay!” Chu Hân Minh hào hứng nói.
Vương Chí Viễn biết rằng cô ấy sẽ không dùng chuyện này để nói đùa với mình, lập tức cắm USB vào máy tính.
Một loạt thông tin nhanh chóng hiện ra.
Càng xem, vẻ mặt Vương Chí Viễn càng lộ vẻ phấn khởi. Những năm nay, bang Tứ Hải vẫn luôn được tẩy trắng, Phương Tiếu Thiên ẩn núp rất sâu, cho dù tổ chức thứ sáu bọn
họ đích thân ra tay thì cũng chỉ có thể điều tra được một vài chứng cứ không quan trọng.
Hoàn toàn không thể làm gì được bọn họ!
Nhưng hiện giờ...
Vậy mà Chu Hân Minh lại tìm được chứng cứ phạm tội nòng cốt của bang Tứ Hải, đủ để một lưới bắt hết nhóm người
Phương Tiếu Thiên!. Truyện Lịch Sử
“Tiểu Chu, cô tìm được những thông tin này ở đâu vậy?” Vương Chí Viễn nóng lòng hỏi.
Chu Hân Minh cười hì hì nói: “Đây là thứ tôi đã phải trả một cái giá rất lớn để kiếm được đấy. Đội trưởng Vương, lần này công lao của tôi không nhỏ đúng không?”
“Vị trí đội trưởng không chạy đi đâu được!”
Vương Chí Viễn giơ ngón tay cái lên với cô ấy, sau đó hạ lệnh bắt tội phạm.
Lúc này, tổng bộ bang Tứ Hải. “Ngài Phương, thời gian lên máy bay sắp đến rồi.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cung kính đứng trước mặt Phương Tiếu Thiên.
Lúc này, vẻ mặt của Phương Tiếu Thiên rất cô quạnh, dường như chỉ trong một đêm mà già đi mười tuổi.
“Cha, chẳng lẽ chúng ta cứ rời đi như vậy sao?” Phương Diễm Hồng không cam lòng.
Khuôn mặt Phương Tiếu Thiên lộ vẻ khổ sở, thở dài: “Con gái à, lăn lộn bên ngoài sớm muộn gì cũng phải trả lại, câu này thật sự không sai chút nào, có điều cha cũng đã hiểu rõ rồi, ít nhất cha vẫn có thể an hưởng tuổi già.”
Phương Diễm Hồng rõ ràng rất không cam lòng.
Lý Phù Sinh móc một cái USB từ trong túi ra rồi ném lên trên bàn.
Chu Hân Minh cầm lấy USB, trong lòng lấp tức hưng phấn, sau đó rời khỏi đó mà không quay đầu lại.
Mười mấy phút sau, Chu Hân Minh tìm thấy Vương Chí Viễn.
“Tiểu Chu, sao cô lại trở về?” Vương Chí Viễn không hiểu hỏi.
“Đội trưởng Vương, tôi có chứng cứ phạm tội của Phương Tiếu Thiên, có thể hạ lệnh bắt ông ta rồi!” Chu Hân Minh hào hứng đưa USB cho ông ta.
Vương Chí Viễn hơi hoảng hốt, ngạc nhiên hỏi: “Cô có chứng cứ sao?”
“Ông xem là biết ngay!” Chu Hân Minh hào hứng nói.
Vương Chí Viễn biết rằng cô ấy sẽ không dùng chuyện này để nói đùa với mình, lập tức cắm USB vào máy tính.
Một loạt thông tin nhanh chóng hiện ra.
Càng xem, vẻ mặt Vương Chí Viễn càng lộ vẻ phấn khởi. Những năm nay, bang Tứ Hải vẫn luôn được tẩy trắng, Phương Tiếu Thiên ẩn núp rất sâu, cho dù tổ chức thứ sáu bọn
họ đích thân ra tay thì cũng chỉ có thể điều tra được một vài chứng cứ không quan trọng.
Hoàn toàn không thể làm gì được bọn họ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiện giờ...
Vậy mà Chu Hân Minh lại tìm được chứng cứ phạm tội nòng cốt của bang Tứ Hải, đủ để một lưới bắt hết nhóm người
Phương Tiếu Thiên!. Truyện Lịch Sử
“Tiểu Chu, cô tìm được những thông tin này ở đâu vậy?” Vương Chí Viễn nóng lòng hỏi.
Chu Hân Minh cười hì hì nói: “Đây là thứ tôi đã phải trả một cái giá rất lớn để kiếm được đấy. Đội trưởng Vương, lần này công lao của tôi không nhỏ đúng không?”
“Vị trí đội trưởng không chạy đi đâu được!”
Vương Chí Viễn giơ ngón tay cái lên với cô ấy, sau đó hạ lệnh bắt tội phạm.
Lúc này, tổng bộ bang Tứ Hải. “Ngài Phương, thời gian lên máy bay sắp đến rồi.” Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cung kính đứng trước mặt Phương Tiếu Thiên.
Lúc này, vẻ mặt của Phương Tiếu Thiên rất cô quạnh, dường như chỉ trong một đêm mà già đi mười tuổi.
“Cha, chẳng lẽ chúng ta cứ rời đi như vậy sao?” Phương Diễm Hồng không cam lòng.
Khuôn mặt Phương Tiếu Thiên lộ vẻ khổ sở, thở dài: “Con gái à, lăn lộn bên ngoài sớm muộn gì cũng phải trả lại, câu này thật sự không sai chút nào, có điều cha cũng đã hiểu rõ rồi, ít nhất cha vẫn có thể an hưởng tuổi già.”
Phương Diễm Hồng rõ ràng rất không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro