Không cần!
Ss Tần
2024-07-23 13:57:58
Vì vậy Lư Dũng quyết định chờ thêm một lát nữa, mười phút sau, nếu không có người nào đứng ra bảo vệ Lý Phù Sinh thì ông ta giải quyết việc công.
Dường như Triệu Thiên Nam đã nhìn thấu suy nghĩ của Lư Dũng, ông ta lập tức cau mày.
Lý Phù Sinh ở bên cạnh lại vô cùng thoải mái, thậm chí trên miệng còn ngậm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Vào phút thứ năm ngay sau khi Lý Phù Sinh cúp điện thoại, một chiếc xe Passat dừng trước cửa sở cảnh vệ.
Chu Hân Minh bước xuống xe. “Tiểu Chul" Rõ ràng là Lư Dũng quen biết Chu Hân Minh.
Dù sao thì cứ điểm của tổ chức thứ sáu cũng ở thành phố Vân Hải, họ từng gặp nhau rất nhiều lần.
“Chào sở trưởng Lư, tôi nghe lệnh của đội trưởng Vương đến đưa Lý Phù Sinh đi” Chu Hân Minh trực tiếp nói rõ lý do mình đến đây.
Lư Dũng sững sờ.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng Lý Phù Sinh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà lại có thể gọi người của tổ chức thứ sáu đến!
Lần này ông ta cảm thấy rất may mắn vì mình đã không làm khó Lý Phù Sinh.
“Được, không thành vấn đề.”
Nói xong, Lư Dũng lại ra lệnh cho cấp dưới: “Còn không mau tránh ra.”
“Vâng!” Mười mấy tên cảnh vệ rối rít nhường đường. Triệu Thiên Nam sốt ruột nói: “Lão Lư, sao ông lại có thể thả hắn ta đi chứ? Hắn ta đã đánh gãy chân của con trai tôi đấy!"
Chu Hân Minh thuận theo câu này hỏi: “Ông Triệu đúng không? Tôi nhắc nhở ông một chút, là con trai ông dẫn người đánh anh Lý, người ta chỉ phòng vệ một cách chính đáng thôi.”
Triệu Thiên Nam còn định nói gì đó, chợt nhìn thấy Lư Dũng âm thầm nháy mắt với mình bèn lập tức ngậm miệng.
Lý Phù Sinh không trực tiếp rời đi mà hả hê đi đến bên cạnh Triệu Thiên Nam, cười hì hì: “Tôi nhớ món nợ này rồi.”
Sự đe dọa không nói cũng rõ.
Triệu Thiên Nam nhìn anh chòng chọc, trâm ngâm nói: “Yên tâm, giữa chúng ta còn chưa xong đâu.”
Con trai của ông ta bị tàn phế, ông ta còn bị anh giáng hai bạt tai.
Ông ta là người đứng đầu nhà họ Triệu, chưa từng trầy trật như vậy bao giời
Nếu không trả thù vậy ông ta còn có mặt mũi để đặt chân ở Vân Hải sao?
Thấy Lý Phù Sinh nghênh ngang rời đi, sắc mặt của Triệu Thiên Nam càng đen kịt.
Lư Dũng cho người giải tán, sau đó đến bên cạnh Triệu Thiên Nam, lên tiếng: “Lão Triệu, tôi khuyên ông bỏ qua chuyện này đi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Triệu Thiên Nam trở nên lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Lão Lư, ông biết tình hình của thằng nhóc đó không?”
Lư Dũng lắc đầu nói: “Tôi không rõ, nhưng chắc chắn là không đơn giản.”
“Người phụ nữ vừa đưa cậu ta đi là ai?” Triệu Thiên Nam tiếp tục hỏi.
“Điều này thứ lỗi tôi không thể nói.”
Lư Dũng vẫn lắc đầu nói, ông ta nói xong bèn đi vào tòa nhà sở cảnh vệ.
“Sếp Triệu, vết thương của ông... Có cần đến bệnh viện không?” A Cẩu quan tâm hỏi.
Dường như Triệu Thiên Nam đã nhìn thấu suy nghĩ của Lư Dũng, ông ta lập tức cau mày.
Lý Phù Sinh ở bên cạnh lại vô cùng thoải mái, thậm chí trên miệng còn ngậm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Vào phút thứ năm ngay sau khi Lý Phù Sinh cúp điện thoại, một chiếc xe Passat dừng trước cửa sở cảnh vệ.
Chu Hân Minh bước xuống xe. “Tiểu Chul" Rõ ràng là Lư Dũng quen biết Chu Hân Minh.
Dù sao thì cứ điểm của tổ chức thứ sáu cũng ở thành phố Vân Hải, họ từng gặp nhau rất nhiều lần.
“Chào sở trưởng Lư, tôi nghe lệnh của đội trưởng Vương đến đưa Lý Phù Sinh đi” Chu Hân Minh trực tiếp nói rõ lý do mình đến đây.
Lư Dũng sững sờ.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng Lý Phù Sinh chỉ gọi một cuộc điện thoại mà lại có thể gọi người của tổ chức thứ sáu đến!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này ông ta cảm thấy rất may mắn vì mình đã không làm khó Lý Phù Sinh.
“Được, không thành vấn đề.”
Nói xong, Lư Dũng lại ra lệnh cho cấp dưới: “Còn không mau tránh ra.”
“Vâng!” Mười mấy tên cảnh vệ rối rít nhường đường. Triệu Thiên Nam sốt ruột nói: “Lão Lư, sao ông lại có thể thả hắn ta đi chứ? Hắn ta đã đánh gãy chân của con trai tôi đấy!"
Chu Hân Minh thuận theo câu này hỏi: “Ông Triệu đúng không? Tôi nhắc nhở ông một chút, là con trai ông dẫn người đánh anh Lý, người ta chỉ phòng vệ một cách chính đáng thôi.”
Triệu Thiên Nam còn định nói gì đó, chợt nhìn thấy Lư Dũng âm thầm nháy mắt với mình bèn lập tức ngậm miệng.
Lý Phù Sinh không trực tiếp rời đi mà hả hê đi đến bên cạnh Triệu Thiên Nam, cười hì hì: “Tôi nhớ món nợ này rồi.”
Sự đe dọa không nói cũng rõ.
Triệu Thiên Nam nhìn anh chòng chọc, trâm ngâm nói: “Yên tâm, giữa chúng ta còn chưa xong đâu.”
Con trai của ông ta bị tàn phế, ông ta còn bị anh giáng hai bạt tai.
Ông ta là người đứng đầu nhà họ Triệu, chưa từng trầy trật như vậy bao giời
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không trả thù vậy ông ta còn có mặt mũi để đặt chân ở Vân Hải sao?
Thấy Lý Phù Sinh nghênh ngang rời đi, sắc mặt của Triệu Thiên Nam càng đen kịt.
Lư Dũng cho người giải tán, sau đó đến bên cạnh Triệu Thiên Nam, lên tiếng: “Lão Triệu, tôi khuyên ông bỏ qua chuyện này đi.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Triệu Thiên Nam trở nên lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “Lão Lư, ông biết tình hình của thằng nhóc đó không?”
Lư Dũng lắc đầu nói: “Tôi không rõ, nhưng chắc chắn là không đơn giản.”
“Người phụ nữ vừa đưa cậu ta đi là ai?” Triệu Thiên Nam tiếp tục hỏi.
“Điều này thứ lỗi tôi không thể nói.”
Lư Dũng vẫn lắc đầu nói, ông ta nói xong bèn đi vào tòa nhà sở cảnh vệ.
“Sếp Triệu, vết thương của ông... Có cần đến bệnh viện không?” A Cẩu quan tâm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro