Tại sao anh ta vẫn chưa chết
Ss Tần
2024-07-23 13:57:58
Lúc Lâm Diệu Âm tỉnh lại, nhận ra mình đang ở một nhà máy bỏ hoang, tay chân bị trói chặt.
Cô lập tức hiểu ra mình đã bị bắt cóc!
Đúng lúc này.
“Cộc cộc.” Tiếng giày cao gót vang lên.
Lâm Diệu Âm nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai người Phương Diễm Hồng và Lưu Vân đi tới, khuôn mặt của người đi trước còn nở nụ cười trêu tức.
“Là cô!" Lâm Diệu Âm cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như cô không ngờ rằng người bắt cóc mình vậy mà lại là người phụ nữ này!
“Bốp!”
Phương Diễm Hồng bước tới, chẳng nói chẳng rằng thằng thừng giáng Lâm Diệu Âm một bạt tai.
Năm ngón tay ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Diệu Âm. Cô trợn mắt nhìn thẳng vào
Phương Diễm Hồng, nhưng lại không nói gì.
“Có phải cô đang chờ tên mặt trắng của cô đến cứu cô không? Ha ha ha..."
Phương Diễm Hồng cười như điên: “Cô đừng lo, tôi sẽ cho đôi cẩu nam nữ các người cùng nhau lên đường, không cần lo lắng rằng sẽ phải cô đơn.”
Lâm Diệu Âm cau chặt mày, biết tên mặt trắng mà cô ta nói là Lý Phù Sinh, trong lòng chợt hoảng sợ: “Cô đã làm gì anh ấy hả?”
“Anh ta sao? Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ anh ta đang chờ cô trên đường xuống hoàng tuyền đấy.”
Nói xong, Phương Diễm Hồng rút một con dao găm †ừ trong ống giày trên đùi ra.
Lâm Diệu Âm chưa từng trải qua cảnh tượng như. thế này bao giờ, nói không sợ là giả.
Có điều trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho Lý Phù Sinh: “Cô tha cho anh ấy đi, có chuyện gì cứ nhằm vào. tôi!"
“Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn quan tâm tên mặt trắng đó, xem ra cô cả nhà họ Lâm đã yêu thật rồi.” Phương Diễm Hồng vỗ dao găm vào mặt của Lâm Diệu Âm.
Nghe vậy, cảm xúc trong lòng Lâm Diệu Âm hơi lẫn lộn. Cô đang quan tâm anh sao? Không!
Chẳng qua là cô không muốn khiến anh bị liên lụy mà thôi.
Nếu không phải vì giúp cô thì anh cũng sẽ không kết thù với bang Tứ Hải, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Phương Diễm Hồng, ân oán giữa hai chúng ta không liên quan đến anh ấy!" Lâm Diệu Âm quát lên.
“Ha ha ha ha...”
Phương Diễm Hồng cười khẩy: “Nếu anh ta không cướp hàng của bang Tứ Hải, còn đe dọa cha tôi giải tán bang hội, thì tại sao chúng tôi lại trở thành chuột chạy. qua đường, cô nói với tôi chuyện này không liên quan đến anh ta sao?”
Cái gì?
Lâm Diệu Âm trợn tròn mắt.
Ban đầu bang Tứ Hải đột ngột giải tán, cô chợt nghỉ ngờ chuyện này liên quan đến Lý Phù Sinh.
Nhưng cô không ngờ rằng chuyện này lại là thật! Rốt cuộc anh là ai?
Lâm Diệu Âm lại cảm thấy chấn động và tò mò. Lúc này cô quyết định rằng nếu có thể sống sót rời khỏi đây thì dù thế nào cũng phải hỏi lai lịch của Lý Phù Sinh cho rõ ràng.
“Bây giờ cô có thể đi cùng tên mặt trắng đó rồi.”
Con dao găm trong tay Phương Diễm Hồng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cô ta cảm thấy thân thủ của Lý Phù Sinh rất khá nhưng có Ảnh Tử ra tay thì tên đó chắc chắn sẽ không thể sống sót.
Dù sao thì Ảnh Tử cũng là truyền kỳ trong giới sát thủ, từ khi ra mắt đến nay chưa từng thất thủ lần nào!
Phải chết sao?
Lâm Diệu Âm nhìn con dao găm chậm rãi rơi xuống, trong lòng tự hỏi.
Tuy nhiên, có thể cùng tên đó xuống suối vàng, dường như...
Cũng sẽ không quá cô đơn!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không còn sợ hãi nữa, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười.
Đột nhiên “vù vùi” “Cô chủ cẩn thận!" Lưu Vân vội vàng nhắc nhở. Chỉ thấy hai hòn đá vẽ một đường lạnh lẽo bay về phía Phương Diễm Hồng, ông ta muốn ngăn cản nhưng hoàn toàn không kịp.
“Âm ầm!”
Phương Diễm Hồng chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, con dao trong tay rơi xuống đất.
Cô ta và Lưu Vân cùng xoay người lại nhìn, chỉ thấy một bóng người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Tại sao anh ta vẫn chưa chết?
Phương Diễm Hồng không thể hiểu được, ngay sau đó, cảm giác sợ hãi dâng tràn khắp người cô ta.
Lưu Vân đứng chản trước mặt cô ta, vô cùng cảnh giác.
Cô lập tức hiểu ra mình đã bị bắt cóc!
Đúng lúc này.
“Cộc cộc.” Tiếng giày cao gót vang lên.
Lâm Diệu Âm nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai người Phương Diễm Hồng và Lưu Vân đi tới, khuôn mặt của người đi trước còn nở nụ cười trêu tức.
“Là cô!" Lâm Diệu Âm cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Dường như cô không ngờ rằng người bắt cóc mình vậy mà lại là người phụ nữ này!
“Bốp!”
Phương Diễm Hồng bước tới, chẳng nói chẳng rằng thằng thừng giáng Lâm Diệu Âm một bạt tai.
Năm ngón tay ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Diệu Âm. Cô trợn mắt nhìn thẳng vào
Phương Diễm Hồng, nhưng lại không nói gì.
“Có phải cô đang chờ tên mặt trắng của cô đến cứu cô không? Ha ha ha..."
Phương Diễm Hồng cười như điên: “Cô đừng lo, tôi sẽ cho đôi cẩu nam nữ các người cùng nhau lên đường, không cần lo lắng rằng sẽ phải cô đơn.”
Lâm Diệu Âm cau chặt mày, biết tên mặt trắng mà cô ta nói là Lý Phù Sinh, trong lòng chợt hoảng sợ: “Cô đã làm gì anh ấy hả?”
“Anh ta sao? Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ anh ta đang chờ cô trên đường xuống hoàng tuyền đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Phương Diễm Hồng rút một con dao găm †ừ trong ống giày trên đùi ra.
Lâm Diệu Âm chưa từng trải qua cảnh tượng như. thế này bao giờ, nói không sợ là giả.
Có điều trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho Lý Phù Sinh: “Cô tha cho anh ấy đi, có chuyện gì cứ nhằm vào. tôi!"
“Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn quan tâm tên mặt trắng đó, xem ra cô cả nhà họ Lâm đã yêu thật rồi.” Phương Diễm Hồng vỗ dao găm vào mặt của Lâm Diệu Âm.
Nghe vậy, cảm xúc trong lòng Lâm Diệu Âm hơi lẫn lộn. Cô đang quan tâm anh sao? Không!
Chẳng qua là cô không muốn khiến anh bị liên lụy mà thôi.
Nếu không phải vì giúp cô thì anh cũng sẽ không kết thù với bang Tứ Hải, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Phương Diễm Hồng, ân oán giữa hai chúng ta không liên quan đến anh ấy!" Lâm Diệu Âm quát lên.
“Ha ha ha ha...”
Phương Diễm Hồng cười khẩy: “Nếu anh ta không cướp hàng của bang Tứ Hải, còn đe dọa cha tôi giải tán bang hội, thì tại sao chúng tôi lại trở thành chuột chạy. qua đường, cô nói với tôi chuyện này không liên quan đến anh ta sao?”
Cái gì?
Lâm Diệu Âm trợn tròn mắt.
Ban đầu bang Tứ Hải đột ngột giải tán, cô chợt nghỉ ngờ chuyện này liên quan đến Lý Phù Sinh.
Nhưng cô không ngờ rằng chuyện này lại là thật! Rốt cuộc anh là ai?
Lâm Diệu Âm lại cảm thấy chấn động và tò mò. Lúc này cô quyết định rằng nếu có thể sống sót rời khỏi đây thì dù thế nào cũng phải hỏi lai lịch của Lý Phù Sinh cho rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ cô có thể đi cùng tên mặt trắng đó rồi.”
Con dao găm trong tay Phương Diễm Hồng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cô ta cảm thấy thân thủ của Lý Phù Sinh rất khá nhưng có Ảnh Tử ra tay thì tên đó chắc chắn sẽ không thể sống sót.
Dù sao thì Ảnh Tử cũng là truyền kỳ trong giới sát thủ, từ khi ra mắt đến nay chưa từng thất thủ lần nào!
Phải chết sao?
Lâm Diệu Âm nhìn con dao găm chậm rãi rơi xuống, trong lòng tự hỏi.
Tuy nhiên, có thể cùng tên đó xuống suối vàng, dường như...
Cũng sẽ không quá cô đơn!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không còn sợ hãi nữa, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười.
Đột nhiên “vù vùi” “Cô chủ cẩn thận!" Lưu Vân vội vàng nhắc nhở. Chỉ thấy hai hòn đá vẽ một đường lạnh lẽo bay về phía Phương Diễm Hồng, ông ta muốn ngăn cản nhưng hoàn toàn không kịp.
“Âm ầm!”
Phương Diễm Hồng chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, con dao trong tay rơi xuống đất.
Cô ta và Lưu Vân cùng xoay người lại nhìn, chỉ thấy một bóng người chậm rãi từ ngoài cửa bước vào.
Tại sao anh ta vẫn chưa chết?
Phương Diễm Hồng không thể hiểu được, ngay sau đó, cảm giác sợ hãi dâng tràn khắp người cô ta.
Lưu Vân đứng chản trước mặt cô ta, vô cùng cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro