Mỹ Thực: Bày Quầy Vỉa Hè, Tôi Đột Nhiên Trở Thành Trù Thần

Tan Làm Lúc 2 G...

2024-11-03 01:17:34

Giang Phong lựa chọn đều là những cái chân gà to, đặc biệt là phần thịt ở lòng bàn chân, càng to càng giòn, đó cũng là phần tinh túy nhất của chân gà.

Nhưng nhìn chung chân gà có ít thịt, nên ít người mua hơn.

"Bán thật nhanh, hôm qua hình như làm khoảng 380 cân thịt kho, hôm nay đã bán được 320 cân rồi."

"Kinh doanh ở khu nghỉ dưỡng quả thật rất thuận lợi."

Giang Phong cảm thán.

Bày quầy hàng ở khu nghỉ dưỡng phải trả một khoản phí thuê chỗ, dù sao thì lượng khách ở đây cũng ổn định.

Nhưng chỉ cần siêng năng bán hàng, chắc chắn sẽ thu hồi vốn, thậm chí còn kiếm được một khoản.

Lợi nhuận mỗi ngày của Giang Phong đều vào khoảng 3000 tệ.

Cứ như vậy, lợi nhuận một tháng có thể đạt 90.000 tệ.

Thu nhập thật đáng sợ.

Chủ yếu do kinh doanh thuận lợi, thịt kho đều bán hết, không có lãng phí, nên kiếm được nhiều.

Nhiệm vụ của hệ thống cũng đã hoàn thành.

Phần thưởng bổ sung ngày hôm nay là: [Nồi đất nhỏ cao cấp]

Cái nồi đất nhỏ rất đẹp, bên ngoài được chạm khắc hoa văn hình rồng tinh xảo, nắp nồi cũng có hình rồng.

Có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật.

Giang Phong nhận được cái nồi đất nhỏ, cảm thấy rất thú vị.

Trù nghệ là khói lửa nhân gian, tiếp địa khí, là củi gạo dầu muối tương dấm trà.

Cái nồi đất nhỏ này có hình dáng tinh xảo, hoa văn được chạm khắc thủ công, trông không giống dụng cụ nấu ăn, mà giống như vật phẩm để trưng bày trong tủ hơn.

Dùng cái nồi đất nhỏ này để nấu ăn, mang đến cảm giác tao nhã mà gần gũi.

Phần thưởng của hệ thống rất tuyệt.

"Thứ này nhìn tinh xảo thế này, dùng để nấu ăn có vẻ hơi lãng phí."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhưng mà nắp đậy rất kín, chất liệu tốt, có thể giữ được hương vị của nguyên liệu, rất thích hợp để hầm canh."

"Vậy thì tự bản thân dùng vậy, hầm canh gì đó cũng được."

"Khi nào rảnh rỗi sẽ làm món Phật Nhảy Tường."

Giang Phong thầm nghĩ.

Lúc này, lại có khách, Giang Phong lại bận rộn tiếp đón khách.

Lượng khách vào buổi trưa rất đông, việc kinh doanh của quầy hàng vô cùng tốt.

Đến khoảng hai giờ chiều, phần chân vịt cuối cùng trong nồi cũng được bán hết, toàn bộ thịt kho trên quầy hàng đều được bán sạch.

"Bán hết rồi, chuẩn bị về nhà thôi."

Giang Phong hài lòng cười, một ngày làm việc kết thúc.

Tan làm lúc hai giờ chiều, cảm giác cũng không tệ.

Giang Phong tháo tấm biển treo xuống, đóng cửa sổ xe lại.

Đã đến giờ dọn hàng.

Lúc này, lượng khách vừa mới giảm đi một chút.

Lý Trạch, chủ quầy mì bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, thì đi tới bắt chuyện với Giang Phong.

"Dọn hàng sớm vậy?"

"Tiền thuê chỗ một ngày cũng phải 200 tệ đấy, sao không bán thêm một lúc nữa?"

Nghe Lý Trạch nói, Giang Phong đáp:

"Bán hết rồi nên tôi chuẩn bị về sớm một chút, hôm nay tôi không mang nhiều thịt kho lắm."

Lý Trạch lại nói: "Quầy hàng của cậu làm ăn tốt thật đấy, từ lúc mở hàng đến giờ khách ra vào liên tục."

"Công thức thịt kho này của cậu là gia truyền à? Hay là mua nhượng quyền?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi cũng muốn thử xem sao, cậu thấy thế nào?"

Những người quầy hàng nhỏ này lúc nào cũng như vậy, chỉ để ý đến quầy hàng bên cạnh, thấy người khác bán đắt hàng thì không khỏi ghen tị, muốn chia phần.

"Tôi tự làm đấy, không có công thức gì đâu."

"Tôi còn phải đi qua nông trường nữa, anh làm việc của anh đi."

Giang Phong không có ý định nói chuyện phiếm với Lý Trạch.

Anh cởi bỏ bộ đồ đầu bếp, tháo khẩu trang trong suốt, khóa cửa xe lại, sau đó dẫn Tiểu Hắc đi dạo.

Đến khu nghỉ dưỡng này bán hàng, mà anh còn chưa đi dạo ở đây bao giờ.

Hôm nay dọn hàng sớm, có nhiều thời gian, nên anh muốn đi dạo một vòng.

Nơi này là khu vực thân thiện với thú cưng, chỉ cần đeo dây xích thì có thể dắt chúng đi dạo.

Thấy Giang Phong từ chối thẳng thừng như vậy, Lý Trạch cũng không nói gì thêm.

Ông ta thấy Giang Phong còn trẻ, ăn mặc sạch sẽ, tưởng là người dễ nói chuyện.

Kiểu người này khi bạn đưa ra yêu cầu, họ thường ngại từ chối, có phần hơi nhu nhược.

Nào ngờ Giang Phong không thèm để ý đến ông ta, dứt khoát từ chối, không thèm quan tâm chút nào.

Lý Trạch không còn ý định muốn chia phần nữa.

Bị dây xích trói buộc, nhưng Tiểu Hắc rất ngoan ngoãn, bước từng bước nhỏ, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn Giang Phong.

Giang Phong đưa Tiểu Hắc đến bác sĩ thú y để kiểm tra sức khỏe.

Bác sĩ thú y khen ngợi thể chất của Tiểu Hắc.

Bác sĩ nói với Giang Phong: "Tôi đã khám cho không biết bao nhiêu con chó rồi, muốn biết giống chó nào tốt hay không, chỉ cần sờ vào xương, nhìn vào ánh mắt là biết."

"Con chó đên nhà anh chắc chắn là một con chó tốt hiếm có, thể chất rất tốt, lại còn thông minh nữa."

"Chó sẽ có con là chó đầu đàn, đi đâu cũng có một đám chó con vây quanh. Cũng có con thì ốm yếu bệnh tật, sống không quá ba tháng."

"Con chó này của anh nuôi rất tốt, có thể sẽ trở thành chó đầu đàn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Bày Quầy Vỉa Hè, Tôi Đột Nhiên Trở Thành Trù Thần

Số ký tự: 0