Mỹ Thực: Bày Quầy Vỉa Hè, Tôi Đột Nhiên Trở Thành Trù Thần

Thịt Thơm Quá,...

2024-11-03 01:17:34

Khu nghỉ dưỡng Thủy Trạch có phong cảnh cực kỳ đẹp, chủ yếu là phong cách hài hòa với thiên nhiên.

Trong khu nghỉ dưỡng được chia thành khu thương mại và khu tham quan.

Khu thương mại là nơi tập trung các cửa hàng, quầy ăn, khu vui chơi dành cho trẻ em.

Khu tham quan là một nông trường rộng lớn và một công viên.

Quầy hàng của Giang Phong nằm trên phố ẩm thực trong khu thương mại.

Ngày hôm sau, Giang Phong ninh nước dùng, chuẩn bị các món ăn, sau đó lại lên đường đến khu nghỉ dưỡng.

Một mình làm món kho cũng khá vất vả.

Ví dụ như món móng giò, phải sơ chế sạch sẽ, ướp gia vị, luộc chín rồi mới cho vào nước dùng để kho.

Buổi sáng anh bận rộn mấy tiếng đồng hồ trong cửa hàng nhỏ mới chuẩn bị xong số thịt kho cần bán trong ngày.

Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, rất nhiều người đi qua ngửi thấy đều không nhịn được mà dừng lại một lúc.

Tò mò không biết mùi thơm từ đâu bay đến.

Giang Phong lái quầy hàng di động, rất nhanh đã đến khu nghỉ dưỡng.

Bảo vệ ở cổng nhìn thấy anh, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lập tức cho qua.

"Cậu đến muộn đấy, bây giờ đã 11 giờ rồi."

"Những người bán hàng khác 7 giờ đã đến bày hàng rồi."

Bảo vệ là người nhiệt tình, cùng nói chuyện phiếm với Giang Phong.

"Ừm, tôi bán đồ kho, phải chuẩn bị từ sớm nên mất chút thời gian."

Giang Phong cũng rất lịch sự, ai cũng có thể nói chuyện phiếm được.

Quầy hàng của anh tiến vào khu nghỉ dưỡng.

Các nồi thịt kho đã được đậy kín nắp, thỉnh thoảng khi xe bị xóc, mùi thơm mới từ trong nồi bay ra.

Bảo vệ ngửi thấy mùi thơm trên quầy hàng của Giang Phong, bụng bất giác réo lên.

Giờ đã gần trưa, sắp đến giờ ăn cơm, ngửi thấy mùi này thật khó cưỡng lại.

"Mùi thơm thật đấy, tiếc là đồ kho đắt quá, ăn một bữa mất nửa ngày lương."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bảo vệ nghĩ thầm, lấy điện thoại ra, đặt một suất mì xào.

Giang Phong đến chỗ bán hàng quen thuộc của anh.

Lúc này, phố ẩm thực đã có rất nhiều người, trên đường người đi lại nườm nượp.

Các hàng quán và quầy ăn đều đang tất bật đón khách.

Trông thật nhộn nhịp.

Giang Phong dừng xe, mở tấm kính cửa sổ bên hông xe ra, sau đó treo biển hiệu lên.

Xong anh mở nắp tất cả các nồi thịt kho ra.

Thịt trong nồi vẫn còn đang sôi sùng sục.

Trong tích tắc, mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa ra xung quanh.

Thịt không thể kho quá lâu, kho đến khi nào gần được thì vớt ra, cho vào chậu.

Số thịt kho này của Giang Phong mới bắt đầu kho, phải ninh thêm một lúc nữa.

Mở nắp nồi để hương thơm lan tỏa cũng là một cách thu hút khách hàng.

Những người bán hàng xung quanh ngửi thấy mùi thơm, cũng hít một hơi.

Mùi thịt kho của Giang Phong thơm một cách lạ thường, trong lòng họ đều có ý định qua đó mua một ít.

Giang Phong vừa mới mở hàng, đã có khách đến.

Trong đó có không ít người là khách quen.

Không lâu sau, lại có một người đi tới.

Giang Phong cũng quen người này, là vị khách cuối cùng của ngày hôm qua, cô gái đến từ nông trường bên kia.

Hôm nay, Trương Hân Nhã đã gội đầu, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất khác so với hôm qua.

"Chủ quầy, cuối cùng anh cũng đến rồi."

"Tôi đã đến đây lần thứ hai rồi đấy."

Trương Hân Nhã cười nói.

Nhìn thấy Trương Hân Nhã, Giang Phong cũng cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao đây cũng là một mối làm ăn lớn.

Hôm nay Giang Phong mới bắt đầu bán, còn lâu mới hoàn thành nhiệm vụ.

"Sáng nay tôi bận kho thịt, mới chỉ làm xong một phần, số còn lại vẫn đang hầm."

"Cô muốn mua bao nhiêu?"

Giang Phong lập tức hỏi.

"Cho tôi 10 cái móng giò, sau đó thêm 5 cân thú linh, 5 cân chân gà, 5 cân thịt kho."

Trương Hân Nhã vừa nhìn thực đơn vừa nói.

Nghe Trương Hân Nhã nói, Giang Phong khá ngạc nhiên.

Cô gái này mua nhiều thật đấy!

10 cái móng giò ít nhất cũng phải 20 cân, cộng thêm thú linh và chân gà, chắc phải 30 cân.

Tính theo giá 40 tệ/cân, đơn hàng này có thể kiếm được 1200 tệ.

"Được, lần này cô mua nhiều thật đấy."

Giang Phong cảm khái một tiếng.

Trương Hân Nhã đáp:

"Gia đình tôi thích ăn thịt, bố tôi và mấy nhân viên lâu năm ở nông trường đều như vậy."

"Hôm qua, mọi người ăn thịt kho của anh, họ cảm thấy rất ngon."

"Công thức món kho của anh là bí mật gia truyền à? Công thức này có giá trị cực kỳ cao."

"Sử dụng đúng cách, có thể tạo dựng được một thương hiệu luôn đấy."

Trương Hân Nhã là người có đầu óc kinh doanh, cô ấy nhìn thấy tiềm năng kinh doanh từ Giang Phong.

Giang Phong rất bình tĩnh, anh đáp:

"Xã hội bây giờ, muốn tạo dựng một thương hiệu ẩm thực không hề dễ, công thức món kho ngon có rất nhiều, rất nhiều quầy bán thịt kho gia truyền rất được yêu thích ở địa phương, nhưng đều là những cơ sở nhỏ, rất khó để phát triển."

"Rất khó để tạo dựng một thương hiệu thịt kho."

"Hơn nữa, cách xử lý nước dùng cho món kho của tôi rất phức tạp, không phù hợp để sản xuất hàng loạt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Bày Quầy Vỉa Hè, Tôi Đột Nhiên Trở Thành Trù Thần

Số ký tự: 0