Cuốn Gói
Ngộ La
2024-08-14 17:45:30
Đầu của Khổng Tiêu nhìn như sắp vùi cả vào bát cơm, nàng ấp úng nói: "anh Giang à... Tôi..."
Giang Đình thở dài, đưa tay vỗ đầu Khổng Tiêu: "Định nói là cậu không đến đầu bếp doanh cùng tôi có được không chứ gì?"
Khổng Tiêu giật mình, ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt: "Sao anh biết..."
"Chút tâm tư này của cậu thì giấu được ai." Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Nói nghe chút coi, vì sao vậy?"
Khổng Tiêu cắn môi, không biết là đang nghĩ cái gì, nắm chặt tay, kiên định nói: "Bởi vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ."
Giang Đình: "... Hửm?"
Cô bị lời thoại thứ hai làm cho bối rối.
Câu này có vẻ là lời thoại của nam chính mới đúng chứ nhỉ? Em gái à, em cầm nhầm kịch bản hả?
Khổng Tiêu nghiêng đầu nhìn Giang Đình, nghiêm túc nói: "Trước đây đều là anh bảo vệ tôi, bây giờ anh đến đầu bếp doanh, vậy sau này đến lượt tôi bảo vệ anh. Tôi sẽ nghiêm túc tập luyện, nếu sau này có ai dám coi thường anh là lính ở đầu bếp doanh, anh cứ nói tên của tôi ra."
Giang Đình: "Chuyện này..."
Cô nhìn Khổng Tiêu bằng ánh mắt phức tạp: "Khổng Tiêu à Khổng Tiêu ơi, có phải cậu ở quân doanh lâu ngày bị đám đàn ông kia đồng hóa rồi không hả?"
Thiên sứ nhỏ Khổng Tiêu của cô cuối cùng lại biến thành một ông già thô lỗ, điên dại à?
Khổng Tiêu lắc đầu: "Tôi nói thật đó. Tôi kể anh nghe, thật ra cậu của tôi nhập ngũ hơn mười năm trước, sau đó bị thương ở chân nên phải về quê, ông ấy nói với tôi chưa bao giờ hối hận khi ra trận giết địch, hành động đó chính là chiến đấu bảo vệ quê hương và những người thân yêu."
Sau một tháng, khuôn mặt trắng nõn của Khổng Tiêu đã bị đen đi rất nhiều do cháy nắng, cảm giác rụt rè khi mới vào trại lính cũng dần phai nhạt, nhờ hào quang của nữ chính nên nàng học cái gì cũng nhanh, làm việc gì cũng thuận lợi. Giang Đình mơ hồ cảm thấy nàng hơi giống nữ tướng quân được miêu tả trong nguyên tác.
Khổng Tiêu bổ sung: "Hơn nữa, Triệu Khinh Hồng nói có thể dạy tôi võ công, tôi cũng đồng ý với hắn rồi."
Nàng chớp mắt, cười ngượng ngùng.
Cũng may Giang Đình là nữ, nếu không cô sẽ nghi ngờ có phải mình cầm lộn kịch bản của một nam chính khổ vì tình không.
Nếu không, cô vừa cứu Khổng Tiêu lại cùng Khổng Tiêu sớm chiều bên nhau, tại sao Khổng Tiêu lại yêu cái tên nhóc vắt mũi chưa sạch Triệu Khinh Hồng kia chứ hả?
Cũng may là Khổng Tiêu thích ứng khá nhanh với cuộc sống trong quân doanh, lại có Triệu Khinh Hồng bảo vệ, cô cũng thấy yên tâm hơn.
"Được rồi được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cậu. Nhưng cậu phải hứa với tôi, chăm sóc tốt cho bản thân, chuyện gì cũng không được cậy mạnh, thêm nữa... Phải thường xuyên đến đầu bếp doanh thăm tôi đấy."
Khổng Tiêu gật đầu như giã tỏi, ôm lấy cánh tay Giang Đình: "Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghe lời anh, anh đến đầu bếp doanh cũng phải sống thật tốt nha."
Quân lệnh của Hà Khiếu Chính xuống rất nhanh, Giang Đình trở thành tân binh đầu tiên bị đuổi khỏi đội ngũ chính thức, trở thành tân binh của đầu bếp doanh.
Cô bình tĩnh đóng gói đồ đạc vào bọc hành lý, một bộ áo giáp, vài bộ quần áo và một số đồ dùng hàng ngày, cuối cùng là cung tên Lưu tổng kỳ đưa cho cô.
Trong doanh trướng, có vài tân binh lưu luyến đến chia tay với cô, cũng có một số người hả hê, đến cười chế giễu: "Đến đầu bếp doanh học thêm chút kỹ năng, sau này về quê, không chừng có thể mở tiệm cơm kiếm sống!"
"Không đủ tiền mở tiệm cơm cũng không sao, đi vào tửu lầu chắc chắn người ta cũng thuê cậu thôi. Cho dù là nhìn trúng gương mặt này của cậu, cũng sẽ để cậu ra cửa mời chào khách, ha ha á, cậu định làm gì?"
Tân binh đang kêu lên oai oái phát hiện Giang Đình đang lao tới trước mặt mình, khiến hắn ta giật bắn như nhìn thấy ma.
Giang Đình cười nửa miệng, nắm lấy cổ áo hắn ta, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ vào tai hắn ta: "Vậy thì hy vọng đến ngày đó, cái mạng của mi vẫn còn."
Nói xong, cô bỏ lại tên kia đang sợ hãi đến không nói thành lời, nghiêng đầu giơ ngón giữa lên với hắn ta, rồi xách hành lý rời đi.
Giang Đình thở dài, đưa tay vỗ đầu Khổng Tiêu: "Định nói là cậu không đến đầu bếp doanh cùng tôi có được không chứ gì?"
Khổng Tiêu giật mình, ngẩng đầu nhìn cô không chớp mắt: "Sao anh biết..."
"Chút tâm tư này của cậu thì giấu được ai." Giang Đình bất đắc dĩ nói: "Nói nghe chút coi, vì sao vậy?"
Khổng Tiêu cắn môi, không biết là đang nghĩ cái gì, nắm chặt tay, kiên định nói: "Bởi vì tôi muốn trở nên mạnh mẽ."
Giang Đình: "... Hửm?"
Cô bị lời thoại thứ hai làm cho bối rối.
Câu này có vẻ là lời thoại của nam chính mới đúng chứ nhỉ? Em gái à, em cầm nhầm kịch bản hả?
Khổng Tiêu nghiêng đầu nhìn Giang Đình, nghiêm túc nói: "Trước đây đều là anh bảo vệ tôi, bây giờ anh đến đầu bếp doanh, vậy sau này đến lượt tôi bảo vệ anh. Tôi sẽ nghiêm túc tập luyện, nếu sau này có ai dám coi thường anh là lính ở đầu bếp doanh, anh cứ nói tên của tôi ra."
Giang Đình: "Chuyện này..."
Cô nhìn Khổng Tiêu bằng ánh mắt phức tạp: "Khổng Tiêu à Khổng Tiêu ơi, có phải cậu ở quân doanh lâu ngày bị đám đàn ông kia đồng hóa rồi không hả?"
Thiên sứ nhỏ Khổng Tiêu của cô cuối cùng lại biến thành một ông già thô lỗ, điên dại à?
Khổng Tiêu lắc đầu: "Tôi nói thật đó. Tôi kể anh nghe, thật ra cậu của tôi nhập ngũ hơn mười năm trước, sau đó bị thương ở chân nên phải về quê, ông ấy nói với tôi chưa bao giờ hối hận khi ra trận giết địch, hành động đó chính là chiến đấu bảo vệ quê hương và những người thân yêu."
Sau một tháng, khuôn mặt trắng nõn của Khổng Tiêu đã bị đen đi rất nhiều do cháy nắng, cảm giác rụt rè khi mới vào trại lính cũng dần phai nhạt, nhờ hào quang của nữ chính nên nàng học cái gì cũng nhanh, làm việc gì cũng thuận lợi. Giang Đình mơ hồ cảm thấy nàng hơi giống nữ tướng quân được miêu tả trong nguyên tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Tiêu bổ sung: "Hơn nữa, Triệu Khinh Hồng nói có thể dạy tôi võ công, tôi cũng đồng ý với hắn rồi."
Nàng chớp mắt, cười ngượng ngùng.
Cũng may Giang Đình là nữ, nếu không cô sẽ nghi ngờ có phải mình cầm lộn kịch bản của một nam chính khổ vì tình không.
Nếu không, cô vừa cứu Khổng Tiêu lại cùng Khổng Tiêu sớm chiều bên nhau, tại sao Khổng Tiêu lại yêu cái tên nhóc vắt mũi chưa sạch Triệu Khinh Hồng kia chứ hả?
Cũng may là Khổng Tiêu thích ứng khá nhanh với cuộc sống trong quân doanh, lại có Triệu Khinh Hồng bảo vệ, cô cũng thấy yên tâm hơn.
"Được rồi được rồi, tôi tôn trọng ý kiến của cậu. Nhưng cậu phải hứa với tôi, chăm sóc tốt cho bản thân, chuyện gì cũng không được cậy mạnh, thêm nữa... Phải thường xuyên đến đầu bếp doanh thăm tôi đấy."
Khổng Tiêu gật đầu như giã tỏi, ôm lấy cánh tay Giang Đình: "Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nghe lời anh, anh đến đầu bếp doanh cũng phải sống thật tốt nha."
Quân lệnh của Hà Khiếu Chính xuống rất nhanh, Giang Đình trở thành tân binh đầu tiên bị đuổi khỏi đội ngũ chính thức, trở thành tân binh của đầu bếp doanh.
Cô bình tĩnh đóng gói đồ đạc vào bọc hành lý, một bộ áo giáp, vài bộ quần áo và một số đồ dùng hàng ngày, cuối cùng là cung tên Lưu tổng kỳ đưa cho cô.
Trong doanh trướng, có vài tân binh lưu luyến đến chia tay với cô, cũng có một số người hả hê, đến cười chế giễu: "Đến đầu bếp doanh học thêm chút kỹ năng, sau này về quê, không chừng có thể mở tiệm cơm kiếm sống!"
"Không đủ tiền mở tiệm cơm cũng không sao, đi vào tửu lầu chắc chắn người ta cũng thuê cậu thôi. Cho dù là nhìn trúng gương mặt này của cậu, cũng sẽ để cậu ra cửa mời chào khách, ha ha á, cậu định làm gì?"
Tân binh đang kêu lên oai oái phát hiện Giang Đình đang lao tới trước mặt mình, khiến hắn ta giật bắn như nhìn thấy ma.
Giang Đình cười nửa miệng, nắm lấy cổ áo hắn ta, nghiêng người về phía trước, nói nhỏ vào tai hắn ta: "Vậy thì hy vọng đến ngày đó, cái mạng của mi vẫn còn."
Nói xong, cô bỏ lại tên kia đang sợ hãi đến không nói thành lời, nghiêng đầu giơ ngón giữa lên với hắn ta, rồi xách hành lý rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro