Mùi Gì Thơm Thế...
Ngộ La
2024-08-14 17:45:30
Về phần kinh nguyệt, kỳ kinh nguyệt của nguyên thân vẫn luôn không quá chuẩn, sau khi vào quân doanh thì vẫn chưa tới, Giang Đình có mang theo băng kinh nguyệt nên cũng không quá lo lắng.
Buổi tối, người ngủ bên cạnh cô là Tần Quyết, Tần Quyết lúc ngủ và lúc tỉnh giống hệt nhau, vừa yên lặng vừa ôn hòa, không ngáy cũng không lăn lộn.
Giữa hai người cách nhau một khoảng rộng bằng hai nắm tay, trong doanh trướng cũng rất thông thoáng, không có mùi mồ hôi mùi chân thúi, Giang Đình vô cùng hài lòng, cô thỏa mãn ngủ một giấc.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Đình có cảm giác ai đó vỗ mình: “Giang Đình, tỉnh dậy, nên dậy rồi.”
Cô mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Ninh đang treo trên đỉnh đầu mình.
Tạ Ninh cười rộ lên: “Ngủ thoải mái quá ha.”
Người trong đầu bếp doanh phải nấu ba bữa cơm. Nhưng bữa sáng hôm nay khá đơn giản, thường sẽ nấu chút cháo, hâm nóng lại chút bánh gì đó làm từ tối qua chung với cơm tối là được, chỉ có võ tướng từ Bách hộ trở lên mới có thể ăn những món như bánh bao màn thầu mà thôi.
Người trong cả đầu bếp doanh được chia làm hai nhóm luân phiên nấu bữa sáng.
Hôm nay không ngờ đã luân phiên đến doanh trướng của bọn họ, Tạ Ninh gọi Giang Đình dậy để làm món “mì trứng cà chua” mà tối qua cô nói.
Bốn người trong doanh trướng bọn họ, trình độ nấu cơm của Tạ Ninh chỉ dừng ở mức đun sôi, Tần Quyết và Hà Kính thì ở mức không độc chết người.
Tạ Ninh và Tần Quyết chăm chỉ rửa cà chua và nồi đồng, hai mắt nhìn chăm chăm Giang Đình, ngay cả Hà Kính cũng bị Tạ Ninh đuổi đi lấy củi đốt lửa.
So với nồi sắt, ưu điểm lớn nhất của nồi đồng chính là không dễ bị rỉ sét, tiện cho việc chà rửa bảo quản.
Nồi đồng này không lớn, nhỏ hơn chậu rửa mặt một chút. Nhưng lại rất sâu, có thể xào rau cũng có thể hầm canh, nấu ăn cho bốn người vẫn còn dư.
Giang Đình tắm xong thì xắn tay áo, đặt thớt lên bàn, dùng dao nhỏ cắt cà chua thành từng miếng nhỏ.
Trước cửa doanh trại dựng một cái bếp đơn giản được xây bằng mấy viên đá, bên trên đặt một cái nồi đồng đã bị lửa đốt đỏ rực.
Không có dầu, Tần Quyết đi lấy một ít rơm lúa mì chà xát dưới đáy nồi nóng đỏ, miễn cưỡng làm ẩm nó.
Giang Đình lấy một quả trứng gõ nhẹ vào thành nồi rồi dùng ngón tay nhanh nhẹn tách vỏ trứng ra, trứng gà trượt vào trong nồi và bắt đầu kêu xèo xèo.
Rất nhanh, mùi thơm nồng nàn của trứng gà từ trong nồi tỏa ra, hòa cùng với mùi khói lửa tiến vào khoang mũi, khiến cho lục phủ ngũ tạng của người ta đều phải reo lên.
Bốn người cố gắng áp chế cơn thèm ăn vừa được khơi dậy đang va chạm trong tâm hồn, sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Tạ Ninh nuốt nước bọt, không chớp mắt mà nói: “Tôi đến quân doanh đã lâu đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên được ăn trứng đấy.”
Tần Quyết cười nói: “Lần này ăn đồ của anh, lần sau đến tôi và Hà Kính trả tiền.”
Hà Kính ngồi bên cạnh thêm củi, không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, bốn quả trứng chiên tròn trịa, vàng óng, căng mọng, hấp dẫn, giòn rụm đã nằm trong bát.
Giang Đình bảo Hà Kính tăng lửa rồi bỏ cà chua vào xào, một mùi thơm chua ngọt bốc lên, Tạ Ninh không nhịn được mà hỏi: "Giang Đình, trước đây anh đã biết thứ này rồi hả? Nó gọi là cà chua à?"
Giang Đình mỉm cười, dùng xẻng gỗ nghiền nát cà chua, ép lấy nước cà chua.
“Phải, đúng lúc quen được một thương nhân người Hồ, tên đó nói cho tôi biết.”
Tần Quyết nói: “Tôi còn tưởng là trái cây đấy, không ngờ còn có thể nấu ăn.”
Giang Đình: “Thứ này có nhiều cách làm lắm, có cơ hội sẽ cho hai người làm thử.”
Tạ Ninh tiếc nuối nói: “Tiếc là trước đây mấy trái này bọn tôi toàn ăn sống thôi.”
Lúc này cà chua đã được nấu nhừ, Giang Đình đổ một gáo nước sạch vào tiếp tục nấu canh.
Trời đã sáng hửng, trong đầu bếp doanh nhộn nhịp hẳn lên, một lính bếp hai mắt buồn ngủ bưng chậu đi tới, ngửi được mùi bèn hỏi: “Mùi gì thế, thơm quá!”
Buổi tối, người ngủ bên cạnh cô là Tần Quyết, Tần Quyết lúc ngủ và lúc tỉnh giống hệt nhau, vừa yên lặng vừa ôn hòa, không ngáy cũng không lăn lộn.
Giữa hai người cách nhau một khoảng rộng bằng hai nắm tay, trong doanh trướng cũng rất thông thoáng, không có mùi mồ hôi mùi chân thúi, Giang Đình vô cùng hài lòng, cô thỏa mãn ngủ một giấc.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Giang Đình có cảm giác ai đó vỗ mình: “Giang Đình, tỉnh dậy, nên dậy rồi.”
Cô mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Ninh đang treo trên đỉnh đầu mình.
Tạ Ninh cười rộ lên: “Ngủ thoải mái quá ha.”
Người trong đầu bếp doanh phải nấu ba bữa cơm. Nhưng bữa sáng hôm nay khá đơn giản, thường sẽ nấu chút cháo, hâm nóng lại chút bánh gì đó làm từ tối qua chung với cơm tối là được, chỉ có võ tướng từ Bách hộ trở lên mới có thể ăn những món như bánh bao màn thầu mà thôi.
Người trong cả đầu bếp doanh được chia làm hai nhóm luân phiên nấu bữa sáng.
Hôm nay không ngờ đã luân phiên đến doanh trướng của bọn họ, Tạ Ninh gọi Giang Đình dậy để làm món “mì trứng cà chua” mà tối qua cô nói.
Bốn người trong doanh trướng bọn họ, trình độ nấu cơm của Tạ Ninh chỉ dừng ở mức đun sôi, Tần Quyết và Hà Kính thì ở mức không độc chết người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Ninh và Tần Quyết chăm chỉ rửa cà chua và nồi đồng, hai mắt nhìn chăm chăm Giang Đình, ngay cả Hà Kính cũng bị Tạ Ninh đuổi đi lấy củi đốt lửa.
So với nồi sắt, ưu điểm lớn nhất của nồi đồng chính là không dễ bị rỉ sét, tiện cho việc chà rửa bảo quản.
Nồi đồng này không lớn, nhỏ hơn chậu rửa mặt một chút. Nhưng lại rất sâu, có thể xào rau cũng có thể hầm canh, nấu ăn cho bốn người vẫn còn dư.
Giang Đình tắm xong thì xắn tay áo, đặt thớt lên bàn, dùng dao nhỏ cắt cà chua thành từng miếng nhỏ.
Trước cửa doanh trại dựng một cái bếp đơn giản được xây bằng mấy viên đá, bên trên đặt một cái nồi đồng đã bị lửa đốt đỏ rực.
Không có dầu, Tần Quyết đi lấy một ít rơm lúa mì chà xát dưới đáy nồi nóng đỏ, miễn cưỡng làm ẩm nó.
Giang Đình lấy một quả trứng gõ nhẹ vào thành nồi rồi dùng ngón tay nhanh nhẹn tách vỏ trứng ra, trứng gà trượt vào trong nồi và bắt đầu kêu xèo xèo.
Rất nhanh, mùi thơm nồng nàn của trứng gà từ trong nồi tỏa ra, hòa cùng với mùi khói lửa tiến vào khoang mũi, khiến cho lục phủ ngũ tạng của người ta đều phải reo lên.
Bốn người cố gắng áp chế cơn thèm ăn vừa được khơi dậy đang va chạm trong tâm hồn, sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Tạ Ninh nuốt nước bọt, không chớp mắt mà nói: “Tôi đến quân doanh đã lâu đến vậy rồi, đây là lần đầu tiên được ăn trứng đấy.”
Tần Quyết cười nói: “Lần này ăn đồ của anh, lần sau đến tôi và Hà Kính trả tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Kính ngồi bên cạnh thêm củi, không nói một lời.
Chẳng mấy chốc, bốn quả trứng chiên tròn trịa, vàng óng, căng mọng, hấp dẫn, giòn rụm đã nằm trong bát.
Giang Đình bảo Hà Kính tăng lửa rồi bỏ cà chua vào xào, một mùi thơm chua ngọt bốc lên, Tạ Ninh không nhịn được mà hỏi: "Giang Đình, trước đây anh đã biết thứ này rồi hả? Nó gọi là cà chua à?"
Giang Đình mỉm cười, dùng xẻng gỗ nghiền nát cà chua, ép lấy nước cà chua.
“Phải, đúng lúc quen được một thương nhân người Hồ, tên đó nói cho tôi biết.”
Tần Quyết nói: “Tôi còn tưởng là trái cây đấy, không ngờ còn có thể nấu ăn.”
Giang Đình: “Thứ này có nhiều cách làm lắm, có cơ hội sẽ cho hai người làm thử.”
Tạ Ninh tiếc nuối nói: “Tiếc là trước đây mấy trái này bọn tôi toàn ăn sống thôi.”
Lúc này cà chua đã được nấu nhừ, Giang Đình đổ một gáo nước sạch vào tiếp tục nấu canh.
Trời đã sáng hửng, trong đầu bếp doanh nhộn nhịp hẳn lên, một lính bếp hai mắt buồn ngủ bưng chậu đi tới, ngửi được mùi bèn hỏi: “Mùi gì thế, thơm quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro