Muốn Mua Cái Gì...
Ngộ La
2024-08-14 17:45:30
Giang Đình đã bắt đầu chiên đợt thứ hai, động tác của cô không nhanh không chậm, lửa không lớn không nhỏ, chiên như vậy thì bánh hẹ ăn mới ngon.
Đợt bánh hẹ cuối cùng ra khỏi nồi, trên bàn còn khoảng chừng năm mâm.
Lão Vương đã ăn ba mâm, ông ta đặt đôi đũa xuống, xua tay nói: “Hai đứa lấy hai mâm đi, số còn dư lại cho vào tủ bát, hừng đông ngày mai Giang Đình đến chờ chú rồi cùng đi lên trấn, giờ thì đi về đi.”
Nhìn biểu cảm của ông ta, rõ ràng món bánh hẹ này đã khiến ông ta rất hài lòng. Song ông ta lại không muốn dành quá nhiều lời khen cho một tân binh trẻ tuổi, để miễn Giang Đình trở nên kiêu ngạo.
Nhưng ông ta đã đồng ý đưa Giang Đình đi lên trấn, vậy cả hai người họ đều đã yên tâm, sau khi quét dọn vệ sinh xong thì dùng giấy dầu gói hai cái bánh hẹ lại, lén lút trở về.
“Bọn tôi đã về rồi!” Tạ Ninh vừa vào doanh trướng đã la lên một tiếng.
Lúc này Hà Kính và Tần Quyết đang chờ họ ở bên trong, từ sau khi hai người đó ăn mì trứng cà chua thì nhớ mãi không quên tay nghề nấu ăn của Giang Đình, bọn họ cũng rất mong chờ Giang Đình được phép đi lên trấn.
Tần Quyết đứng lên hỏi: “Thế nào? Chú Vương đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý rồi! Chắc chắn phải đồng ý rồi! Còn bảo hai chúng tôi mang chút đồ ăn về nữa, mau nếm thử bánh hẹ Giang Đình làm đi, còn nóng hổi đấy.”
Tạ Ninh và Giang Đình mở gói giấy dầu ra, một mùi thơm lừng ập đến.
Cổ họng mọi người trượt lên trượt xuống, không nhịn nổi nữa, mỗi người cầm hai cái bánh hẹ lên, nôn nóng cho vào miệng ăn ngấu nghiến.
Cảm nhận đầu tiên chính là lớp da được chiên cùng mỡ heo thơm lừng, tiếp theo là nước dùng thơm ngon trong hỗn hợp nhân rau hẹ trứng gà cà tím chảy ra, rau hẹ tươi và trứng gà thơm hòa lẫn với nhau, tạo thành hương vị thơm ngon chết người trong khoang miệng.
Các loại hương vị chồng chéo vào nhau, hoàn toàn hòa quyện, nhưng lại theo trình tự rõ ràng. Vị giác điên cuồng nhảy múa, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc dâng trào từ tận đáy lòng, khiến mọi người quyến luyến không thôi.
Quả nhiên, trên đời này không có gì mà đồ ăn ngon không giải quyết được cả.
Mọi người ăn một miếng rồi thêm một miếng nữa, trong lúc không để ý đã ăn hết tám cái bánh hẹ, cảm thấy mỹ mãn đến híp cả mắt.
“Ăn ngon chết mất thôi!” Tạ Ninh không nhịn được kêu lên: “Ăn còn ngon hơn cả bánh có nhân mà ta mua ở sạp hàng ngoài chợ!”
Tần Quyết cười nói: “Xem ra là do nguyên liệu nấu ăn giới hạn tay nghề nấu nướng của Giang Đình rồi.”
Giang Đình lười biếng ngồi trên mép giường, cảm nhận hương vị thơm ngon vừa rồi, nói: “Tôi vẫn còn muốn ăn nữa.”
Mấy người còn lại có ai không muốn ăn cơ chứ, bọn họ ăn như hổ đói, đừng nói là hai cái bánh hẹ, bốn cái họ cũng nuốt trôi.
“Mấy ngày nữa sẽ phát quân lương, chúng ta cứ đưa hết tiền mình có cho Giang Đình cầm theo đi lên trấn đi.”
Ba người kia không có ý kiến gì, lục lọi móc hết tất cả vốn hiện có của mình ra.
Tạ Ninh vừa đi tòng quân không lâu, trên người chỉ có mấy trăm văn tiền, còn Hà Kính và Tần Quyết đã ở quân doanh được mấy năm, tích cóp được chút bạc, ngoại trừ gửi về nhà thì cũng không có chỗ tiêu.
Mỗi người bỏ ra hai trăm văn, nộp hết vào tay Giang Đình.
“Anh muốn mua cái gì thì cứ mua, bọn tôi đều không kén ăn.”
Giang Đình gật đầu, cầm túi tiền nhìn về phía Hà Kính, sắc mặt Hà Kính thay đổi, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Nhìn tôi làm gì, đa số thắng thiểu số.”
Tạ Ninh cười khúc khích: “Đừng để ý tới anh ta, miệng kín như hũ nút.”
Đêm nay, mọi người đều ôm tâm trạng kích động chìm vào giấc ngủ, đặc biệt là Giang Đình, cô tới quân doanh một tháng, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giang Đình đã bò dậy rửa mặt xong xuôi, đeo tay nải đi tìm lão Vương.
Đợt bánh hẹ cuối cùng ra khỏi nồi, trên bàn còn khoảng chừng năm mâm.
Lão Vương đã ăn ba mâm, ông ta đặt đôi đũa xuống, xua tay nói: “Hai đứa lấy hai mâm đi, số còn dư lại cho vào tủ bát, hừng đông ngày mai Giang Đình đến chờ chú rồi cùng đi lên trấn, giờ thì đi về đi.”
Nhìn biểu cảm của ông ta, rõ ràng món bánh hẹ này đã khiến ông ta rất hài lòng. Song ông ta lại không muốn dành quá nhiều lời khen cho một tân binh trẻ tuổi, để miễn Giang Đình trở nên kiêu ngạo.
Nhưng ông ta đã đồng ý đưa Giang Đình đi lên trấn, vậy cả hai người họ đều đã yên tâm, sau khi quét dọn vệ sinh xong thì dùng giấy dầu gói hai cái bánh hẹ lại, lén lút trở về.
“Bọn tôi đã về rồi!” Tạ Ninh vừa vào doanh trướng đã la lên một tiếng.
Lúc này Hà Kính và Tần Quyết đang chờ họ ở bên trong, từ sau khi hai người đó ăn mì trứng cà chua thì nhớ mãi không quên tay nghề nấu ăn của Giang Đình, bọn họ cũng rất mong chờ Giang Đình được phép đi lên trấn.
Tần Quyết đứng lên hỏi: “Thế nào? Chú Vương đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý rồi! Chắc chắn phải đồng ý rồi! Còn bảo hai chúng tôi mang chút đồ ăn về nữa, mau nếm thử bánh hẹ Giang Đình làm đi, còn nóng hổi đấy.”
Tạ Ninh và Giang Đình mở gói giấy dầu ra, một mùi thơm lừng ập đến.
Cổ họng mọi người trượt lên trượt xuống, không nhịn nổi nữa, mỗi người cầm hai cái bánh hẹ lên, nôn nóng cho vào miệng ăn ngấu nghiến.
Cảm nhận đầu tiên chính là lớp da được chiên cùng mỡ heo thơm lừng, tiếp theo là nước dùng thơm ngon trong hỗn hợp nhân rau hẹ trứng gà cà tím chảy ra, rau hẹ tươi và trứng gà thơm hòa lẫn với nhau, tạo thành hương vị thơm ngon chết người trong khoang miệng.
Các loại hương vị chồng chéo vào nhau, hoàn toàn hòa quyện, nhưng lại theo trình tự rõ ràng. Vị giác điên cuồng nhảy múa, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc dâng trào từ tận đáy lòng, khiến mọi người quyến luyến không thôi.
Quả nhiên, trên đời này không có gì mà đồ ăn ngon không giải quyết được cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người ăn một miếng rồi thêm một miếng nữa, trong lúc không để ý đã ăn hết tám cái bánh hẹ, cảm thấy mỹ mãn đến híp cả mắt.
“Ăn ngon chết mất thôi!” Tạ Ninh không nhịn được kêu lên: “Ăn còn ngon hơn cả bánh có nhân mà ta mua ở sạp hàng ngoài chợ!”
Tần Quyết cười nói: “Xem ra là do nguyên liệu nấu ăn giới hạn tay nghề nấu nướng của Giang Đình rồi.”
Giang Đình lười biếng ngồi trên mép giường, cảm nhận hương vị thơm ngon vừa rồi, nói: “Tôi vẫn còn muốn ăn nữa.”
Mấy người còn lại có ai không muốn ăn cơ chứ, bọn họ ăn như hổ đói, đừng nói là hai cái bánh hẹ, bốn cái họ cũng nuốt trôi.
“Mấy ngày nữa sẽ phát quân lương, chúng ta cứ đưa hết tiền mình có cho Giang Đình cầm theo đi lên trấn đi.”
Ba người kia không có ý kiến gì, lục lọi móc hết tất cả vốn hiện có của mình ra.
Tạ Ninh vừa đi tòng quân không lâu, trên người chỉ có mấy trăm văn tiền, còn Hà Kính và Tần Quyết đã ở quân doanh được mấy năm, tích cóp được chút bạc, ngoại trừ gửi về nhà thì cũng không có chỗ tiêu.
Mỗi người bỏ ra hai trăm văn, nộp hết vào tay Giang Đình.
“Anh muốn mua cái gì thì cứ mua, bọn tôi đều không kén ăn.”
Giang Đình gật đầu, cầm túi tiền nhìn về phía Hà Kính, sắc mặt Hà Kính thay đổi, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Nhìn tôi làm gì, đa số thắng thiểu số.”
Tạ Ninh cười khúc khích: “Đừng để ý tới anh ta, miệng kín như hũ nút.”
Đêm nay, mọi người đều ôm tâm trạng kích động chìm vào giấc ngủ, đặc biệt là Giang Đình, cô tới quân doanh một tháng, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giang Đình đã bò dậy rửa mặt xong xuôi, đeo tay nải đi tìm lão Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro