Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Bánh Trứng Cuộn
2024-11-10 17:31:28
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Tống Lệ vội vàng nói: “Bất kể là muốn lấy chồng hay muốn tự lập, chỉ cần trong lòng có lý tưởng, mọi thứ đều còn kịp. Không phải mất đi trinh tiết thì sẽ trở nên vô giá trị. Trên đời này luôn có một người sẽ không bận tâm đến quá khứ của cô, mà quý trọng cô, yêu thương cô, đau lòng cho cô, thấu hiểu cô. Xảo Nhi, chỉ là cô chưa gặp được người đó thôi.”
Mai Yên mỉm cười buồn bã.
Triều đại Đại Chu có phong tục cởi mở, nam nữ có thể làm quen bình thường, phụ nữ sau khi hòa ly vẫn có thể tái giá với người khác, không có quá nhiều ràng buộc khắt khe.
Nhưng hòa ly khác với việc lưu lạc ở thanh lâu, một hoa nương tử đã từng ôm ấp bao nhiêu người, đôi môi đỏ mọng đã cho biết bao nhiêu người thưởng thức. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào không bận tâm đến quá khứ của một người phụ nữ như vậy?
Những gia đình bình thường vẫn không cho phép các cô gái từ thanh lâu vào nhà, với xuất thân như Mai Hương lại gặp được một tú tài không khinh thường thân phận của mình, không phải tất cả các hoa nương tử đều có thể có được cơ hội như vậy, vì thế tất cả mọi người mới hâm mộ Mai Hương.
Mai Yên bi quan trong lòng, nhưng cuối cùng cũng nhen nhóm hy vọng vì những lời của Tống Lệ.
*
Tối hôm qua trăng sáng rõ, lấp lánh ánh sao, Tống Lệ đã sai người trồng một hàng cây xanh tươi trong vườn.
Bán xong cháo cá lát, Tống Lệ xách theo một cái giỏ tre đi vào vườn, hái những bông hoa màu tím nhạt mà nàng đã để ý trước đó, cẩn thận bỏ vào giỏ.
Những bông hoa thấp bé một chút thì dễ hái, còn những bông ở trên cành, Tống Lệ phải nhón mũi chân lên mà vẫn với không tới.
Nàng xoay người đi tìm Hồ Lập hỗ trợ hái hoa.
Nghe nói nàng muốn dùng hoa tươi làm món ăn, Hoa mama không nói hai lời, bảo Hồ Lập đến giúp.
Hồ Lập cao cao gầy gầy, hắn giơ tay là có thể hái được những bông hoa tươi rực rỡ nhất trên cành dễ như trở bàn tay.
Hái được một rổ đầy, Hồ Lập nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, tò mò hỏi: “Tôi chỉ từng ăn hoa hòe, hoa này cũng có thể ăn ư!”
“Ít thấy nên mới thấy lạ, đây là hoa mộc miên, có thể nấu canh, cắt nhỏ có thể tráng trứng hoặc nhúng bột chiên giòn. Hoa hoè cũng rất ngon, đặc biệt là hấp hoa hòe lên, ăn kèm với tỏi băm, nói đến mà tôi cũng muốn chảy nước miếng rồi.” Tống Lệ cúi đầu ngửi thử, mùi hương của hoa mộc miên rất nhẹ, không mang theo mùi thơm ngọt ngào như những loài hoa thông thường, mà có một mùi thơm thanh mát của trái cây.
Nghe ví dụ về những cách nấu ăn với hoa, Hồ Lập cũng bị thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục.
Tống Lệ: “Chờ chút, lát nữa nấu xong tôi sẽ để lại cho anh một ít.”
Hồ Lập không ngờ Tống Lệ lại đặc biệt để dành cho mình: “Thật hả?”
Tống Lệ ừ một tiếng: “Thật, hoa mộc miên mọc đầy trong vườn của chúng ta, đâu có phải nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì.”
Hoa mộc miên được thả vào chậu gỗ ngâm với nước sạch, thấm nước, để hoa không bị héo.
Tống Lệ trở về ngủ nướng, sau khi tỉnh lại, nàng xếp chăn màn đơn giản rồi đi vào phòng bếp.
Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn trứng cá theo danh sách mà nàng cung cấp.
Trứng cá được ngâm rửa nhiều lần trong nước sạch để loại bỏ máu.
Khi nấu canh cá diếc đậu hũ cho mẹ nuôi, Tống Lệ nhìn thấy trứng cá màu vàng óng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Thật ra nàng muốn làm món trứng cá xốt, chiên trứng cá và nội tạng cá, rồi xào cùng ớt và tiêu Tứ Xuyên cay thơm, đến lúc sôi lăn tăn, trên bề mặt nước dùng nổi một lớp dầu đỏ, trông rất hấp dẫn.
Một phần trứng cá xốt, có thể khiến Tống Lệ ăn hết hai chén cơm.
Nhưng tiếc là thiếu ớt đỏ cay thơm, ở đây cũng có các loại gia vị cay như gừng vàng, tiêu đen, tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi và mù tạt.
Hoa hồi cần qua chế biến mới dùng được, khá phức tạp, tiêu Tứ Xuyên và mù tạt không thể thay thế được vai trò của ớt, Tống Lệ đành phải bỏ qua.
Những miếng trứng cá lớn đã được rửa sạch sẽ, ướp với rượu gạo, gừng và hành, xiên thành từng xiên, phết một lớp dầu, rồi đem nướng trên than hồng.
Ngoài xiên trứng cá, còn có tôm càng xanh nướng, xiên thịt nai, đậu hũ, bánh mì nướng, món tráng miệng là bánh trứng cuộn tự làm.
Đặt lên lửa nướng, mở lò ra, lột lớp vỏ trứng mỏng giòn, dùng dụng cụ ép và cuộn lại, những cuộn bánh trứng vàng óng được đưa đến phủ của Phúc gia.
Lại là một món ăn mới lạ!
Mai Yên mỉm cười buồn bã.
Triều đại Đại Chu có phong tục cởi mở, nam nữ có thể làm quen bình thường, phụ nữ sau khi hòa ly vẫn có thể tái giá với người khác, không có quá nhiều ràng buộc khắt khe.
Nhưng hòa ly khác với việc lưu lạc ở thanh lâu, một hoa nương tử đã từng ôm ấp bao nhiêu người, đôi môi đỏ mọng đã cho biết bao nhiêu người thưởng thức. Trên đời này làm gì có người đàn ông nào không bận tâm đến quá khứ của một người phụ nữ như vậy?
Những gia đình bình thường vẫn không cho phép các cô gái từ thanh lâu vào nhà, với xuất thân như Mai Hương lại gặp được một tú tài không khinh thường thân phận của mình, không phải tất cả các hoa nương tử đều có thể có được cơ hội như vậy, vì thế tất cả mọi người mới hâm mộ Mai Hương.
Mai Yên bi quan trong lòng, nhưng cuối cùng cũng nhen nhóm hy vọng vì những lời của Tống Lệ.
*
Tối hôm qua trăng sáng rõ, lấp lánh ánh sao, Tống Lệ đã sai người trồng một hàng cây xanh tươi trong vườn.
Bán xong cháo cá lát, Tống Lệ xách theo một cái giỏ tre đi vào vườn, hái những bông hoa màu tím nhạt mà nàng đã để ý trước đó, cẩn thận bỏ vào giỏ.
Những bông hoa thấp bé một chút thì dễ hái, còn những bông ở trên cành, Tống Lệ phải nhón mũi chân lên mà vẫn với không tới.
Nàng xoay người đi tìm Hồ Lập hỗ trợ hái hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói nàng muốn dùng hoa tươi làm món ăn, Hoa mama không nói hai lời, bảo Hồ Lập đến giúp.
Hồ Lập cao cao gầy gầy, hắn giơ tay là có thể hái được những bông hoa tươi rực rỡ nhất trên cành dễ như trở bàn tay.
Hái được một rổ đầy, Hồ Lập nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, tò mò hỏi: “Tôi chỉ từng ăn hoa hòe, hoa này cũng có thể ăn ư!”
“Ít thấy nên mới thấy lạ, đây là hoa mộc miên, có thể nấu canh, cắt nhỏ có thể tráng trứng hoặc nhúng bột chiên giòn. Hoa hoè cũng rất ngon, đặc biệt là hấp hoa hòe lên, ăn kèm với tỏi băm, nói đến mà tôi cũng muốn chảy nước miếng rồi.” Tống Lệ cúi đầu ngửi thử, mùi hương của hoa mộc miên rất nhẹ, không mang theo mùi thơm ngọt ngào như những loài hoa thông thường, mà có một mùi thơm thanh mát của trái cây.
Nghe ví dụ về những cách nấu ăn với hoa, Hồ Lập cũng bị thèm thuồng nuốt nước miếng liên tục.
Tống Lệ: “Chờ chút, lát nữa nấu xong tôi sẽ để lại cho anh một ít.”
Hồ Lập không ngờ Tống Lệ lại đặc biệt để dành cho mình: “Thật hả?”
Tống Lệ ừ một tiếng: “Thật, hoa mộc miên mọc đầy trong vườn của chúng ta, đâu có phải nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì.”
Hoa mộc miên được thả vào chậu gỗ ngâm với nước sạch, thấm nước, để hoa không bị héo.
Tống Lệ trở về ngủ nướng, sau khi tỉnh lại, nàng xếp chăn màn đơn giản rồi đi vào phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn trứng cá theo danh sách mà nàng cung cấp.
Trứng cá được ngâm rửa nhiều lần trong nước sạch để loại bỏ máu.
Khi nấu canh cá diếc đậu hũ cho mẹ nuôi, Tống Lệ nhìn thấy trứng cá màu vàng óng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Thật ra nàng muốn làm món trứng cá xốt, chiên trứng cá và nội tạng cá, rồi xào cùng ớt và tiêu Tứ Xuyên cay thơm, đến lúc sôi lăn tăn, trên bề mặt nước dùng nổi một lớp dầu đỏ, trông rất hấp dẫn.
Một phần trứng cá xốt, có thể khiến Tống Lệ ăn hết hai chén cơm.
Nhưng tiếc là thiếu ớt đỏ cay thơm, ở đây cũng có các loại gia vị cay như gừng vàng, tiêu đen, tiêu Tứ Xuyên, hoa hồi và mù tạt.
Hoa hồi cần qua chế biến mới dùng được, khá phức tạp, tiêu Tứ Xuyên và mù tạt không thể thay thế được vai trò của ớt, Tống Lệ đành phải bỏ qua.
Những miếng trứng cá lớn đã được rửa sạch sẽ, ướp với rượu gạo, gừng và hành, xiên thành từng xiên, phết một lớp dầu, rồi đem nướng trên than hồng.
Ngoài xiên trứng cá, còn có tôm càng xanh nướng, xiên thịt nai, đậu hũ, bánh mì nướng, món tráng miệng là bánh trứng cuộn tự làm.
Đặt lên lửa nướng, mở lò ra, lột lớp vỏ trứng mỏng giòn, dùng dụng cụ ép và cuộn lại, những cuộn bánh trứng vàng óng được đưa đến phủ của Phúc gia.
Lại là một món ăn mới lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro