Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Cháo Cá

2024-11-10 17:31:28

Sau khi nàng năn nỉ mỏi miệng, chủ tiệm mới nhượng bộ, mua một cái thùng gỗ được tặng kèm một cái muôi gỗ cán dài và vài cái muỗng tre.

Thương lượng giá cả xong xuôi, Tống Lệ nói với chủ tiệm là về nhà bàn bạc với người lớn rồi mai sẽ đến mua.

Buổi chiều ăn xong cơm, Tống Lệ nói chuyện muốn mở quầy ăn nói với mẹ nuôi và Hoa mama.

Vốn nghĩ rằng Hoa mama sẽ phản đối nhưng không ngờ mụ lại không nói gì, chỉ dặn Tống Lệ tự cân bằng thời gian, không được để việc làm thêm ảnh hưởng đến công việc trong Xuân Phong lầu.

Sau nhiều lần cam đoan của Tống Lệ, tối hôm đó, nàng đến tiền trang Vinh ký rút ra 300 đồng xu, mua một thùng gỗ, muôi gỗ cán dài, muỗng gỗ và bát sứ thô, dầu thực vật và các loại gia vị, tổng cộng hết 122 đồng.

Có lẽ vì kế hoạch mở quầy thuận lợi, gần thêm một bước đến việc chuộc thân nên đêm nay lòng nàng rất an yên, hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm, trời vừa tảng sáng.

Tống Lệ xách một con cá tài nặng hơn ba cân trong thùng gỗ, đây là cá tươi nàng mua từ Xuân Phong lầu với giá thị trường, thêm một bó củi và cái bếp nhỏ, trên bếp là một số gia vị thường dùng mà rẻ tiền.

Trong ánh sáng ban mai mờ nhạt, Tống Lệ bắt đầu làm cá, bỏ xương.

Xương cá và đầu cá đã rửa sạch, dùng dầu thực vật chiên cho đến khi hai mặt vàng ươm, bước chiên dầu này có thể giúp khử mùi tanh của cá.

Cho một lượng nước nóng vừa đủ vào xương cá và đầu cá đã chiên sẵn, thêm hai lát gừng tươi, một bó hành lá, một chút rượu vàng rồi đun lớn lửa, nước cá sẽ trở nên đặc sệt màu trắng sữa.

Nhân lúc đun nước cá, Tống Lệ thái lát thịt cá, thêm rượu vàng, muối ăn, gừng thái sợi, bột nước và một lòng trắng trứng, trộn đều lên, dùng dầu thực vật tráng qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cá đã ướp xong, ăn sẽ mềm hơn.

Trong nồi, nước cá sôi sùng sục, Tống Lệ cho gạo đã ngâm sẵn vào, tiếp tục đậy nắp nồi đun.

Gạo đã ngâm sẵn có thể giúp cháo nấu ra nở bung từng hạt, vừa có thể rút ngắn thời gian nấu, vừa giúp vị ngon và hình thức đẹp hơn.

Trong khi chờ đợi gạo nở bung, nàng buồn chán chống cằm, ngước nhìn sao mai trên đỉnh đầu.

Nghĩ đến lát nữa ra chợ bày quầy, Tống Lệ không những không thấy mệt mỏi mà ngược lại còn đầy hăng hái.

Sợ nấu cháo quá nhừ nên thỉnh thoảng Tống Lệ lại mở nắp nồi kiểm tra, lần này mở nắp nhìn, hạt gạo đã nở bung rồi.

Nàng thêm muối ăn, cho các lát cá đã ướp vào cháo rồi dùng muôi khuấy nhẹ, khi thấy các lát cá đổi màu thì rắc hành lá lên rồi ngay lập tức tắt lửa.

Củi được lấy ra, vùi vào trong tro than, cách này không chỉ giúp tiết kiệm củi mà còn nhanh chóng cách ly oxy, để củi chưa cháy hết tắt đi, không gây ra khói khó chịu.

Cách này là Tống Lệ học được ở nhà bếp.

Một bó củi phải 4 đồng xu, ở đây ăn uống, sinh hoạt, ngoài không khí ra thì cái gì cũng phải tốn tiền nên phải tiết kiệm chút.

Tống Lệ đang định đổ cháo cá vào thùng gỗ thì từ phía sau truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, nàng quay đầu lại, từ xa nhìn thấy một cái bóng đen: “Ai đó?”

“Là tôi đây.” Người đó vừa nói vừa bước ra khỏi bóng tối, dáng người mảnh mai, đôi mắt hồ ly nháy nháy nhìn nàng: “Nghe nói cô định ra chợ bày quầy, tôi đến giúp một tay.”

Tống Lệ múc cháo vào thùng gỗ, còn sót lại chút ít ở đáy nồi, nàng nghiêng nồi sắt đổ vào thùng: “Tôi tự làm được, các anh giờ Sửu mới ngủ, cứ đi ngủ thêm một chút đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giờ Sửu là khoảng từ một đến ba giờ sáng, các quy nô thường phải bận rộn đến tận hai ba giờ sáng mới được nghỉ.

Hồ Lập không chấp nhận bị từ chối, hắn tiến lên vài bước, xách cái thùng gỗ buộc bằng dây đay, cũng không nặng lắm, khoảng năm sáu cân.

“Cầm đồ nghề lên, đi thôi.” Hồ Lập xách thùng gỗ, đi nhanh như gió.

Tống Lệ xách bát sứ thô và đũa đuổi theo hắn, ra khỏi Xuân Phong lầu, Hồ Lập quay đầu lại: “Đến chợ Đông gần Xuân Phong lầu nhất chứ?”

Tống Lệ ừ một tiếng: “Tôi vẫn chưa nộp phí quản lý, lát nữa đến nơi tôi đi tìm người quản lý để làm thủ tục, anh giúp tôi trông quầy một lát nhé!”

Nàng hùng hùng hổ hổ đuổi theo rồi hỏi: “Sao anh biết tôi định ra chợ bày quầy?”

Hồ Lập đáp: “Hoa mama nói với tôi.”

Tống Lệ không lấy làm lạ.

Hoa mama đối với nàng khoan dung như vậy, phần lớn là nhờ mẹ nuôi.

Mẹ nuôi của nàng là người cũ ở Xuân Phong lầu, có chút giao tình với Hoa mama, điều này cũng dễ hiểu.

Chu Vạn Xuân là một sự tồn tại rất kỳ lạ, trên danh nghĩa là một bà tử giúp việc hạ đẳng bình thường của Xuân Phong lầu, ngày thường Chu Vạn Xuân cũng làm một số công việc dọn dẹp nhưng cả lầu không ai dám nói nặng lời với bà một câu nào.

Hoa mama đối với Chu Vạn Xuân cũng có thái độ rất kỳ lạ, nói không rõ là gì, dường như có chút kiêng dè.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Số ký tự: 0