Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Dù Là Thời Nào,...

2024-11-10 17:31:28

Lần này Chu Vạn Xuân không từ chối nữa, cúi đầu nhai miếng thịt heo mỡ.

Miếng thịt được hầm mềm nhừ, phần mỡ như đậu hũ non, bóng mỡ, thơm phức.

Trong bát Tống Lệ vẫn còn bốn miếng thịt nạc, không phải là nàng tham ăn thịt nạc mà là cố tình để lại thịt mỡ cho mẹ nuôi.

Ở thời hiện đại, vật chất phong phú, có thể thông qua nhiều cách để bổ sung dầu mỡ, thậm chí còn vì dầu mỡ quá nhiều dẫn đến hàng loạt vấn đề bệnh béo phì, ngoài những người ưa thích thịt mỡ, về cơ bản rất ít người muốn ăn thịt mỡ.

Nhưng trong thời đại thiếu thốn của triều Chu, người bình thường phải thắt lưng buộc bụng tiết kiệm sống qua ngày, điều kiện gì mà có thể ngày nào cũng ăn thịt heo?

Thiếu dầu mỡ, thịt mỡ trở thành nguồn bổ sung.

Thịt mỡ có giá cao hơn thịt nạc, một miếng thịt nạc thuần chỉ có thể bán với giá rẻ, còn một miếng thịt mỡ lớn lại là hàng nóng.

Có thể tranh được một miếng thịt heo mỡ lớn ở quầy thịt buổi sáng, đủ để người ta nở nụ cười suốt cả ngày, khoe khoang với hàng xóm láng giềng.

Tống Lệ vốn kén ăn không thích thịt mỡ nhưng đã bị những bữa cơm không thịt mài mòn tính nết, thấy miếng thịt heo mỡ bóng loáng, hai mắt thèm thuồng đến phát sáng.

Hiếm khi gặp được món có dầu mỡ, hai mẹ con cúi đầu nhanh chóng ăn cơm.

Giờ Tống Lệ đã là phụ bếp, ngày thường chỉ cần nấu nướng trong bếp, không cần làm những việc nặng nhọc như đốt lửa, dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo chăn màn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bữa khuya là cháo kê, chính là cháo kê hiện đại.

Một bát cháo kê nấu sánh mịn, kèm vài đĩa dưa chua nhỏ, ăn tạm.

Hiện tại khác với trước kia, bây giờ Tống Lệ là phụ bếp, đãi ngộ tốt hơn nha hoàn làm việc nặng, ngoài đĩa dưa chua nhỏ, còn có một quả trứng vịt muối lòng đào.

Khi bóc vỏ trứng, Tống Lệ hơi mạnh tay nên vô tình làm rách lớp màng trứng trắng, dầu trứng màu vàng sẫm chảy ra, trông giống như dầu gạch cua từ món cua hấp ngày trước.

Dầu trứng chảy ra, nàng vội dùng bát cháo hứng lấy, xúc nửa quả trứng muối vào bát, để lại nửa quả đưa cho Chu Vạn Xuân.

Lòng trắng trứng có cảm giác nặng hơn, lớp vỏ chắc và dai, bên trong là lòng đỏ trứng chảy mềm mịn. Chỉ cần nếm một chút đã có cảm giác như đang chạy dọc theo bờ biển vào buổi chiều tối, hoàng hôn ráng đỏ, biển xanh trời trong, trong lòng không khỏi cảm thấy khoan khoái và vui sướng.

Tiểu Thúy ở đối diện nuốt nước bọt ừng ực.

Tống Lệ cố gắng phớt lờ đi. Nàng cũng thiếu dầu mỡ, nửa quả trứng muối cũng không đủ cho nàng ăn, chẳng còn cách nào chia sẻ cho người khác.

Ăn xong bữa khuya, chén đũa nồi niêu còn lại để cho mấy nha hoàn dọn dẹp, Tống Lệ không cần làm nên lấy một cái chậu gỗ đổ nước vào, lau người sạch sẽ rồi về giường chung ngủ.

Tống Lệ ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau, khi nàng thức dậy, trong phòng chỉ còn mỗi nàng còn đang lười biếng trên giường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe ngóng một hồi, Tống Lệ mặc bộ váy áo vải thô, cầm chậu gỗ, ra ngoài lấy nước rửa mặt.

Bên cạnh giếng nước ngoài sân, mấy nha hoàn và bà tử hoặc đang giặt giũ quần áo hoặc đang tưới nước quét dọn hành lang.

Nàng vươn vai một cái, đã lâu lắm rồi nàng mới được ngủ thoải mái tự nhiên như vậy.

Thấy nàng, mấy nha hoàn, bà tử lập tức thay đổi sắc mặt, hôm nay đối với nàng đặc biệt niềm nở, mơ hồ còn có chút ý tứ lấy lòng.

Có bà tử nịnh bợ giúp nàng múc nước, những người khác bắt chước theo, người có tay nghề kéo Tống Lệ lại giúp nàng chải đầu, người không có tay nghề thì sốt ruột đến gãi đầu gãi tai, dứt khoát nhét kẹo bí đao vào lòng nàng...

Kẹo bí đao không phải món quà vặt đắt tiền gì, Tống Lệ vì muốn tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp nên cũng không từ chối.

Thấy nàng chịu nhận, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Lệ bỗng hiểu ra tại sao trong văn phòng lại đấu đá lẫn nhau. Dù chỉ làm bếp ở hậu viện Xuân Phong lầu, chỉ cần có chút quyền lực trong tay cũng đã trở thành đối tượng được người khác tâng bốc.

Nàng mơ màng đi ra khỏi chỗ ở thì lại đụng phải Hồ Lập, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Hôm nay tóc cô chải đẹp đấy.”

“Tiểu Thúy giúp tôi búi đó.” Tống Lệ không biết chải đầu, bình thường để thuận tiện, nàng chỉ dùng dây vải thô buộc tóc đuôi ngựa thấp, vì dây vải không có độ co giãn, buộc lỏng lẻo, thường có vài sợi tóc bung ra, nhìn không hợp với tổng thể.

Tiểu Thúy lúc nào cũng mong muốn được ra tiền viện hầu hạ, thường tranh thủ thời gian rảnh rỗi để luyện tập chải đầu, vì làm nhiều việc nặng nên ngón tay không đủ mềm mại linh hoạt, chải không cẩn thận lắm, không bằng những nha hoàn hạng nhất ở tiền viện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Số ký tự: 0