Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Dứa
2024-11-10 17:31:28
Nghe nói người lo liệu việc mua sắm là Thường bà tử, muốn ra bến tàu mua ít rau quả tươi và hải sản. Tống Lệ động tâm, nàng đến huyện Phượng Tiên lâu như vậy mà chưa có lần nào đến bến tàu.
Tống Lệ năn nỉ Thường bà tử cho đi theo để mở rộng tầm mắt, hai người báo với Hoa mama một tiếng rồi ngồi xe bò cùng nhau ra bến tàu ngoài thành.
Nhận được giấy thông hành Hoa mama đưa, trên đường ra khỏi tường thành cao, liễu xuân phất phơ, gió nhẹ thổi qua.
Nắng vàng rực rỡ, hai bên đường là những loài hoa dại không biết tên nở rộ, mùi thơm của đất hòa cùng hương vị tự do.
Ngồi xe bò đi một đoạn đường xóc nảy, Tống Lệ suýt nữa đã nôn mửa nhưng trong lòng nàng không hiểu vì sao vẫn thấy vui vẻ.
Nhìn xa xa thấy hồ nước rộng mênh mông, đám người đen kịt như kiến dần hiện ra, đã đến bến tàu.
Đến bến tàu, chưa đợi Thường bà tử lên tiếng, Tống Lệ đã ngoan ngoãn đi theo, sợ bị bỏ lại.
Ở triều Đại Chu, người dân bình thường ra khỏi nhà phải mang theo hộ tịch và giấy thông hành, người như Tống Lệ có thân phận nô bộc, nếu không may bị lạc đường, không xuất trình được hộ tịch và giấy thông hành, nhẹ thì bị quan phủ bắt đánh đòn, nặng thì bị phạt theo luật xử lý nô lệ bỏ trốn, hậu quả thật khó lường.
Tống Lệ đi theo Thường bà tử nhìn Đông ngó Tây, ven bến tàu có rất nhiều thuyền vừa đánh cá về đậu lại, lập tức có một đám người ùa lên, tranh nhau mua hải sản tươi.
Thường bà tử giành được một con cá rô to, thêm vài con cá ngạo và cá trắm đen, một giỏ nhót, lê xuân, các loại rau quả tươi.
Những loại quả rau này đều được vận chuyển từ nơi khác đến, giá cả rẻ hơn giá bán trong thành từ vài văn đến mười mấy văn.
Tống Lệ nếm thử vài quả nhót mọng nước, lại được Thường bà tử dúi cho một quả lê xuân.
Hai người ngồi xổm trong góc, thấy Thường bà tử nhìn xa xa ra mặt hồ, chắc là đang đợi chuyến thuyền hàng tiếp theo.
Chờ mãi rồi lại chờ, cuối cùng khi mặt trời đã về phía Tây mới thấy được bóng dáng thuyền hàng.
Sau khi thuyền hàng cập bến, đợi thêm một lúc, một thương nhân quen biết với Thường bà tử bưng ra các loại hàng hóa, toàn những loại hải sản hiếm thấy như ốc hương, sò điệp, tôm sú, cá mú Đông Tinh, bào ngư, hải sâm...
Ở vùng nội địa xa xôi như thế này, những loại hải sản này quả thực là của hiếm.
Những nguyên liệu này hoặc được nuôi trong nước biển, hoặc được bảo quản bằng đá lạnh từ mùa đông, để giữ tươi.
Thường bà tử kiên nhẫn lựa chọn, Tống Lệ suýt nữa bị mùi tanh của biển làm cho chóng mặt, bỗng nhiên mũi nàng ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào thanh mát, khiến tinh thần nàng tỉnh táo.
Nàng nhìn theo mùi hương, không ngờ lại thấy quả dứa.
Nàng nói với Thường bà tử một tiếng, đến chỗ người bán hoa quả, hỏi giá xong mới biết một quả dứa không tính theo cân mà tính theo kích thước, một quả dứa cỡ nhỏ, giá 480 văn.
Đắt quá.
Loại quả này mới được nhập từ nước ngoài về trồng, giá cả đương nhiên đắt đỏ.
Thường bà tử mua hải sản xong đưa cho phu xe rồi đến tìm Tống Lệ: “Cháu muốn mua dứa để nấu ăn à?”
Trước khi ra ngoài, Hoa mama đặc biệt dặn dò, nếu Tống Lệ muốn mua nguyên liệu để nấu ăn, chỉ cần giá cả hợp lý thì nhất định phải mua.
Thấy Tống Lệ gật đầu, Thường bà tử không nói hai lời, mua ngay một quả dứa cỡ lớn, tiêu tốn 610 văn.
Mua xong dứa, lại mua thêm một giỏ táo xanh, quýt, hai giỏ trái cây mọng nước, chỉ tiêu hết 600 văn, còn rẻ hơn cả một quả dứa.
Thường bà tử âm thầm thở dài, quả dứa này ngửi thì ngọt thơm nhưng không biết ăn vào sẽ như thế nào?
Mọi người xếp gọn trái cây vào, lót rơm và vải mềm dưới đáy, xe bò từ từ chuyển bánh.
Giữa đường, Tống Lệ ăn nhót và lê xuân, bụng có chút khó chịu.
Nàng nói với Thường bà tử một tiếng, Thường bà tử dẫn nàng đến chỗ bụi lau sậy rậm rạp.
Sau khi xong việc, Tống Lệ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần bèn vạch bụi cỏ ra. Nàng ngay lập tức nhìn thấy một người cầm kiếm dài, đâm vào người trước mặt đang chạy trốn.
Theo động tác rút kiếm, máu tươi bắn lên chóp mũi và sườn mặt người đó.
Tống Lệ giật mình kêu lên một tiếng, người kia nhìn qua bên này, ánh mắt lộ vẻ sát khí, mắt đen như mây đen áp thành, khiến người ta lạnh sống lưng.
Chạm phải ánh mắt của Lục Thừa, mặt mày Tống Lệ tái mét, hai chân run rẩy, nàng nhéo chân mình, định kéo Thường bà tử lùi lại.
Tống Lệ năn nỉ Thường bà tử cho đi theo để mở rộng tầm mắt, hai người báo với Hoa mama một tiếng rồi ngồi xe bò cùng nhau ra bến tàu ngoài thành.
Nhận được giấy thông hành Hoa mama đưa, trên đường ra khỏi tường thành cao, liễu xuân phất phơ, gió nhẹ thổi qua.
Nắng vàng rực rỡ, hai bên đường là những loài hoa dại không biết tên nở rộ, mùi thơm của đất hòa cùng hương vị tự do.
Ngồi xe bò đi một đoạn đường xóc nảy, Tống Lệ suýt nữa đã nôn mửa nhưng trong lòng nàng không hiểu vì sao vẫn thấy vui vẻ.
Nhìn xa xa thấy hồ nước rộng mênh mông, đám người đen kịt như kiến dần hiện ra, đã đến bến tàu.
Đến bến tàu, chưa đợi Thường bà tử lên tiếng, Tống Lệ đã ngoan ngoãn đi theo, sợ bị bỏ lại.
Ở triều Đại Chu, người dân bình thường ra khỏi nhà phải mang theo hộ tịch và giấy thông hành, người như Tống Lệ có thân phận nô bộc, nếu không may bị lạc đường, không xuất trình được hộ tịch và giấy thông hành, nhẹ thì bị quan phủ bắt đánh đòn, nặng thì bị phạt theo luật xử lý nô lệ bỏ trốn, hậu quả thật khó lường.
Tống Lệ đi theo Thường bà tử nhìn Đông ngó Tây, ven bến tàu có rất nhiều thuyền vừa đánh cá về đậu lại, lập tức có một đám người ùa lên, tranh nhau mua hải sản tươi.
Thường bà tử giành được một con cá rô to, thêm vài con cá ngạo và cá trắm đen, một giỏ nhót, lê xuân, các loại rau quả tươi.
Những loại quả rau này đều được vận chuyển từ nơi khác đến, giá cả rẻ hơn giá bán trong thành từ vài văn đến mười mấy văn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Lệ nếm thử vài quả nhót mọng nước, lại được Thường bà tử dúi cho một quả lê xuân.
Hai người ngồi xổm trong góc, thấy Thường bà tử nhìn xa xa ra mặt hồ, chắc là đang đợi chuyến thuyền hàng tiếp theo.
Chờ mãi rồi lại chờ, cuối cùng khi mặt trời đã về phía Tây mới thấy được bóng dáng thuyền hàng.
Sau khi thuyền hàng cập bến, đợi thêm một lúc, một thương nhân quen biết với Thường bà tử bưng ra các loại hàng hóa, toàn những loại hải sản hiếm thấy như ốc hương, sò điệp, tôm sú, cá mú Đông Tinh, bào ngư, hải sâm...
Ở vùng nội địa xa xôi như thế này, những loại hải sản này quả thực là của hiếm.
Những nguyên liệu này hoặc được nuôi trong nước biển, hoặc được bảo quản bằng đá lạnh từ mùa đông, để giữ tươi.
Thường bà tử kiên nhẫn lựa chọn, Tống Lệ suýt nữa bị mùi tanh của biển làm cho chóng mặt, bỗng nhiên mũi nàng ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào thanh mát, khiến tinh thần nàng tỉnh táo.
Nàng nhìn theo mùi hương, không ngờ lại thấy quả dứa.
Nàng nói với Thường bà tử một tiếng, đến chỗ người bán hoa quả, hỏi giá xong mới biết một quả dứa không tính theo cân mà tính theo kích thước, một quả dứa cỡ nhỏ, giá 480 văn.
Đắt quá.
Loại quả này mới được nhập từ nước ngoài về trồng, giá cả đương nhiên đắt đỏ.
Thường bà tử mua hải sản xong đưa cho phu xe rồi đến tìm Tống Lệ: “Cháu muốn mua dứa để nấu ăn à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi ra ngoài, Hoa mama đặc biệt dặn dò, nếu Tống Lệ muốn mua nguyên liệu để nấu ăn, chỉ cần giá cả hợp lý thì nhất định phải mua.
Thấy Tống Lệ gật đầu, Thường bà tử không nói hai lời, mua ngay một quả dứa cỡ lớn, tiêu tốn 610 văn.
Mua xong dứa, lại mua thêm một giỏ táo xanh, quýt, hai giỏ trái cây mọng nước, chỉ tiêu hết 600 văn, còn rẻ hơn cả một quả dứa.
Thường bà tử âm thầm thở dài, quả dứa này ngửi thì ngọt thơm nhưng không biết ăn vào sẽ như thế nào?
Mọi người xếp gọn trái cây vào, lót rơm và vải mềm dưới đáy, xe bò từ từ chuyển bánh.
Giữa đường, Tống Lệ ăn nhót và lê xuân, bụng có chút khó chịu.
Nàng nói với Thường bà tử một tiếng, Thường bà tử dẫn nàng đến chỗ bụi lau sậy rậm rạp.
Sau khi xong việc, Tống Lệ nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần bèn vạch bụi cỏ ra. Nàng ngay lập tức nhìn thấy một người cầm kiếm dài, đâm vào người trước mặt đang chạy trốn.
Theo động tác rút kiếm, máu tươi bắn lên chóp mũi và sườn mặt người đó.
Tống Lệ giật mình kêu lên một tiếng, người kia nhìn qua bên này, ánh mắt lộ vẻ sát khí, mắt đen như mây đen áp thành, khiến người ta lạnh sống lưng.
Chạm phải ánh mắt của Lục Thừa, mặt mày Tống Lệ tái mét, hai chân run rẩy, nàng nhéo chân mình, định kéo Thường bà tử lùi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro