Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Mai Yên
2024-11-10 17:31:28
Ngoài bàn tán về chuyện thi cử, hôm nay ở Xuân Phong lầu lại xảy ra một chuyện lớn.
Bị nhốt trong phòng tối mấy ngày, không được cho ăn, chỉ được uống chút nước lã, cuối cùng thì Xảo Nhi cũng khuất phục trước một bát mì tam tiên mà Hoa mama đưa đến.
Xảo Nhi bị đói mấy ngày, đói đến mức bụng xẹp lép, cái má bầu bĩnh khi xưa đã biến mất, chỉ còn lại cái cằm nhọn hoắt.
Ăn hết cả bát mì lẫn nước, Xảo Nhi không bỏ sót một giọt nước xúp nào ở đáy bát, hận không thể cầm chén liếm sạch sẽ, cứ kêu đói mãi.
Hoa mama cười: “Đói bụng mấy ngày rồi, nếu giờ ăn một lúc nhiều quá, dạ dày không chịu được. Bây giờ nếu đã nghĩ thông, sau này sẽ không đói bụng nữa, mỗi ngày đều có cơm ngon để ăn, có lụa là gấm vóc để mặc, đeo vàng đeo ngọc, có nha hoàn hầu hạ, nhất định sẽ không để cô khổ sở.”
Trước kia Xảo Nhi rất cứng đầu, giờ bị nhốt trong phòng không ai nói chuyện, không biết hôm nay là ngày mấy, không được cho ăn, cô ấy đói đến mức tức điên lên, dạ dày sôi lên sục xuống, sau một hồi vật lộn, giờ phút này cuối cùng cũng chịu khuất phục.
Giáp Nhất, Bính Tam đã phạm tội, bị đày đi.
Hoa mama lại tìm nha hoàn mua thêm người hầu, thay thế công việc của Giáp Nhất, Bính Tam, thậm chí còn không cần mất công đặt tên, cứ lấy luôn tên của Giáp Nhất, Bính Tam.
Lần này ngoài việc mua người hầu, mụ còn chọn được hai cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, một người khoảng bảy tám tuổi, một người khoảng mười mấy tuổi.
Cô gái lớn hơn, khoảng mười mấy tuổi tên là Xuân Hạnh, được giao làm nha hoàn lớn chăm sóc Xảo Nhi.
À, Xảo Nhi được Hoa mama quyết định đặt tên mới, giờ gọi là Mai Yên.
Mới mười bốn tuổi, Mai Yên đã cao lớn, vừa ra khỏi căn phòng tối, trên mặt cô ấy không có chút thịt nào, Hoa mama không vội vàng để cô ấy tiếp khách, mà mời vũ nương đến dạy múa, đồng thời bồi bổ cơ thể, sau một thời gian sẽ biểu diễn một điệu múa, gây tiếng vang lớn, lúc đó giá trị con người cô ấy chắc chắn sẽ tăng vọt.
Hoa mama có sự khôn khéo đặc trưng của thương nhân, mụ muốn che giấu kỹ Mai Yên, đến khi giá cao mới bán.
Mấy ngày qua, vết thương của mẹ nuôi Chu Vạn Xuân dần hồi phục, đã đóng vảy và có thể đi lại được.
Tống Lệ vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều dậy sớm ra chợ bán cháo cá, trưa làm việc ở bếp sau…
Hôm nay bán xong cháo cá lát, nàng đi ra khỏi tiền trang tư nhân, trên đường về Xuân Phong lầu, Tống Lệ gặp một bóng lưng quen thuộc.
Lan Tâm đang đi cùng một người đàn ông trung niên, cử chỉ thân mật, lén lút, Tống Lệ không muốn vạch trần chuyện riêng tư của người khác, nàng quay người định đi thì nghe thấy phía sau có người gọi nhẹ: “Ai đó, đứng lại.”
Bị bắt quả tang tại chỗ, Tống Lệ đành chịu, không muốn rước phiền phức vào người: “Lan Tâm nương tử, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Lan Tâm nhận ra nàng, là người mới đến làm phụ bếp ở hậu viện.
Thấy Tống Lệ biết điều, Lan Tâm nói với nàng: “Chờ đã.”
Một lát sau, cô ta lấy một viên kẹo trái cây bọc trong giấy dầu đưa sang: “Cho cô ăn.”
Lan Tâm nhìn nàng bằng đôi mắt xinh đẹp: “Người mà vừa rồi cô nhìn thấy là cha tôi. Nếu cô dám nói ra chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ cho cô biết tay.”
Tống Lệ lập tức hiểu ra, đây là đồ ăn vặt nhằm bịt miệng nàng.
Ở Xuân Phong lầu, nàng đã nghe những nhóm hoa nương tử đó tranh cãi rất nhiều về chuyện của Lan Tâm, đều biết gia đình của Lan Tâm có một đôi phụ huynh không nên thân, lười nhác, không chịu làm ăn, cả gia đình đều dựa vào Lan Tâm để sống qua ngày…
Những cô gái trong nhóm hoa nương tử có người chế giễu, nhưng cũng có không ít người lo lắng cho Lan Tâm.
Tống Lệ vốn không muốn dính líu vào chuyện này, nàng nhận lấy đồ ăn của Lan Tâm, bèn hỏi thắc mắc trong lòng: “Cha mẹ của Lan Tâm nương tử có tay có chân, chẳng lẽ cô dự định sau này phải nuôi họ cả đời ư?”
Lan Tâm liếc mắt trừng nàng một cái, trong lòng biết Tống Lệ có ý tốt, cô ta dịu giọng xuống: “Sao tôi không biết cha mẹ mình là những kẻ vô dụng chứ, nhưng bọn họ van xin tôi, làm con cái, tôi biết làm sao được, chẳng lẽ lại để mặc bọn họ chết đói sao.”
Tống Lệ thầm nghĩ, có lẽ nàng quá tàn nhẫn, từ khi biết nguyên chủ bị bán vào Xuân Phong lầu, dù ai đến tìm, nàng cũng không thèm để ý.
Đang nghĩ thầm, nàng lại nghe Lan Tâm đột nhiên hỏi: “Cô bán cháo ở ngoài để tích góp tiền chuộc thân, vậy sau này định làm gì?”
Tống Lệ kể cho Lan Tâm nghe về ước mơ của mình là mở một quán ăn buôn bán. Không ngờ Lan Tâm đột nhiên nâng cao giọng: “Phụ nữ kinh doanh mở quán rượu, đâu dễ như cô nghĩ. Tôi nói thật, tranh thủ khi còn trẻ tìm một tấm chồng để nương tựa, không cần đẹp trai, chỉ cần thật thà là được, vì dù sao khuôn mặt cô…”
Bị nhốt trong phòng tối mấy ngày, không được cho ăn, chỉ được uống chút nước lã, cuối cùng thì Xảo Nhi cũng khuất phục trước một bát mì tam tiên mà Hoa mama đưa đến.
Xảo Nhi bị đói mấy ngày, đói đến mức bụng xẹp lép, cái má bầu bĩnh khi xưa đã biến mất, chỉ còn lại cái cằm nhọn hoắt.
Ăn hết cả bát mì lẫn nước, Xảo Nhi không bỏ sót một giọt nước xúp nào ở đáy bát, hận không thể cầm chén liếm sạch sẽ, cứ kêu đói mãi.
Hoa mama cười: “Đói bụng mấy ngày rồi, nếu giờ ăn một lúc nhiều quá, dạ dày không chịu được. Bây giờ nếu đã nghĩ thông, sau này sẽ không đói bụng nữa, mỗi ngày đều có cơm ngon để ăn, có lụa là gấm vóc để mặc, đeo vàng đeo ngọc, có nha hoàn hầu hạ, nhất định sẽ không để cô khổ sở.”
Trước kia Xảo Nhi rất cứng đầu, giờ bị nhốt trong phòng không ai nói chuyện, không biết hôm nay là ngày mấy, không được cho ăn, cô ấy đói đến mức tức điên lên, dạ dày sôi lên sục xuống, sau một hồi vật lộn, giờ phút này cuối cùng cũng chịu khuất phục.
Giáp Nhất, Bính Tam đã phạm tội, bị đày đi.
Hoa mama lại tìm nha hoàn mua thêm người hầu, thay thế công việc của Giáp Nhất, Bính Tam, thậm chí còn không cần mất công đặt tên, cứ lấy luôn tên của Giáp Nhất, Bính Tam.
Lần này ngoài việc mua người hầu, mụ còn chọn được hai cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, một người khoảng bảy tám tuổi, một người khoảng mười mấy tuổi.
Cô gái lớn hơn, khoảng mười mấy tuổi tên là Xuân Hạnh, được giao làm nha hoàn lớn chăm sóc Xảo Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
À, Xảo Nhi được Hoa mama quyết định đặt tên mới, giờ gọi là Mai Yên.
Mới mười bốn tuổi, Mai Yên đã cao lớn, vừa ra khỏi căn phòng tối, trên mặt cô ấy không có chút thịt nào, Hoa mama không vội vàng để cô ấy tiếp khách, mà mời vũ nương đến dạy múa, đồng thời bồi bổ cơ thể, sau một thời gian sẽ biểu diễn một điệu múa, gây tiếng vang lớn, lúc đó giá trị con người cô ấy chắc chắn sẽ tăng vọt.
Hoa mama có sự khôn khéo đặc trưng của thương nhân, mụ muốn che giấu kỹ Mai Yên, đến khi giá cao mới bán.
Mấy ngày qua, vết thương của mẹ nuôi Chu Vạn Xuân dần hồi phục, đã đóng vảy và có thể đi lại được.
Tống Lệ vẫn như thường lệ, mỗi ngày đều dậy sớm ra chợ bán cháo cá, trưa làm việc ở bếp sau…
Hôm nay bán xong cháo cá lát, nàng đi ra khỏi tiền trang tư nhân, trên đường về Xuân Phong lầu, Tống Lệ gặp một bóng lưng quen thuộc.
Lan Tâm đang đi cùng một người đàn ông trung niên, cử chỉ thân mật, lén lút, Tống Lệ không muốn vạch trần chuyện riêng tư của người khác, nàng quay người định đi thì nghe thấy phía sau có người gọi nhẹ: “Ai đó, đứng lại.”
Bị bắt quả tang tại chỗ, Tống Lệ đành chịu, không muốn rước phiền phức vào người: “Lan Tâm nương tử, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Lan Tâm nhận ra nàng, là người mới đến làm phụ bếp ở hậu viện.
Thấy Tống Lệ biết điều, Lan Tâm nói với nàng: “Chờ đã.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lát sau, cô ta lấy một viên kẹo trái cây bọc trong giấy dầu đưa sang: “Cho cô ăn.”
Lan Tâm nhìn nàng bằng đôi mắt xinh đẹp: “Người mà vừa rồi cô nhìn thấy là cha tôi. Nếu cô dám nói ra chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ cho cô biết tay.”
Tống Lệ lập tức hiểu ra, đây là đồ ăn vặt nhằm bịt miệng nàng.
Ở Xuân Phong lầu, nàng đã nghe những nhóm hoa nương tử đó tranh cãi rất nhiều về chuyện của Lan Tâm, đều biết gia đình của Lan Tâm có một đôi phụ huynh không nên thân, lười nhác, không chịu làm ăn, cả gia đình đều dựa vào Lan Tâm để sống qua ngày…
Những cô gái trong nhóm hoa nương tử có người chế giễu, nhưng cũng có không ít người lo lắng cho Lan Tâm.
Tống Lệ vốn không muốn dính líu vào chuyện này, nàng nhận lấy đồ ăn của Lan Tâm, bèn hỏi thắc mắc trong lòng: “Cha mẹ của Lan Tâm nương tử có tay có chân, chẳng lẽ cô dự định sau này phải nuôi họ cả đời ư?”
Lan Tâm liếc mắt trừng nàng một cái, trong lòng biết Tống Lệ có ý tốt, cô ta dịu giọng xuống: “Sao tôi không biết cha mẹ mình là những kẻ vô dụng chứ, nhưng bọn họ van xin tôi, làm con cái, tôi biết làm sao được, chẳng lẽ lại để mặc bọn họ chết đói sao.”
Tống Lệ thầm nghĩ, có lẽ nàng quá tàn nhẫn, từ khi biết nguyên chủ bị bán vào Xuân Phong lầu, dù ai đến tìm, nàng cũng không thèm để ý.
Đang nghĩ thầm, nàng lại nghe Lan Tâm đột nhiên hỏi: “Cô bán cháo ở ngoài để tích góp tiền chuộc thân, vậy sau này định làm gì?”
Tống Lệ kể cho Lan Tâm nghe về ước mơ của mình là mở một quán ăn buôn bán. Không ngờ Lan Tâm đột nhiên nâng cao giọng: “Phụ nữ kinh doanh mở quán rượu, đâu dễ như cô nghĩ. Tôi nói thật, tranh thủ khi còn trẻ tìm một tấm chồng để nương tựa, không cần đẹp trai, chỉ cần thật thà là được, vì dù sao khuôn mặt cô…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro