Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Người Ăn Dứa, D...
2024-11-10 17:31:28
Đối diện là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng mi đen dài, trong đầu Tống Lệ nhanh chóng hiện lên cảnh tượng ở đầm cỏ lau ngày đó, khi y quay sang một bên, máu nhuộm đỏ sống mũi và hàng lông mi dài.
Gió lạnh rít lên, Tống Lệ cố gắng nuốt nước bọt, chỉ nghe thấy người trước mặt lên tiếng: “Một chén cháo cá lát.”
Tống Lệ: “Không cần đâu, lần trước ở đầu hẻm, được Lục bổ đầu ra tay giúp đỡ, tôi còn chưa kịp cảm ơn, để tôi mời anh..”
Lục Thừa: “Cầm đi, tôi không thiếu tiền một chén cháo cá lát của cô.”
Tống Lệ sợ làm y phật lòng, vì thế đưa tay ra nhận, bốn đồng xu rơi vào lòng bàn tay.
Nàng nhanh chóng múc một chén cháo cá lát, khi đưa ra, nàng không thể kìm lòng mà cam đoan lần nữa: “Ngoài lần ở đầu hẻm, tôi chưa từng gặp Lục bổ đầu, anh yên tâm, ai đến tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Lục Thừa liếc mắt nhìn nàng một cái: “Biết thế là tốt.”
Y bưng chén đến ngồi xổm ở góc tường ăn, được một người bán hàng đưa cho một chiếc ghế nhỏ.
Những người bán hàng đều kính trọng thầy Đổng, người học rộng tài cao, và Lục bổ đầu, người trừ gian diệt ác.
Lục Thừa ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dùng muỗng múc cháo và những lát cá có độ dày mỏng đều nhau, từng miếng được y cho vào miệng thưởng thức.
Từng lát cá mỏng mà trơn mềm, không có xương, tươi rói.
Hạt gạo được nấu nở bung mềm dẻo, nước xúp cũng sánh lại và mặn ngọt đậm đà.
Thanh đạm tươi ngon, chú trọng đến hương vị tự nhiên của nguyên liệu, tay nghề không tồi, hèn gì vị thương nhân họ Vương ngày nào cũng gọi món của nàng.
Lục Thừa ăn cháo cá lát xong thì rời đi.
Tống Lệ thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng đoán đúng rồi.
Mấy ngày nay nàng cứ vô tình chạm mặt Lục bổ đầu, nàng đã đoán được là vì chuyện ở bãi lau sậy hôm đó…
Vừa rồi, chắc là y đã thử thăm dò nàng rồi.
Vào ngày nghỉ, nàng đã nấu gấp đôi lượng cháo cá lát để bán thử, suốt hai ngày, gần như phải mất một tiếng mới bán hết cháo cá.
Để sớm tích đủ tiền chuộc thân, hôm nay Tống Lệ nấu lượng cháo cá bằng với ngày nghỉ, cũng gần một tiếng mới bán hết.
Nàng mua nửa cân gan heo, hai quả trứng gà, hết 11 văn, định nấu xúp gan heo trứng gà cho Chu Vạn Xuân bổ sung dinh dưỡng.
Nàng vẫn chia cho Tiểu Thuý nửa bát xúp gan heo trứng gà, nhờ Tiểu Thuý dọn dẹp, Tống Lệ nằm nghỉ trên giường một lát, sắp phải chuẩn bị bữa trưa cho Phúc gia.
Lần trước Phúc gia ăn món sữa hai lớp cảm thấy rất ngon, vẫn chưa đã ghiền, dự định ngày hôm sau sẽ ăn hai chén, kết quả ngày hôm sau đến lượt Tống Lệ nghỉ, hôm nay nàng vừa đi làm, người hầu của Phúc gia đã đến gọi món từ sớm.
Đổ hỗn hợp sữa vào xửng hấp rồi bắc lên bếp, Tống Lệ lấy ốc biển, sò điệp, bào ngư và các loại hải sản khác từ hầm đá ra, định làm một nồi lẩu hải sản.
À, còn có quả dứa đắt tiền mua ở bến tàu.
Vào thời đại giao thông phát triển ở hiện đại, dứa rất rẻ, giá chỉ từ mười mấy đến vài đồng một qu. Nhưng ở Đại Chu, dứa mới được nhập khẩu từ nước ngoài, chỉ trồng được ở vùng nhiệt đới phía Nam, cộng thêm chi phí vận chuyển nên giá cả tự nhiên cao ngất.
Một quả dứa giá nửa đồng tiền, Tống Lệ muốn mua về, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Phúc gia, làm món cơm dứa thơm ngon, chắc chắn Phúc gia sẽ không tiếc chút tiền đó.
Bởi vì dứa có rất nhiều enzyme protease, cũng như tinh thể canxi axit oxalic sẽ phá hủy niêm mạc miệng, nên khi ăn dứa, miệng sẽ có cảm giác châm chích như bị kim đâm, vì vậy mới có câu nói “người ăn dứa, dứa ăn người”.
Ngâm nước muối không thể loại bỏ được enzyme protease trong dứa, chỉ có ngâm nước nóng hoặc nấu chín mới có thể loại bỏ hoàn toàn enzyme protease và tinh thể canxi axit oxalic.
Tống Lệ lấy phần hai phần ba quả dứa, bổ đôi, dùng thìa khoét lấy thịt dứa, cắt thành hạt lựu…
Miêu bà tử nhìn mà nơm nớp lo sợ, một quả dứa nửa đồng tiền, trông lớp thịt vàng óng vẫn dày cỡ một ngón tay bên mép mà nàng lại lãng phí như vậy.
Khi Tống Lệ bổ dứa ra, một mùi thơm ngọt ngào chua chua của trái cây tỏa ra khắp nơi.
Khác với mùi thơm ngọt ngào của lê xuân và hoa hồng, hương thơm đặc trưng của dứa như tràn ngập lồng ngực, mang đến cảm giác sảng khoái như tắm mình trong gió xuân.
Không lạ gì mà một số nhà giàu lại chuyên mua những quả dứa gai góc, đầy những cục u màu vàng đất này để trong phòng, dùng làm hương liệu.
Mùi dứa thơm quá, ngửi thấy thật thích.
Rưới một vòng dầu thực vật quanh mép nồi, đập hai quả trứng gà vào, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
Gió lạnh rít lên, Tống Lệ cố gắng nuốt nước bọt, chỉ nghe thấy người trước mặt lên tiếng: “Một chén cháo cá lát.”
Tống Lệ: “Không cần đâu, lần trước ở đầu hẻm, được Lục bổ đầu ra tay giúp đỡ, tôi còn chưa kịp cảm ơn, để tôi mời anh..”
Lục Thừa: “Cầm đi, tôi không thiếu tiền một chén cháo cá lát của cô.”
Tống Lệ sợ làm y phật lòng, vì thế đưa tay ra nhận, bốn đồng xu rơi vào lòng bàn tay.
Nàng nhanh chóng múc một chén cháo cá lát, khi đưa ra, nàng không thể kìm lòng mà cam đoan lần nữa: “Ngoài lần ở đầu hẻm, tôi chưa từng gặp Lục bổ đầu, anh yên tâm, ai đến tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Lục Thừa liếc mắt nhìn nàng một cái: “Biết thế là tốt.”
Y bưng chén đến ngồi xổm ở góc tường ăn, được một người bán hàng đưa cho một chiếc ghế nhỏ.
Những người bán hàng đều kính trọng thầy Đổng, người học rộng tài cao, và Lục bổ đầu, người trừ gian diệt ác.
Lục Thừa ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dùng muỗng múc cháo và những lát cá có độ dày mỏng đều nhau, từng miếng được y cho vào miệng thưởng thức.
Từng lát cá mỏng mà trơn mềm, không có xương, tươi rói.
Hạt gạo được nấu nở bung mềm dẻo, nước xúp cũng sánh lại và mặn ngọt đậm đà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh đạm tươi ngon, chú trọng đến hương vị tự nhiên của nguyên liệu, tay nghề không tồi, hèn gì vị thương nhân họ Vương ngày nào cũng gọi món của nàng.
Lục Thừa ăn cháo cá lát xong thì rời đi.
Tống Lệ thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng đoán đúng rồi.
Mấy ngày nay nàng cứ vô tình chạm mặt Lục bổ đầu, nàng đã đoán được là vì chuyện ở bãi lau sậy hôm đó…
Vừa rồi, chắc là y đã thử thăm dò nàng rồi.
Vào ngày nghỉ, nàng đã nấu gấp đôi lượng cháo cá lát để bán thử, suốt hai ngày, gần như phải mất một tiếng mới bán hết cháo cá.
Để sớm tích đủ tiền chuộc thân, hôm nay Tống Lệ nấu lượng cháo cá bằng với ngày nghỉ, cũng gần một tiếng mới bán hết.
Nàng mua nửa cân gan heo, hai quả trứng gà, hết 11 văn, định nấu xúp gan heo trứng gà cho Chu Vạn Xuân bổ sung dinh dưỡng.
Nàng vẫn chia cho Tiểu Thuý nửa bát xúp gan heo trứng gà, nhờ Tiểu Thuý dọn dẹp, Tống Lệ nằm nghỉ trên giường một lát, sắp phải chuẩn bị bữa trưa cho Phúc gia.
Lần trước Phúc gia ăn món sữa hai lớp cảm thấy rất ngon, vẫn chưa đã ghiền, dự định ngày hôm sau sẽ ăn hai chén, kết quả ngày hôm sau đến lượt Tống Lệ nghỉ, hôm nay nàng vừa đi làm, người hầu của Phúc gia đã đến gọi món từ sớm.
Đổ hỗn hợp sữa vào xửng hấp rồi bắc lên bếp, Tống Lệ lấy ốc biển, sò điệp, bào ngư và các loại hải sản khác từ hầm đá ra, định làm một nồi lẩu hải sản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
À, còn có quả dứa đắt tiền mua ở bến tàu.
Vào thời đại giao thông phát triển ở hiện đại, dứa rất rẻ, giá chỉ từ mười mấy đến vài đồng một qu. Nhưng ở Đại Chu, dứa mới được nhập khẩu từ nước ngoài, chỉ trồng được ở vùng nhiệt đới phía Nam, cộng thêm chi phí vận chuyển nên giá cả tự nhiên cao ngất.
Một quả dứa giá nửa đồng tiền, Tống Lệ muốn mua về, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Phúc gia, làm món cơm dứa thơm ngon, chắc chắn Phúc gia sẽ không tiếc chút tiền đó.
Bởi vì dứa có rất nhiều enzyme protease, cũng như tinh thể canxi axit oxalic sẽ phá hủy niêm mạc miệng, nên khi ăn dứa, miệng sẽ có cảm giác châm chích như bị kim đâm, vì vậy mới có câu nói “người ăn dứa, dứa ăn người”.
Ngâm nước muối không thể loại bỏ được enzyme protease trong dứa, chỉ có ngâm nước nóng hoặc nấu chín mới có thể loại bỏ hoàn toàn enzyme protease và tinh thể canxi axit oxalic.
Tống Lệ lấy phần hai phần ba quả dứa, bổ đôi, dùng thìa khoét lấy thịt dứa, cắt thành hạt lựu…
Miêu bà tử nhìn mà nơm nớp lo sợ, một quả dứa nửa đồng tiền, trông lớp thịt vàng óng vẫn dày cỡ một ngón tay bên mép mà nàng lại lãng phí như vậy.
Khi Tống Lệ bổ dứa ra, một mùi thơm ngọt ngào chua chua của trái cây tỏa ra khắp nơi.
Khác với mùi thơm ngọt ngào của lê xuân và hoa hồng, hương thơm đặc trưng của dứa như tràn ngập lồng ngực, mang đến cảm giác sảng khoái như tắm mình trong gió xuân.
Không lạ gì mà một số nhà giàu lại chuyên mua những quả dứa gai góc, đầy những cục u màu vàng đất này để trong phòng, dùng làm hương liệu.
Mùi dứa thơm quá, ngửi thấy thật thích.
Rưới một vòng dầu thực vật quanh mép nồi, đập hai quả trứng gà vào, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro