Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Trong Xã Hội Ph...

2024-11-10 17:31:28

Nghe người hầu nói đầu bếp nấu ăn cho ông ta là một đầu bếp nhỏ trong hậu viện của Xuân Phong lầu, Vương Phúc xoa bụng lớn, nảy sinh ý nghĩ.

Nếu ông ta mang đầu bếp nhỏ về bên mình, sau này ông ta muốn ăn gì thì đầu bếp nhỏ sẽ nấu cho ông ta cái đó. Đồ ăn mới ra lò, bất kể màu sắc hay hương vị đều là thời điểm ngon nhất của món ăn, chắc chắn ngon hơn nhiều so với đồ ăn mang từ xa đến.

Chẳng hạn như món bí đỏ xốt trứng muối hôm nay, vì bị nguội nên hương vị kém đi nhiều.

Nghĩ đến món bí đỏ xốt trứng muối vừa ra lò, ức gà chiên thơm, còn có bánh trứng mật ong khiến ông ta không thể dừng lại. Trong lòng Vương Phúc như bị mèo cào, ông ta lập tức sai người đến Xuân Phong lầu xin người.

Người hầu mang theo tấm ngân phiếu 100 lượng, phấn khởi chạy đến Xuân Phong lầu, vốn tưởng rằng chỉ là một nha hoàn không đáng tiền bị hủy dung, tất nhiên chắc chắn thành công.

Không ngờ Hoa mama ở Xuân Phong lầu vừa nghe đến ý định của anh ta thì lại như sư tử ngoác mồm, đòi 200 lượng bạc mới chịu thả người.

Số tiền dưới 100 lượng người hầu có thể tự quyết định, còn 200 lượng bạc, nghe mà đầu óc người hầu ong ong cả lên.

Mười lăm phút sau, Vương Phúc thấy người hầu quay về một mình, lại biết được Hoa mama của Xuân Phong lầu không chịu thả người dễ dàng, nói rằng trừ khi có 200 lượng bạc mới được chuộc thân.

Ông ta tức giận chửi mắng Hoa mama tham tiền đến phát điên: “Một nha hoàn xấu xí, có chút tài nấu nướng, nhiều lắm chỉ đáng giá vài chục lượng bạc. 200 lượng bạc, đã có thể mua một đêm xuân của hoa khôi đầu bảng rồi.”

Với 200 lượng bạc này, có thể ăn đến phát ngấy ở Xuân Phong lầu, khôn ngoan như Vương Phúc, ông ta đâu có ngốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Món ăn trong Xuân Phong lầu đắt hơn so với những quán ăn làm ăn chính quy bên ngoài, 200 lượng bạc, có thể ăn ở Xuân Phong lầu cả trăm lần, bao cơm cũng có thể ăn được hơn hai tháng.

Nghĩ vậy, Vương Phúc đành từ bỏ ý định mang đầu bếp nhỏ về bên mình.

Nghe nói trên mặt đầu bếp nhỏ kia có một vết sẹo dữ tợn, rất xấu xí, nhỡ đâu thấy kinh tởm, ăn không vô cơm nàng nấu, chẳng phải lỗ vốn sao.

Vương Phúc càng nghĩ càng thấy đúng, rất nhanh đã quên đi chuyện này.

Chuyện đại gia Vương Phúc sẵn sàng bỏ ra 100 lượng bạc để chuộc thân cho Tống Lệ đã lan truyền khắp Xuân Phong lầu.

Nghe nói món bánh trứng mật ong do chính tay nàng làm, vị đại gia kia vừa ăn xong đã nảy sinh ý muốn xin Tống Lệ.

Đối diện với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghen tị từ đồng nghiệp, Tống Lệ chẳng để tâm, chỉ chăm chú nướng bánh trứng mật ong...

Món điểm tâm mới mẻ này rất được ưa chuộng trong Xuân Phong lầu, Hoa mama bảo nàng làm thêm một ít.

Tống Lệ nghĩ, đương nhiên rồi, đây chính là món ăn vặt ký ức tuổi thơ của thế hệ 8X, 9X, còn không tin không chinh phục được đám dân bản địa thời cổ đại này sao.

Kết quả là, phản ứng vượt ngoài dự liệu của nàng.

Loại bánh trứng mật ong này, nam nữ già trẻ đều thích, bởi vì nó mềm mịn dễ ăn, ngọt mà không quá ngấy, đến thời hiện đại cũng được ưa chuộng vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong ký ức tuổi thơ của Tống Lệ, ngoài món que cay, túi đá, kem đầu to, kem dứa sữa, còn có bánh trứng mật ong mà nàng rất yêu thích.

Chiều tối, mưa phùn đã tạnh, phía chân trời lấp ló ánh chiều tà.

Người hầu nhà Vương Phúc lại đến tìm Tống Lệ để gọi món, trong lúc bắt cá trong hồ, hai người trò chuyện một chút. Họ nói rằng tâm trạng chủ tử của bọn họ không vui vì vừa nhận được tin từ quê nhà: Tiểu thiếp thứ chín của Vương Phúc lại sinh thêm cho ông ta một cô con gái.

Đây đã là cô con gái thứ bảy của Vương Phúc, khổ nỗi dưới gối ông ta không có con trai nối nghiệp khiến trong lòng u sầu nhưng sau khi ăn cơm do Tống Lệ nấu, tâm trạng ông ta hiếm khi lại vui vẻ hơn.

Nghe xong, Tống Lệ không vui chút nào.

Sinh con trai hay con gái là do nhiễm sắc thể Y của nam giới quyết định.

Theo kiến thức khoa học hiện đại, gen của nữ giới có thể truyền lại ty thể, truy vết đến thời cổ đại xa xưa, còn nam giới chỉ truyền lại họ tên. Trong xã hội phong kiến như thế này, người ta chỉ trói buộc phụ nữ mà thôi.

Vương Phúc muốn mang nàng về làm đầu bếp, trong mắt các đồng nghiệp khác là một chuyện tốt nhưng trong mắt Tống Lệ lại như sét đánh ngang tai.

Điều này càng khiến nàng quyết tâm nhanh chóng tích lũy tiền chuộc thân, chừng nào khế ước bán thân còn nằm trong tay người khác thì nàng còn chưa được tự do.

Đến khi Tống Lệ bận rộn xong với phần đồ ăn mang đi rồi chạy đến phòng ăn, gạo trong thùng đã bị vét sạch sẽ, thành thùng không còn lại một hạt gạo nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Số ký tự: 0