Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Yến Tiệc
2024-11-10 17:31:28
Chiều tối, chân trời đỏ rực ánh hoàng hôn.
Trong tửu lầu lớn nhất trong thành, Đông Hưng lầu, người qua kẻ lại tấp nập.
Hôm nay Phúc gia đặt tiệc ở đây, mời tất cả các thương gia có tiếng trong thành. Ai có chút tiếng tăm đều nằm trong danh sách khách mời.
Nhờ bạn bè giới thiệu, Vương Phúc quen biết với hội trưởng thương hội huyện Phượng Tiên, hai người trò chuyện rất hợp ý, khi nghe ai đó hô lớn: “Lục bổ đầu đến rồi”.
Vương Phúc nhìn theo hướng của bạn bè, thấy một người mặc thường phục màu xanh đậm, khuôn mặt góc cạnh, tóc đen như mực, dáng người cao ráo, bước đi vững chãi, đứng giữa đám thương nhân bụng phệ, trông nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Vị Lục bổ đầu này, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, sao mà trẻ vậy.” Vương Phúc không khỏi ngạc nhiên, lời đồn nói rằng Lục Thừa đến huyện Phượng Tiên chưa đầy một năm, trong thời gian ngắn đã phá nhiều vụ án khó, dẹp yên bọn sơn phỉ, ổn định an ninh huyện, là người được tri phủ tin cậy.
Trẻ như vậy mà đã thăng chức bổ đầu, tương lai thật xán lạn!
Vương Phúc hoàn hồn lại, theo bạn bè đi đón Lục Thừa. Những người đến tham gia yến hội phần lớn là các thương gia có tiếng tăm trong huyện Phượng Tiên, lúc này thấy Lục Thừa đến, ai nấy đều vây quanh chào hỏi.
Lục Thừa là một trong những thanh niên tài giỏi bậc nhất huyện Phượng Tiên, có tài năng, đang độ tuổi xuân xanh, lại có vẻ ngoài ưa nhìn, đương nhiên chiếm được cảm tình của không ít cô gái. Những thương gia này phần lớn có gia tài bạc triệu nhưng lại thiếu thế lực, nếu có thể kết giao với quan phủ, vừa có tiền vừa có quyền, cuộc sống mới gọi là thảnh thơi.
Vì vậy, khi thấy Lục Thừa, họ lập tức vây lại như thấy miếng thịt béo bở, mời về nhà nói chuyện.
Nhìn thấy thương gia gạo Lưu Giang hôm trước còn thờ ơ lạnh nhạt với mình, nay lại tỏ ra cung kính, nịnh nọt Lục Thừa, Vương Phúc cười mỉa mai trong lòng. Nghe được vài câu, hóa ra những thương gia này nịnh nọt như vậy là muốn gả con gái cho Lục bổ đầu.
Đáng tiếc, con gái lớn nhà Vương Phúc mới có 10 tuổi, nếu ông ta cũng có một đứa con gái đến tuổi cập kê thì tốt rồi, cũng có thể giống như đám thương gia này dùng hôn nhân để kết thân với quyền quý.
Khó khăn lắm mới chen qua từng lớp thương gia, Vương Phúc dẫn Lục Thừa vào trong an tọa.
Hôm nay những người có mặt đều là thương gia, có tiền nhưng không có quyền. Trong đám người chức quan của Lục Thừa là cao nhất, đương nhiên được dẫn đến ngồi ở vị trí chủ tọa, Vương Phúc ngồi bên cạnh.
Vương Phúc vừa vỗ tay, lập tức một nhóm phụ nữ mặc quần áo sặc sỡ nối đuôi nhau bước ra, trên đài có biểu diễn ca múa, dưới đài có người hầu dọn ra các món sơn hào hải vị như ốc nướng rượu, ngan nướng, vịt xông khói, thịt hoẵng nướng, thịt nai khô, thỏ xào ớt, chim cút hấp tàu xì, tôm càng xanh xào hạt điều, tôm say, canh cá hoàng ngư, cá mú hấp, sashimi cá...
Mâm tiệc này, ít nhất phải tiêu tốn đến 20, 30 lượng bạc, khắp huyện này, e rằng chỉ có Đông Hưng lầu mới bày biện được như vậy, nhìn qua màu sắc hương vị đều đầy đủ, thật sự là rất có mặt mũi.
Vương Phúc thấy Lục Thừa thưởng thức canh cá hoàng ngư mà mặt không biểu hiện gì, lại gắp miếng cá mú hấp.
Vương Phúc nịnh nọt nói: “Lục bổ đầu, những con cá hồ này đều mới vừa được đánh bắt lên, đặc biệt là đĩa sashimi cá tươi này, từ lúc vớt lên đến lúc lên bàn ăn không quá một canh giờ, thịt cá mềm ngon, chấm với nước mù tạt, thịt cá đỏ trắng xen kẽ, ngon tuyệt.”
Trước đây Lục Thừa không thích ăn sashimi, từ khi đến huyện Phượng Tiên, y cũng dần thích ứng với phong tục địa phương. Y gắp một lát sashimi mỏng như cánh ve, chấm với nước mù tạt gừng, bỏ vào miệng.
Miếng cá vừa vào miệng đã tan chảy, ngọt ngào thơm ngon, quả thật không tồi.
Nơi này đầy rẫy các hồ lớn nhỏ, sản xuất nhiều cá tôm hồ, trên bàn ăn thường thấy nhất cũng là cá tôm, hoặc luộc, hoặc nướng, hoặc ăn sống, cách chế biến muôn màu vạn trạng.
Có lẽ nhờ chất lượng nước hồ tốt, cá tôm ăn cỏ hồ, thịt ngọt tươi, không có chút mùi bùn đất, lại thêm vừa được đánh bắt lên, thịt tươi sống, so với sashimi cá mà Lục Thừa từng ăn ở kinh đô còn ngon hơn nhiều.
Trên bàn chủ yếu là cá tôm hồ, Lục Thừa chỉ gắp vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Tiện tay cầm một cái bánh ngọt trong đĩa ngọc, thơm ngọt phảng phất, hình như có mùi mật ong nhẹ nhàng.
Cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, tỏa ra hơi nóng, bên trong lại mềm xốp bất ngờ, hương trứng và hương mật ong đan xen.
Ngọt mà không ngấy, mềm mại tinh tế, bình thường Lục Thừa không thích ăn đồ ngọt nhưng lúc này một bàn đầy thịt cá gà vịt, dầu mỡ béo ngậy, y lại cầm thêm một cái bánh trứng mật ong để giải ngấy.
Trong tửu lầu lớn nhất trong thành, Đông Hưng lầu, người qua kẻ lại tấp nập.
Hôm nay Phúc gia đặt tiệc ở đây, mời tất cả các thương gia có tiếng trong thành. Ai có chút tiếng tăm đều nằm trong danh sách khách mời.
Nhờ bạn bè giới thiệu, Vương Phúc quen biết với hội trưởng thương hội huyện Phượng Tiên, hai người trò chuyện rất hợp ý, khi nghe ai đó hô lớn: “Lục bổ đầu đến rồi”.
Vương Phúc nhìn theo hướng của bạn bè, thấy một người mặc thường phục màu xanh đậm, khuôn mặt góc cạnh, tóc đen như mực, dáng người cao ráo, bước đi vững chãi, đứng giữa đám thương nhân bụng phệ, trông nổi bật như hạc giữa bầy gà.
“Vị Lục bổ đầu này, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, sao mà trẻ vậy.” Vương Phúc không khỏi ngạc nhiên, lời đồn nói rằng Lục Thừa đến huyện Phượng Tiên chưa đầy một năm, trong thời gian ngắn đã phá nhiều vụ án khó, dẹp yên bọn sơn phỉ, ổn định an ninh huyện, là người được tri phủ tin cậy.
Trẻ như vậy mà đã thăng chức bổ đầu, tương lai thật xán lạn!
Vương Phúc hoàn hồn lại, theo bạn bè đi đón Lục Thừa. Những người đến tham gia yến hội phần lớn là các thương gia có tiếng tăm trong huyện Phượng Tiên, lúc này thấy Lục Thừa đến, ai nấy đều vây quanh chào hỏi.
Lục Thừa là một trong những thanh niên tài giỏi bậc nhất huyện Phượng Tiên, có tài năng, đang độ tuổi xuân xanh, lại có vẻ ngoài ưa nhìn, đương nhiên chiếm được cảm tình của không ít cô gái. Những thương gia này phần lớn có gia tài bạc triệu nhưng lại thiếu thế lực, nếu có thể kết giao với quan phủ, vừa có tiền vừa có quyền, cuộc sống mới gọi là thảnh thơi.
Vì vậy, khi thấy Lục Thừa, họ lập tức vây lại như thấy miếng thịt béo bở, mời về nhà nói chuyện.
Nhìn thấy thương gia gạo Lưu Giang hôm trước còn thờ ơ lạnh nhạt với mình, nay lại tỏ ra cung kính, nịnh nọt Lục Thừa, Vương Phúc cười mỉa mai trong lòng. Nghe được vài câu, hóa ra những thương gia này nịnh nọt như vậy là muốn gả con gái cho Lục bổ đầu.
Đáng tiếc, con gái lớn nhà Vương Phúc mới có 10 tuổi, nếu ông ta cũng có một đứa con gái đến tuổi cập kê thì tốt rồi, cũng có thể giống như đám thương gia này dùng hôn nhân để kết thân với quyền quý.
Khó khăn lắm mới chen qua từng lớp thương gia, Vương Phúc dẫn Lục Thừa vào trong an tọa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay những người có mặt đều là thương gia, có tiền nhưng không có quyền. Trong đám người chức quan của Lục Thừa là cao nhất, đương nhiên được dẫn đến ngồi ở vị trí chủ tọa, Vương Phúc ngồi bên cạnh.
Vương Phúc vừa vỗ tay, lập tức một nhóm phụ nữ mặc quần áo sặc sỡ nối đuôi nhau bước ra, trên đài có biểu diễn ca múa, dưới đài có người hầu dọn ra các món sơn hào hải vị như ốc nướng rượu, ngan nướng, vịt xông khói, thịt hoẵng nướng, thịt nai khô, thỏ xào ớt, chim cút hấp tàu xì, tôm càng xanh xào hạt điều, tôm say, canh cá hoàng ngư, cá mú hấp, sashimi cá...
Mâm tiệc này, ít nhất phải tiêu tốn đến 20, 30 lượng bạc, khắp huyện này, e rằng chỉ có Đông Hưng lầu mới bày biện được như vậy, nhìn qua màu sắc hương vị đều đầy đủ, thật sự là rất có mặt mũi.
Vương Phúc thấy Lục Thừa thưởng thức canh cá hoàng ngư mà mặt không biểu hiện gì, lại gắp miếng cá mú hấp.
Vương Phúc nịnh nọt nói: “Lục bổ đầu, những con cá hồ này đều mới vừa được đánh bắt lên, đặc biệt là đĩa sashimi cá tươi này, từ lúc vớt lên đến lúc lên bàn ăn không quá một canh giờ, thịt cá mềm ngon, chấm với nước mù tạt, thịt cá đỏ trắng xen kẽ, ngon tuyệt.”
Trước đây Lục Thừa không thích ăn sashimi, từ khi đến huyện Phượng Tiên, y cũng dần thích ứng với phong tục địa phương. Y gắp một lát sashimi mỏng như cánh ve, chấm với nước mù tạt gừng, bỏ vào miệng.
Miếng cá vừa vào miệng đã tan chảy, ngọt ngào thơm ngon, quả thật không tồi.
Nơi này đầy rẫy các hồ lớn nhỏ, sản xuất nhiều cá tôm hồ, trên bàn ăn thường thấy nhất cũng là cá tôm, hoặc luộc, hoặc nướng, hoặc ăn sống, cách chế biến muôn màu vạn trạng.
Có lẽ nhờ chất lượng nước hồ tốt, cá tôm ăn cỏ hồ, thịt ngọt tươi, không có chút mùi bùn đất, lại thêm vừa được đánh bắt lên, thịt tươi sống, so với sashimi cá mà Lục Thừa từng ăn ở kinh đô còn ngon hơn nhiều.
Trên bàn chủ yếu là cá tôm hồ, Lục Thừa chỉ gắp vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Tiện tay cầm một cái bánh ngọt trong đĩa ngọc, thơm ngọt phảng phất, hình như có mùi mật ong nhẹ nhàng.
Cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, tỏa ra hơi nóng, bên trong lại mềm xốp bất ngờ, hương trứng và hương mật ong đan xen.
Ngọt mà không ngấy, mềm mại tinh tế, bình thường Lục Thừa không thích ăn đồ ngọt nhưng lúc này một bàn đầy thịt cá gà vịt, dầu mỡ béo ngậy, y lại cầm thêm một cái bánh trứng mật ong để giải ngấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro