Nam Ai

Hồi 58: Uy hiếp

Eyeless

2024-09-11 09:47:22

Những ngày tháng này mọi thứ dần trở nên mơ hồ. Trước đây, hình bóng và tình yêu ấy từng rõ ràng như vậy nhưng cứ như là chỉ vừa mới chớp mắt một cái thì tất cả đã phiêu tán như làn khói đốt đồng mỗi buổi chiều chạng vạng.

Dạ Lý có nhớ Nam Sa không?

Chắc chắn là ả có...

Nhưng, ả có tìm Nam Sa không?

Cũng chắc chắn là, không.

Bởi vì “cái điểm dừng” mà cả má và dì Lệ đều muốn ả phải biết thì nay ả cũng đã biết rồi, đáng tiếc khi biết rồi thì cũng không còn cách nào để hối cãi.

...

Hôm đó là vào một buổi tối muộn, Dạ Lý vẫn như suốt thời gian qua nằm dài trên giường, ả không ngủ, chỉ nằm yên ở đó, mặc dù ả cũng ước mình có thể ngủ vì biết đâu sẽ mơ được gặp lại Nam Sa. Bỗng dưng, từ bên ngoài cửa buồng vọng vào âm thanh ồn ào đến nỗi nhức óc, tiếng của những bước chân rầm rập, tiếng ai đó cãi nhau, và hình như còn có cả những tiếng xô xát đổ vỡ.

Dạ Lý cho rằng đó là cha má của mình gây ra, hai con người mà đã chiến tranh lạnh với nhau suốt ngần ấy ngày tháng kể từ hôm nọ, cho đến nay có lẽ đã không còn chịu đựng nổi nữa cái không khí cuộc sống như tù ngục này nên đã bùng phát cơn giận dữ vào nhau. Vậy nên, ả chả buồn quan tâm, vì đây là cuộc đời mà họ chọn thì họ nên tự chịu trách nhiệm với nó đi thôi, cũng như ả...phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình...

Nhưng khi con bé Ba hớt ha hớt hải chạy vô buồng thông báo cho ả hung tin thì Dạ Lý mới hay hóa ra đó không phải là tiếng cha má gây cãi.

Ả lê thân thể tiều tụy của mình ra gian trước xem thử thì mới thấy ngoài ấy toàn là lính tráng mang theo khí giới chỉnh tề đứng vây quanh cha má. Bấy giờ, cha má ả đang ngồi ngay bàn, trước mặt là một xấp giấy tờ chất đống, đối diện lại là một gã quan Tây nói giọng An Nam trọ trẹ.

Mặt mày gã như hung thần ác sát, đập bàn quát: “Nước Pháp đã rộng lượng cho gia đình các người phục vụ và toàn quyền thực thi pháp luật trên mảnh đất này. Chúng tôi đã dành cho các người những đãi ngộ tốt nhất, như những người bạn thân thiết, nhưng, các người là một lũ phản bội!”

Dạ Lý nép sau tủ thờ, âm thầm dõi theo cuộc đối thoại lạ lùng giữa cha và gã quan Tây nọ. Đối diện trước khí thế của gã, cha ả vẫn tỏ ra bình tĩnh, ông cầm lên xấp tài liệu đưa cho gã rồi đáp: “Ông không nên dựa vào mớ giấy tờ mà bất cứ ai cũng có thể làm giả để kết tội những người mà ông đã gọi là bạn thân thiết. Tôi và gia đình của vợ mình đã phục vụ cho đế quốc Pháp bằng cả tấm lòng, tuy chúng tôi là dân An Nam nhưng vẫn luôn tin tưởng vào tính công minh của nước Pháp, không lẽ ông định đạp vào cái bẫy rập này và để cho lũ Việt minh toại nguyện?”

Trong thoáng giây, Dạ Lý thấy gã quan Tây đã chần chừ nhưng rồi gã vẫn nói bằng chất giọng cương quyết nhất: “Lũ da vàng Á Đông có một câu rất hay mà chúng tôi đã học được, đó là thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

Lòng bàn tay của Cao Phỉ siết chặt lại thành nắm đấm, ông cố gắng ngăn cơn phẫn nộ bộc phát để giữ lại chút lý trí đối đầu cùng họa nạn trước mặt. Vừa định nói thêm thì ngược lại gã quan Tây đã xen vào, nhưng lần này gã là xoay sang nhìn Nguyễn Thị Quý. Với bà, gã dịu giọng hẳn đi và còn có phần mơn trớn.

“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ.”

Nguyễn Thị Quý cười nhạt: “Cảm ơn ông.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi có mang đến cho tiểu thư một tin tức đây, hẳn là chẳng mấy vui vẻ, mong cô hãy chuẩn bị tinh thần.”

Nghe đến đây Nguyễn Thị Quý mới chuyển dời ánh mắt sang nhìn hắn, không giấu nổi sự bất an đang dần dần xâm chiếm.

Gã quan Tây nhếch môi, lại nói: “Ông đốc phủ và ông hương quản hôm qua đã bị tử hình tại nhà riêng theo đúng luật lệ của nước Pháp vĩ đại rồi.”

Phút chốc, tay chân Nguyễn Thị Quý run lên lẩy bẩy, trời đất như tối sầm ngay trước mắt bà, cha của bà đã bị tử hình rồi, đã bị bọn da trắng sát hại ngay tại nhà mặc cho biết bao nhiêu năm qua ông đã đổ mồ hôi và cả máu vì bọn chúng.

Tất cả là vì cái gì chứ? Để nhận được một án tử à?

“Mình ơi, mình ơi!” Cao Phỉ ôm lấy Nguyễn Thị Quý, cố trấn tĩnh bà nhưng cả cơ thể bà giờ đây đã trở nên cứng đờ như một cái xác.

“Mình ơi, mạnh mẽ lên đi...vì con...xin mình...” Cao Phỉ kêu lên trong nỗi bất lực giữa tiếng cười sang sảng của bọn quan lính vây quanh.

“Sao, mày dám giết cha của tao?...”

Gã quan Pháp nhướn mày: “Hử? Tiểu thư nói gì?”

“Sao mày dám giết cha của tao hả thằng khốn!!!” Nguyễn Thị Quý bất ngờ lao tới chộp lấy gã quan Tây, trong cơn hoảng loạn bà liên tục tát vào mặt gã mặc kệ Cao Phỉ vẫn đang cố gắng lôi bà ra.

Bọn lính tráng thấy cấp trên bị tấn công thì đồng loạt nâng súng lên đạn chuẩn bị hạ sát nhưng đột nhiên giữa tình cảnh hỗn loạn đó Dạ Lý lại thẩn thờ bước ra, nước mắt ả loang ướt đẫm mặt, yếu ớt như một đóa hoa bị bão táp mưa sa, khóc nghẹn mà nói: “Má ơi...xin má...làm ơn dừng lại đi! Ôn..ng..ng..oại...đã mất rồi, con không thể...mất luôn cả má được...”

Thấy con gái của mình bước ra, Cao Phỉ cả kinh, vội hô lên: “Dạ Lý, đây là chuyện của người lớn, con mau vào buồng khóa cửa lại!”

Nhưng ả bấy giờ nào có nghe lời nổi nữa, chỉ đứng đó, để con bé Ba đỡ lấy mà khóc nấc lên đầy đau khổ. Cái cảnh tượng này thu vào mắt gã quan Tây vậy mà lại khiến gã thấy hứng thú, bèn lên tiếng: “Đó là cô hai Dạ Lý à? Lớn nhanh thật nhỉ? Mới hôm nào tôi còn bế trên tay trong tiệc thôi nôi.”

Cao Phỉ dìu Nguyễn Thị Quý ngồi xuống ghế, lạnh lùng đe dọa gã quan Tây: “Nếu mày dám động vào vợ con của tao thì dù có làm ma tao cũng sẽ kéo theo mày xuống địa ngục.”

“Haha ông hù dọa ai thế ông hội đồng Cao? Ông muốn thử không? Dù sao bây giờ các người cũng đã nằm trong lòng bàn tay rồi, giết ông hay không thì cũng chẳng ngăn được tôi làm điều mình muốn.”

Dứt lời, gã quan Tây liền nhấc bước chậm rãi tiến đến chỗ Dạ Lý đang đứng.

Nguyễn Thị Quý dùng hết hơi sức còn lại siết lấy tay Cao Phỉ, nhìn ông bằng ánh mắt khẩn khoản nhất mà từ trước đến nay bà chưa bao giờ nhìn, nghẹn ngào nói: “Cứu con của chúng ta.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn từ “con của chúng ta” thốt lên sao mà cay đắng quá, Cao Phỉ dứt khoát gật đầu, đáp: “Mình tin tôi.”

Vào đúng khoảnh khắc bàn tay của gã quan Tây sắp chạm đến gương mặt Dạ Lý thì cũng là khi Cao Phỉ một lần nữa lên tiếng, bây giờ thì giọng điệu của ông lại trở về với sự bình thản cố hữu, khiến những kẻ xung quanh ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.

“Ngày 15 tháng 06, những bức hình ở nhà riêng của ông nếu để cho người mẹ vợ quý tộc phát hiện thì chắc sẽ thú vị lắm.”

Một lời ấy vừa thốt lên, lập tức khiến cho bàn tay của gã quan Tây như bị đông cứng, nụ cười nham nhở trên gương mặt gã giờ chỉ còn lại một vệt máu nhạt do tự cắn lấy môi mình.

Gã xoay người lại, đối diện với Cao Phỉ, ánh mắt hai người đàn ông như hai con sài lang đang chuẩn bị lao vào cắn xé nhau.

Ký ức chợt tua nhanh như một thước phim trở về lại với ngày 15 tháng 06 năm ấy.

Đêm đó, biệt thự của gã quan Tây mở tiệc linh đình mời tất cả những người bạn kinh doanh lẫn chính trị của gã đến tham dự, trong đó có cả Cao Phỉ. Khi đến rồi ông mới phát hiện sau cuộc rượu thịt là một tiết mục thác loạn, nhưng lúc đó muốn về thì cũng đã quá muộn màng rồi. Điều khiến cho Cao Phỉ hãi hùng nhất chính là những đứa bé chỉ mới tầm 8-9-10 tuổi, nam nữ đều đủ cả lại là đối tượng xuất hiện trong bữa tiệc.

Cao Phỉ trốn đông tránh tây, rốt cuộc không tránh được nên đành phải giả vờ ôm một bé gái và hút thuốc phiện để qua mắt lũ quan người Pháp bệnh hoạn này. Có điều, những cảnh tượng diễn ra trước mắt không phải là thứ mà bất kỳ người bình thường nào cũng có thể chịu đựng nổi, may thay lúc đó ông lại nghĩ ra cách cầm máy chụp hình giả vờ đang ngấm thuốc rồi đi chụp choẹt khắp nơi sau đó lẻn về nhà.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, vì khi giả vờ đi chụp ảnh căn biệt thự mà đã để ông vô tình phát hiện ra gã quan Tây đó trong cơn say khướt men rượu hòa cùng sự mờ mịt của khói thuốc phiện đã cưỡng bức chính con trai của gã. Cao Phỉ khi ấy không hiểu sao lại vô thức giơ máy ảnh lên chụp hết cảnh tượng kinh hoàng kia, để rồi mãi về sau đã trở thành thứ dùng để uy hiếp gã quan Tây ấy.

Nhưng cũng chính vì từng đến bữa tiệc nọ nên tâm trí người thanh niên Cao Phỉ đã bị gieo vào một hạt mầm đen tối, hậu quả là trong sự phẫn nộ và bức bối tận cùng, ông đã gây ra tội lỗi không cách gì dung thứ với cô bé tên Tâm tội nghiệp.

Trở lại với hiện tại, dù đã qua nhiều năm nhưng bóng ma tâm lý vẫn luôn ám ảnh gã quan Tây không phai nhạt, hai cha con của gã đã không thể hàn gắn tình cảm trở lại như ban đầu, vào cái thời mà vẫn còn là phụ tử tình thâm. Càng lo lắng hơn nếu một ngày người mẹ vợ có xuất thân quý tộc của gã sẽ phát giác rằng đứa con rể mẫu mực goá vợ vẫn chấp nhận đơn thân nuôi con này lại gây ra tội lỗi khiến Thiên Chúa cũng phải tức giận, thì sự nghiệp và cả tính mạng của gã xem như chấm dứt rồi.

“Mày dám uy hiếp tao!” Gã quan Tây gầm lên.

“Không có, tôi muốn thương lượng với ông.” Cao Phỉ mỉm cười.

“Nói.”

“Tha cho vợ con của tôi, đổi lại ông sẽ có những bức ảnh đó để phi tang, đừng nghĩ ông có thể tự tìm ra hay ép được tôi nói, ông biết tính tôi mà.”

Gã quan Tây nhíu mắt nhìn Cao Phỉ, nghĩ ngợi vài giây, lại nói: “Và cả cái gia sản này của mày.”

“Được, tôi đồng ý.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Ai

Số ký tự: 0