Là chân tình ha...
Eyeless
2024-09-11 09:47:22
Ả chạy vào bên trong nhà, quỳ xuống trước mặt và ôm lấy nàng vào lòng mình.
Ả biết rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng đó là chuyện gì? Chuyện gì mà khiến Nam Sa trở nên vô hồn thế này?
Trong vòng tay ả, da thịt nàng lạnh ngắt, chỉ duy nhất có nhịp thở yếu ớt là cho thấy nàng vẫn còn đang sống. Dạ Lý đau lòng, đau đến đứt từng đoạn ruột, ả tìm lấy khăn tay cố lau đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt nàng.
"Nam Sa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em làm sao vậy?"
Bỗng, nàng giữ lấy cổ tay ả, một giọt lệ lại ứa ra lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
"Chuyện đêm qua, em nói với má rồi."
"Ôi...Sa..."
Ả run giọng, càng ôm chặt nàng hơn.
"Má Lệ đâu rồi? Má có la rầy đánh mắng chi em không? Nam Sa...đừng sợ, không cần sợ, chúng ta không sai mà!"
"Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em không nên làm vậy với chị, em nên biết thân biết phận. Giờ thì...trời ơi...giờ thì chúng ta đã chẳng còn đường lui nữa rồi..."
"Em hối hận rồi? Tại sao chúng ta phải cần đường lui chứ? Chúng ta không cần đường lui nào cả!"
Bàn tay Nam Sa run rẩy, nàng buông lơi cổ tay ả, thôi không còn nắm giữ nổi nữa nhưng Dạ Lý nào dễ dàng buông bỏ, ả ngược lại nắm lấy tay nàng áp lên bên má mình, thỏ thẻ bảo.
"Này Nam Sa, sờ đi em, là chị đây mà. Có chị đây rồi em không cần sợ hãi bất cứ điều gì cả, dù là thế tục, dù là luân thường, Cao Dạ Lý này sẽ đạp đổ tất cả vì em!"
Cầm tay nàng, ả di chuyển nó lướt trên làn da mình dần xuống hõm cổ rồi vùng tim trước ngực, lại nói tiếp.
"Chị đã là người của em rồi."
Một lời này tuy nhẹ nhàng như mây nước nhưng khi lọt vào tai Nam Sa lại là sóng động cuồng phong, nàng gục xuống bờ vai ả mà bật khóc nức nở.
Dỗ dành Nam Sa thật khó, nhất là trong tình cảnh này lại càng khó khăn, ả không biết mình đã mất bao nhiêu lâu, ủi an nàng bao nhiêu lời thì Nam Sa mới tạm thời bình tâm lại.
Ả dìu nàng đến tấm phảng ngồi xuống, rót cho nàng một chung trà lạnh khi nãy giờ Nam Sa đã khóc đến khan cả tiếng.
Thì ra tình yêu của ả lại khiến đối phương thương tích đầy mình đến thế ư? Dạ Lý cay đắng thầm nghĩ.
Lát sau, khi đã trở nên ổn định hơn thì Nam Sa mới dụi dụi mắt kể lại đầu đuôi mọi sự cho ả nghe.
"...Sau đó, má bỏ đi đâu em không biết nữa, trước khi đi má bảo rằng cấm không cho em đi theo nên em mới ngồi ở dưới đất khóc như vậy."
Tự dưng, ả cảm thấy tim lòng mình vô cùng chua chát, nhìn đâu đâu cũng thấy lý do bắt hai người rời xa.
"Em đừng lo, để chị đi tìm dì cho."
"Nhưng má cấm em đi tìm?..."
"Ừm thì dì cấm em chứ đâu có cấm chị. Yên tâm đi, chắc do khó tiếp nhận quá nên dì mới đi đâu đó khuây khỏa một lúc. Nếu chị tìm không ra sẽ kêu bọn tá điền cùng đi tìm, nhưng chị tin chắc chắn dì không bỏ rơi em đâu."
Và quả vậy, Hồng Lệ không thể nào bỏ rơi được con gái của mình.
Khi Dạ Lý đã ra đến cổng chuẩn bị đi tìm thì Hồng Lệ vừa đúng lúc quay trở về, cả hai đối mặt nhau trong sự phức tạp đến vô chừng.
...
"Cô muốn ép con tôi đến cùng phải không?"
Ba người ngồi bên bàn trà, ả dùng tâm thế kiên định nhất để đối diện với Hồng Lệ lạnh lùng như một phiến băng đá.
"Con không nghĩ đó là ép buộc, con chỉ muốn trao cho Nam Sa thứ quý giá nhất đời mình."
Hồng Lệ cười nhạt.
"Cô đã ép con tôi bước vào con đường không có lối thoát."
"Dì à, con thương Nam Sa."
"Không, cô chỉ thương bản thân mình, cô ích kỷ chỉ muốn thứ mà cô khao khát. Như một đứa trẻ con hư hỏng chỉ biết vòi vĩnh món đồ mà nó thừa biết rằng không thể thuộc về mình."
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có một người ngoài dám trách vấn ả như vậy. Nội tâm Dạ Lý bừng lên ngọn lửa nhưng nhìn sang Nam Sa đang cúi gằm mặt rưng rưng mà đành cam chịu kiềm chế.
Sâu kín hít vào một hơi trấn định, ả đáp.
"Con không ép buộc Nam Sa, con cũng không đơn phương, Nam Sa cũng thương con mà dì...thương nhau thì không thể thuộc về nhau sao?"
"Vậy à? Cô nói con gái tôi cũng thương cô ư? Vậy để tôi hỏi nó xem, nó có thương cô hay là không nhé?"
Bấy giờ, ánh mắt Hồng Lệ lẫn Dạ Lý đều chuyển sang Nam Sa.
"Con nói đi, má cho phép con nói lời thành thật, con có thương cô hai Cao Dạ Lý hay không?"
Bỗng, Dạ Lý khẽ run, ả sợ, ả sợ nàng sẽ như mọi lần lảng tránh. Mà nếu nàng có lảng tránh thì cũng không trách được, giữa ả và má Lệ, giữa tình yêu và luân thường...có lẽ...có lẽ ả biết nàng sẽ chọn điều gì...
Nam Sa sững sờ lần lượt nhìn Hồng Lệ và Dạ Lý, nhưng ả không dám nhìn nàng, ả sợ hãi sự chối bỏ của nàng đến mức trái tim như sắp sửa vỡ vụn, và giờ thì người cúi mặt không dám đối diện mới chính là ả, là Dạ Lý đáng thương.
"Con...con..."
Nam Sa mím môi, nàng không biết phải nói thế nào, nếu nói ra điều ấy thì má có giận nàng không? Có bỏ nàng đi mất hay không? Nhưng nếu không nói ra thì Dạ Lý sẽ thế nào? Nàng biết ả bấy lâu vẫn đợi chờ một lời chân tình.
Những tưởng bản thân đã can đảm lắm rồi, dám nói ra chuyện phát sinh đêm qua cho má nghe nhưng thực tế khi đối mặt với lời thừa nhận rằng đó hoàn toàn là vì yêu thương chứ không phải do tai nạn thì Nam Sa lại e dè.
Rốt cuộc, nàng sẽ lựa chọn điều gì đây?
Đáng tiếc, đợi một hồi sau Nam Sa vẫn không có câu trả lời. Ả không đợi nổi nữa, nếu cứ tiếp tục ngồi đây chịu đựng thì tim ả sẽ vỡ tan mất thôi.
Vậy nên ả sẽ lựa chọn thay nàng.
"Con...thật lòng thương Nam Sa lắm dì à, con chưa từng nghĩ mình sẽ thương em ấy nhiều như vậy đâu...chưa từng nghĩ...nhưng rồi con không thể kiềm chế được, cũng không dối lòng được. Nhưng, như con đã nói, con chưa từng muốn ép buộc Nam Sa...bây giờ...cũng không muốn ép..."
Giọng ả lạc đi vì nghẹn, nâng tay áo lên gạt nước mắt cố nói cho hết những lời sau cùng.
"...Con không dùng trinh tiết của mình để ràng buộc Nam Sa, con chỉ mong em ấy thương con thôi, nhưng mà...không thương...cũng không sao...con...con sẽ không làm phiền Nam Sa nữa, không làm phiền nữa, dì...đừng lo..."
Dứt lời, ả rất muốn thật nhanh chạy ra khỏi căn nhà này nhưng đôi chân rã rời dường như không còn chút sức lực nào nữa. Dạ Lý lê bước, thật chậm thật chậm, cố để không ngoảnh lại nhìn Nam Sa thêm một lần.
"Chị Dạ Lý...chị Dạ Lý..."
Nam Sa vội chạy đến bên nàng nhưng cũng vào đúng lúc đó Dạ Lý không còn trụ nổi nữa mà buông thõng cơ thể ngất lịm đi trong vô thức.
Ngất đi, có lẽ là cách tốt nhất dành cho ả lúc này.
Chết đi, có lẽ là cách còn tốt hơn thế nữa.
Nam Sa vẫn không chọn ả, Nam Sa vẫn chỉ xem ả là một tai nạn do sự nông nổi nhất thời.
Ả biết rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng đó là chuyện gì? Chuyện gì mà khiến Nam Sa trở nên vô hồn thế này?
Trong vòng tay ả, da thịt nàng lạnh ngắt, chỉ duy nhất có nhịp thở yếu ớt là cho thấy nàng vẫn còn đang sống. Dạ Lý đau lòng, đau đến đứt từng đoạn ruột, ả tìm lấy khăn tay cố lau đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt nàng.
"Nam Sa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Em làm sao vậy?"
Bỗng, nàng giữ lấy cổ tay ả, một giọt lệ lại ứa ra lăn dài trên gò má nhợt nhạt.
"Chuyện đêm qua, em nói với má rồi."
"Ôi...Sa..."
Ả run giọng, càng ôm chặt nàng hơn.
"Má Lệ đâu rồi? Má có la rầy đánh mắng chi em không? Nam Sa...đừng sợ, không cần sợ, chúng ta không sai mà!"
"Em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, em không nên làm vậy với chị, em nên biết thân biết phận. Giờ thì...trời ơi...giờ thì chúng ta đã chẳng còn đường lui nữa rồi..."
"Em hối hận rồi? Tại sao chúng ta phải cần đường lui chứ? Chúng ta không cần đường lui nào cả!"
Bàn tay Nam Sa run rẩy, nàng buông lơi cổ tay ả, thôi không còn nắm giữ nổi nữa nhưng Dạ Lý nào dễ dàng buông bỏ, ả ngược lại nắm lấy tay nàng áp lên bên má mình, thỏ thẻ bảo.
"Này Nam Sa, sờ đi em, là chị đây mà. Có chị đây rồi em không cần sợ hãi bất cứ điều gì cả, dù là thế tục, dù là luân thường, Cao Dạ Lý này sẽ đạp đổ tất cả vì em!"
Cầm tay nàng, ả di chuyển nó lướt trên làn da mình dần xuống hõm cổ rồi vùng tim trước ngực, lại nói tiếp.
"Chị đã là người của em rồi."
Một lời này tuy nhẹ nhàng như mây nước nhưng khi lọt vào tai Nam Sa lại là sóng động cuồng phong, nàng gục xuống bờ vai ả mà bật khóc nức nở.
Dỗ dành Nam Sa thật khó, nhất là trong tình cảnh này lại càng khó khăn, ả không biết mình đã mất bao nhiêu lâu, ủi an nàng bao nhiêu lời thì Nam Sa mới tạm thời bình tâm lại.
Ả dìu nàng đến tấm phảng ngồi xuống, rót cho nàng một chung trà lạnh khi nãy giờ Nam Sa đã khóc đến khan cả tiếng.
Thì ra tình yêu của ả lại khiến đối phương thương tích đầy mình đến thế ư? Dạ Lý cay đắng thầm nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát sau, khi đã trở nên ổn định hơn thì Nam Sa mới dụi dụi mắt kể lại đầu đuôi mọi sự cho ả nghe.
"...Sau đó, má bỏ đi đâu em không biết nữa, trước khi đi má bảo rằng cấm không cho em đi theo nên em mới ngồi ở dưới đất khóc như vậy."
Tự dưng, ả cảm thấy tim lòng mình vô cùng chua chát, nhìn đâu đâu cũng thấy lý do bắt hai người rời xa.
"Em đừng lo, để chị đi tìm dì cho."
"Nhưng má cấm em đi tìm?..."
"Ừm thì dì cấm em chứ đâu có cấm chị. Yên tâm đi, chắc do khó tiếp nhận quá nên dì mới đi đâu đó khuây khỏa một lúc. Nếu chị tìm không ra sẽ kêu bọn tá điền cùng đi tìm, nhưng chị tin chắc chắn dì không bỏ rơi em đâu."
Và quả vậy, Hồng Lệ không thể nào bỏ rơi được con gái của mình.
Khi Dạ Lý đã ra đến cổng chuẩn bị đi tìm thì Hồng Lệ vừa đúng lúc quay trở về, cả hai đối mặt nhau trong sự phức tạp đến vô chừng.
...
"Cô muốn ép con tôi đến cùng phải không?"
Ba người ngồi bên bàn trà, ả dùng tâm thế kiên định nhất để đối diện với Hồng Lệ lạnh lùng như một phiến băng đá.
"Con không nghĩ đó là ép buộc, con chỉ muốn trao cho Nam Sa thứ quý giá nhất đời mình."
Hồng Lệ cười nhạt.
"Cô đã ép con tôi bước vào con đường không có lối thoát."
"Dì à, con thương Nam Sa."
"Không, cô chỉ thương bản thân mình, cô ích kỷ chỉ muốn thứ mà cô khao khát. Như một đứa trẻ con hư hỏng chỉ biết vòi vĩnh món đồ mà nó thừa biết rằng không thể thuộc về mình."
Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có một người ngoài dám trách vấn ả như vậy. Nội tâm Dạ Lý bừng lên ngọn lửa nhưng nhìn sang Nam Sa đang cúi gằm mặt rưng rưng mà đành cam chịu kiềm chế.
Sâu kín hít vào một hơi trấn định, ả đáp.
"Con không ép buộc Nam Sa, con cũng không đơn phương, Nam Sa cũng thương con mà dì...thương nhau thì không thể thuộc về nhau sao?"
"Vậy à? Cô nói con gái tôi cũng thương cô ư? Vậy để tôi hỏi nó xem, nó có thương cô hay là không nhé?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bấy giờ, ánh mắt Hồng Lệ lẫn Dạ Lý đều chuyển sang Nam Sa.
"Con nói đi, má cho phép con nói lời thành thật, con có thương cô hai Cao Dạ Lý hay không?"
Bỗng, Dạ Lý khẽ run, ả sợ, ả sợ nàng sẽ như mọi lần lảng tránh. Mà nếu nàng có lảng tránh thì cũng không trách được, giữa ả và má Lệ, giữa tình yêu và luân thường...có lẽ...có lẽ ả biết nàng sẽ chọn điều gì...
Nam Sa sững sờ lần lượt nhìn Hồng Lệ và Dạ Lý, nhưng ả không dám nhìn nàng, ả sợ hãi sự chối bỏ của nàng đến mức trái tim như sắp sửa vỡ vụn, và giờ thì người cúi mặt không dám đối diện mới chính là ả, là Dạ Lý đáng thương.
"Con...con..."
Nam Sa mím môi, nàng không biết phải nói thế nào, nếu nói ra điều ấy thì má có giận nàng không? Có bỏ nàng đi mất hay không? Nhưng nếu không nói ra thì Dạ Lý sẽ thế nào? Nàng biết ả bấy lâu vẫn đợi chờ một lời chân tình.
Những tưởng bản thân đã can đảm lắm rồi, dám nói ra chuyện phát sinh đêm qua cho má nghe nhưng thực tế khi đối mặt với lời thừa nhận rằng đó hoàn toàn là vì yêu thương chứ không phải do tai nạn thì Nam Sa lại e dè.
Rốt cuộc, nàng sẽ lựa chọn điều gì đây?
Đáng tiếc, đợi một hồi sau Nam Sa vẫn không có câu trả lời. Ả không đợi nổi nữa, nếu cứ tiếp tục ngồi đây chịu đựng thì tim ả sẽ vỡ tan mất thôi.
Vậy nên ả sẽ lựa chọn thay nàng.
"Con...thật lòng thương Nam Sa lắm dì à, con chưa từng nghĩ mình sẽ thương em ấy nhiều như vậy đâu...chưa từng nghĩ...nhưng rồi con không thể kiềm chế được, cũng không dối lòng được. Nhưng, như con đã nói, con chưa từng muốn ép buộc Nam Sa...bây giờ...cũng không muốn ép..."
Giọng ả lạc đi vì nghẹn, nâng tay áo lên gạt nước mắt cố nói cho hết những lời sau cùng.
"...Con không dùng trinh tiết của mình để ràng buộc Nam Sa, con chỉ mong em ấy thương con thôi, nhưng mà...không thương...cũng không sao...con...con sẽ không làm phiền Nam Sa nữa, không làm phiền nữa, dì...đừng lo..."
Dứt lời, ả rất muốn thật nhanh chạy ra khỏi căn nhà này nhưng đôi chân rã rời dường như không còn chút sức lực nào nữa. Dạ Lý lê bước, thật chậm thật chậm, cố để không ngoảnh lại nhìn Nam Sa thêm một lần.
"Chị Dạ Lý...chị Dạ Lý..."
Nam Sa vội chạy đến bên nàng nhưng cũng vào đúng lúc đó Dạ Lý không còn trụ nổi nữa mà buông thõng cơ thể ngất lịm đi trong vô thức.
Ngất đi, có lẽ là cách tốt nhất dành cho ả lúc này.
Chết đi, có lẽ là cách còn tốt hơn thế nữa.
Nam Sa vẫn không chọn ả, Nam Sa vẫn chỉ xem ả là một tai nạn do sự nông nổi nhất thời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro