Anh nhớ em đến...
Tam Nhật Thành Tinh
2024-11-11 20:57:43
Editor: Endy.
Buổi sáng tuỳ tiện ăn một chút gì đó, sau đó An Sênh mở cửa ra ngoài, không có gì ngạc nhiên, nhưng lại gặp Phí Hiên trong thang máy.
An Sênh không có vẻ gì là không muốn vào, thậm chí cũng không có trốn tránh, thực tự nhiên đứng bên cạnh Phí Hiên, nhấn nút thang máy.
Phí Hiên nhẹ giọng gọi cô một tiếng nhưng An Sênh không đáp lại, ngay cả lông mi cũng không chớp.
Nếu cô trốn tránh, đánh đập, mắng chửi, Phí Hiên đều sẽ có cách giải quyết. Nhưng An Sênh lại coi anh như không khí, làm anh không biết phải làm sao.
Mọi chuyện giống như trở lại thời điểm ban đầu, lúc Phí Hiên theo đuổi An Sênh. Cô làm như không thấy, lạnh nhạt đến vô cảm, bất luận anh có làm cái gì cũng không thể đả động đến cô.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một đôi chân bước vào, cửa lại mở ra. Tần Thư Dư một tay bế đứa trẻ, một tay cầm balo. Anh ta liếc nhìn An Sênh và Phí Hiên đang đứng bên cạnh nhìn cô, có chút ngạc nhiên. Tần Thư Dư nhướng mày, nhanh chóng bình thường trở lại, chào hỏi An Sênh.
“Chào buổi sáng,” Tần Thư Dư nho nhã nói.
An Sênh nghiêng đầu nhìn anh ta, miệng nở nụ cười gật đầu, "Chào buổi sáng. Anh đưa bạn nhỏ đi nhà trẻ hả?"
Tần Thư Dư gật đầu, lại liếc nhìn Phí Hiên, nói gì đó với cô bé đang ôm trong ngực, rồi đặt cô bé đứng trên đất. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt thù địch của Phí Hiên.
Tần Thư Dư xem như có chút quen biết với Phí Hiên. Dù sao anh cũng từng là bác sĩ chính của Phí Hiên. Tần Thư Dư nâng kính mắt, nhìn Phí Hiên đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu kia, vốn muốn mở miệng chào hỏi một tiếng nhưng đành phải nuốt trở về. Anh xoay người, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu con gái, nhưng lại không sờ thấy cái đầu nào cả.
Quay lại nhìn mới thấy con gái chạy đến bên cạnh An Sênh.
Tần Thư Dư vươn tay muốn kéo con gái lại, nhưng tay cô bé lại ôm chặt chân An Sênh, nhỏ giọng gọi "Mẹ ..."
Hai ngày nay, Tần Thư Dư đã nói với con gái rất nhiều lần rằng không thể tuỳ tiện gọi người khác là mẹ. Bình thường con gái của anh nhìn thấy người khác sẽ không như vậy, nhưng quả thật An Sênh có chút giống vợ trước của anh.
Hai người họ đều có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt cong cong, cười rộ lên như ánh mặt trời…
Nhưng kể từ khi vợ anh bị nghiện, tính cách đã thay đổi hoàn toàn. Cô ta nhẫn tâm nhốt con vào tủ quần áo, động một chút là chửi ầm lên, còn đưa con bé đến chỗ buôn bán ma túy, suýt chút nữa đã bị người ta ép dùng...
Tần Thư Dư biết con gái là do quá nhớ mẹ, muốn mẹ đối xử tốt với mình. Nên lần đầu tiên nhìn thấy An Sênh, anh cũng thực sự rất ngạc nhiên. Chẳng qua vì lúc đó cô đã có bạn trai, mà anh vẫn chưa hoàn toàn ly hôn với vợ mình.
Anh đã tha thứ vợ trước quá nhiều lần, nhưng kết quả cuối cùng, lần nào cũng là anh đau khổ. Đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả anh cũng muốn tìm lại hạnh phúc gia đình hòa thuận như trước kia. Nhưng loại hạnh phúc này, hiển nhiên là không thể nào có được từ vợ trước. Cô ta đã sắp biến thành một người điên vì sử dụng ma tuý quá nhiều.
Lúc đầu biết An Sênh chuyển đến đây, Tần Thư Dư quả thật không có suy nghĩ lung tung. Nhưng sau khi tiếp xúc một chút, anh nhận ra cô là một cô gái rất ôn nhu. Đối với việc con gái của anh gọi nhầm là mẹ, cô cũng không có chút phản cảm nào. Sau lần “cứu” con gái ở cầu trượt, lúc nói sẽ mời cô một bữa trà, Tần Thư Dư không thể không thừa nhận, bản thân anh có chút động tâm.
Đương nhiên không phải vì cô giống vợ cũ của anh. Anh là một người trưởng thành, có lý trí, sẽ không mắc sai lầm về việc ai sẽ thay thế ai khác. Đơn giản chỉ vì anh thích kiểu người như vậy thôi.
Anh chuẩn bị tinh thần sẽ quan sát cô một thời gian, dù sao An Sênh cũng ở phía đối diện, cận thuỷ lâu đài*. Anh có muốn tạo cơ hội để gặp gỡ và tiếp xúc cũng sẽ dễ dàng hơn. Đợi đến khi hiểu được tính cách của cô, nếu thực sự phù hợp, anh sẵn sàng theo đuổi cô.
*Cận thuỷ lâu đài: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. Câu này tương tự câu: Gần quan được ban lộc, vậy đó.
Mặc dù lúc ly hôn, phần lớn tài sản đều đưa cho vợ trước, nhưng anh vẫn được xem như có chút tiền. Tiền từ đầu tư với tiền lương của anh rất ổn định. Anh chắc chắn không phải kiểu người có lối sống lộn xộn, đối với việc theo đuổi người khác, anh vẫn có lòng tin.
Hôm nay anh đã chờ sẵn, khi nghe âm thanh phía đối diện liền “vô tình” mở cửa đi ra. Không nghĩ đến thế nhưng Phí Hiên cũng ở đây. Tần Thư Dư có thể xác nhận hai người đã chia tay. Anh đã đến nhà An Sênh, dựa theo mức độ dính nhau của hai người lúc nằm viện, nếu chưa chia tay, chắc chắn đồ vật trong nhà cô sẽ không phải chỉ có mỗi thứ một cái.
Anh bất động thanh sắc nâng mắt kính, kéo con gái về, nghiêm khắc la một tiếng, sau đó quay lại giải thích với An Sênh. Cô mỉm cười, không đợi cô nói chuyện, Phí Hiên đã lên tiếng trước.
Anh không nhìn Tần Thư Dư hay An Sênh, mà nói với cô bé.
"Cháu gọi ai là mẹ?" Vẻ mặt Phí Hiên trầm xuống, khóe mắt đuôi mày tràn đầy khí lạnh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa trẻ, hơi cúi người xuống, nói với giọng điệu xấu xa, "Cháu không có mẹ sao? Gọi bậy cái gì đó hả?! Gọi là dì!"
An Sênh sửng sốt một chút. Tần Thư Dư hơi nhíu mày nhìn Phí Hiên. Cô gái nhỏ mở to mắt, chớp mắt nhìn Phí Hiên. Bất kể Tần Thư Dư có nói cái gì cô bé cũng không khóc, lúc này miệng đột nhiên xệ xuống, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, há miệng khóc to.
Vẻ mặt đang ủ rũ của Tần Thư Dư bởi vì tiếng khóc của con gái liền chuyển thành kinh ngạc, vội cúi đầu ôm lấy con gái, nhưng anh không nói con đừng khóc, mà vuốt nhẹ lưng cô bé.
Bởi vì hơn một năm trước, cô bé từng bị mẹ đưa đến quán bar để mua ma túy. Sau đó bị một người đàn ông lạ mặt dùng dao đe dọa, nhưng lúc sau chỉ cần đưa cho cô bé một con búp bê liền nín.
An Sênh không nhịn được, muốn tiến lên dỗ đứa trẻ, lại bị Phí Hiên nắm lấy cánh tay, "Em quan tâm con bé làm gì? Mới gọi em vài tiếng mẹ mà em thật sự cho rằng mình là mẹ của con bé sao? Hay em thật sự muốn làm mẹ của con bé ?!"
An Sênh hất tay anh, nhưng anh không buông. Cô bị anh nói đến kích động, mặt chậm rãi đỏ lên.
Lúc này thang máy đã đến tầng một, An Sênh hất tay Phí Hiên ra, kéo túi xách lên vai, sải bước đi về phía trước.
Phí Hiên theo sát sau lưng cô, nhất quyết không tha, "Em thích mẫu người đó sao? Nhã nhặn bại hoạt. A…nhưng em có biết anh ta là người như thế nào không?"
An Sênh bước nhanh hơn. Ra khỏi tiểu khu, Phí Hiên cuối cùng cũng đuổi kịp.
Anh nói “Vợ anh ta nghiện ma túy, phải đi cai nghiện. Là đích thân anh ta đưa đi, lần đầu tiên đưa cô ta đi cai nghiện là lúc đứa nhỏ mới mấy tháng. Một người lòng dạ độc ác như vậy, em có thể chịu được sao?”
An Sênh đứng yên ở bên đường, cảm xúc kích động vừa rồi cũng nhanh chóng tiêu tan. Cô quay đầu nhìn Phí Hiên, giọng điệu cũng dịu xuống, nhưng lời cô nói lại khiến trái tim Phí Hiên lạnh lẽo.
"Cho dù tôi là mẹ của đứa trẻ đó thì có vấn đề gì sao?"
An Sênh nói, "Tôi không dùng ma túy. Nên anh ấy cũng không thể gửi tôi vào đó mà không có lý do. Đó chỉ là vấn đề của cuộc sống. Có cái gì mà không chịu được?"
"Anh cũng biết là tôi rất thích trẻ con, còn dự định sinh 2 đứa. Vừa vặn anh ấy có sẵn, chỉ cần sinh một đứa nữa là đủ. Với lại bác sĩ Tần cũng là mẫu người tôi thích. Nếu anh ấy thực sự theo đuổi, tôi sẽ cân nhắc ... "
An Sênh nhợt nhạt nở nụ cười, "Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến anh, chúng ta hiện tại chỉ là hàng xóm mà thôi."
Phí Hiên uống nguyên một bình dấm lớn, cơn ghen nổi lên như mưa sa bão táp kéo đến. An Sênh làm như không thấy, đứng bên đường bắt xe. Phí Hiên bước nhanh hai bước, nắm lấy cổ tay An Sênh, nheo mắt lại, cả người như thanh kiếm, sắc bén lại nguy hiểm, "Em dám cùng hắn ta có chuyện gì, anh cam đoan..."
"Tôi có cái gì không dám?" An Sênh vẫn duy trì nụ cười nhẹ cắt ngang lời anh, chọc vào sườn của Phí Hiên, buộc anh phải buông tay ra. Cô xoa cổ tay bị anh nắm chặt, cũng không vội đi, thần sắc nghiêm túc nói.
"Anh muốn gϊếŧ người sao?" An Sênh nói "Gϊếŧ anh ta hay là gϊếŧ tôi?"
Sắc mặt Phí Hiên khó coi đến cực điểm, cô lại nói tiếp, "Nếu anh gϊếŧ anh ta, tôi có thể tìm người khác."
An Sênh nói tiếp, "Tôi quên nói cho anh biết, trừ nhã nhặn cấm dục, tôi còn thích kiểu người đầy sức sống như ánh mặt trời, trầm ổn thành thục, chất phác không thú vị, thậm chí ngốc nghếch cũng được..." cô dừng lại, có chút mỉa mai "Nhưng tôi thích nhất là kiểu hay dính người, nghe lời lại hay làm nũng."
Buổi sáng tuỳ tiện ăn một chút gì đó, sau đó An Sênh mở cửa ra ngoài, không có gì ngạc nhiên, nhưng lại gặp Phí Hiên trong thang máy.
An Sênh không có vẻ gì là không muốn vào, thậm chí cũng không có trốn tránh, thực tự nhiên đứng bên cạnh Phí Hiên, nhấn nút thang máy.
Phí Hiên nhẹ giọng gọi cô một tiếng nhưng An Sênh không đáp lại, ngay cả lông mi cũng không chớp.
Nếu cô trốn tránh, đánh đập, mắng chửi, Phí Hiên đều sẽ có cách giải quyết. Nhưng An Sênh lại coi anh như không khí, làm anh không biết phải làm sao.
Mọi chuyện giống như trở lại thời điểm ban đầu, lúc Phí Hiên theo đuổi An Sênh. Cô làm như không thấy, lạnh nhạt đến vô cảm, bất luận anh có làm cái gì cũng không thể đả động đến cô.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một đôi chân bước vào, cửa lại mở ra. Tần Thư Dư một tay bế đứa trẻ, một tay cầm balo. Anh ta liếc nhìn An Sênh và Phí Hiên đang đứng bên cạnh nhìn cô, có chút ngạc nhiên. Tần Thư Dư nhướng mày, nhanh chóng bình thường trở lại, chào hỏi An Sênh.
“Chào buổi sáng,” Tần Thư Dư nho nhã nói.
An Sênh nghiêng đầu nhìn anh ta, miệng nở nụ cười gật đầu, "Chào buổi sáng. Anh đưa bạn nhỏ đi nhà trẻ hả?"
Tần Thư Dư gật đầu, lại liếc nhìn Phí Hiên, nói gì đó với cô bé đang ôm trong ngực, rồi đặt cô bé đứng trên đất. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt thù địch của Phí Hiên.
Tần Thư Dư xem như có chút quen biết với Phí Hiên. Dù sao anh cũng từng là bác sĩ chính của Phí Hiên. Tần Thư Dư nâng kính mắt, nhìn Phí Hiên đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu kia, vốn muốn mở miệng chào hỏi một tiếng nhưng đành phải nuốt trở về. Anh xoay người, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu con gái, nhưng lại không sờ thấy cái đầu nào cả.
Quay lại nhìn mới thấy con gái chạy đến bên cạnh An Sênh.
Tần Thư Dư vươn tay muốn kéo con gái lại, nhưng tay cô bé lại ôm chặt chân An Sênh, nhỏ giọng gọi "Mẹ ..."
Hai ngày nay, Tần Thư Dư đã nói với con gái rất nhiều lần rằng không thể tuỳ tiện gọi người khác là mẹ. Bình thường con gái của anh nhìn thấy người khác sẽ không như vậy, nhưng quả thật An Sênh có chút giống vợ trước của anh.
Hai người họ đều có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt cong cong, cười rộ lên như ánh mặt trời…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng kể từ khi vợ anh bị nghiện, tính cách đã thay đổi hoàn toàn. Cô ta nhẫn tâm nhốt con vào tủ quần áo, động một chút là chửi ầm lên, còn đưa con bé đến chỗ buôn bán ma túy, suýt chút nữa đã bị người ta ép dùng...
Tần Thư Dư biết con gái là do quá nhớ mẹ, muốn mẹ đối xử tốt với mình. Nên lần đầu tiên nhìn thấy An Sênh, anh cũng thực sự rất ngạc nhiên. Chẳng qua vì lúc đó cô đã có bạn trai, mà anh vẫn chưa hoàn toàn ly hôn với vợ mình.
Anh đã tha thứ vợ trước quá nhiều lần, nhưng kết quả cuối cùng, lần nào cũng là anh đau khổ. Đừng nói là một đứa trẻ, ngay cả anh cũng muốn tìm lại hạnh phúc gia đình hòa thuận như trước kia. Nhưng loại hạnh phúc này, hiển nhiên là không thể nào có được từ vợ trước. Cô ta đã sắp biến thành một người điên vì sử dụng ma tuý quá nhiều.
Lúc đầu biết An Sênh chuyển đến đây, Tần Thư Dư quả thật không có suy nghĩ lung tung. Nhưng sau khi tiếp xúc một chút, anh nhận ra cô là một cô gái rất ôn nhu. Đối với việc con gái của anh gọi nhầm là mẹ, cô cũng không có chút phản cảm nào. Sau lần “cứu” con gái ở cầu trượt, lúc nói sẽ mời cô một bữa trà, Tần Thư Dư không thể không thừa nhận, bản thân anh có chút động tâm.
Đương nhiên không phải vì cô giống vợ cũ của anh. Anh là một người trưởng thành, có lý trí, sẽ không mắc sai lầm về việc ai sẽ thay thế ai khác. Đơn giản chỉ vì anh thích kiểu người như vậy thôi.
Anh chuẩn bị tinh thần sẽ quan sát cô một thời gian, dù sao An Sênh cũng ở phía đối diện, cận thuỷ lâu đài*. Anh có muốn tạo cơ hội để gặp gỡ và tiếp xúc cũng sẽ dễ dàng hơn. Đợi đến khi hiểu được tính cách của cô, nếu thực sự phù hợp, anh sẵn sàng theo đuổi cô.
*Cận thuỷ lâu đài: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. Câu này tương tự câu: Gần quan được ban lộc, vậy đó.
Mặc dù lúc ly hôn, phần lớn tài sản đều đưa cho vợ trước, nhưng anh vẫn được xem như có chút tiền. Tiền từ đầu tư với tiền lương của anh rất ổn định. Anh chắc chắn không phải kiểu người có lối sống lộn xộn, đối với việc theo đuổi người khác, anh vẫn có lòng tin.
Hôm nay anh đã chờ sẵn, khi nghe âm thanh phía đối diện liền “vô tình” mở cửa đi ra. Không nghĩ đến thế nhưng Phí Hiên cũng ở đây. Tần Thư Dư có thể xác nhận hai người đã chia tay. Anh đã đến nhà An Sênh, dựa theo mức độ dính nhau của hai người lúc nằm viện, nếu chưa chia tay, chắc chắn đồ vật trong nhà cô sẽ không phải chỉ có mỗi thứ một cái.
Anh bất động thanh sắc nâng mắt kính, kéo con gái về, nghiêm khắc la một tiếng, sau đó quay lại giải thích với An Sênh. Cô mỉm cười, không đợi cô nói chuyện, Phí Hiên đã lên tiếng trước.
Anh không nhìn Tần Thư Dư hay An Sênh, mà nói với cô bé.
"Cháu gọi ai là mẹ?" Vẻ mặt Phí Hiên trầm xuống, khóe mắt đuôi mày tràn đầy khí lạnh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đứa trẻ, hơi cúi người xuống, nói với giọng điệu xấu xa, "Cháu không có mẹ sao? Gọi bậy cái gì đó hả?! Gọi là dì!"
An Sênh sửng sốt một chút. Tần Thư Dư hơi nhíu mày nhìn Phí Hiên. Cô gái nhỏ mở to mắt, chớp mắt nhìn Phí Hiên. Bất kể Tần Thư Dư có nói cái gì cô bé cũng không khóc, lúc này miệng đột nhiên xệ xuống, nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống, há miệng khóc to.
Vẻ mặt đang ủ rũ của Tần Thư Dư bởi vì tiếng khóc của con gái liền chuyển thành kinh ngạc, vội cúi đầu ôm lấy con gái, nhưng anh không nói con đừng khóc, mà vuốt nhẹ lưng cô bé.
Bởi vì hơn một năm trước, cô bé từng bị mẹ đưa đến quán bar để mua ma túy. Sau đó bị một người đàn ông lạ mặt dùng dao đe dọa, nhưng lúc sau chỉ cần đưa cho cô bé một con búp bê liền nín.
An Sênh không nhịn được, muốn tiến lên dỗ đứa trẻ, lại bị Phí Hiên nắm lấy cánh tay, "Em quan tâm con bé làm gì? Mới gọi em vài tiếng mẹ mà em thật sự cho rằng mình là mẹ của con bé sao? Hay em thật sự muốn làm mẹ của con bé ?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Sênh hất tay anh, nhưng anh không buông. Cô bị anh nói đến kích động, mặt chậm rãi đỏ lên.
Lúc này thang máy đã đến tầng một, An Sênh hất tay Phí Hiên ra, kéo túi xách lên vai, sải bước đi về phía trước.
Phí Hiên theo sát sau lưng cô, nhất quyết không tha, "Em thích mẫu người đó sao? Nhã nhặn bại hoạt. A…nhưng em có biết anh ta là người như thế nào không?"
An Sênh bước nhanh hơn. Ra khỏi tiểu khu, Phí Hiên cuối cùng cũng đuổi kịp.
Anh nói “Vợ anh ta nghiện ma túy, phải đi cai nghiện. Là đích thân anh ta đưa đi, lần đầu tiên đưa cô ta đi cai nghiện là lúc đứa nhỏ mới mấy tháng. Một người lòng dạ độc ác như vậy, em có thể chịu được sao?”
An Sênh đứng yên ở bên đường, cảm xúc kích động vừa rồi cũng nhanh chóng tiêu tan. Cô quay đầu nhìn Phí Hiên, giọng điệu cũng dịu xuống, nhưng lời cô nói lại khiến trái tim Phí Hiên lạnh lẽo.
"Cho dù tôi là mẹ của đứa trẻ đó thì có vấn đề gì sao?"
An Sênh nói, "Tôi không dùng ma túy. Nên anh ấy cũng không thể gửi tôi vào đó mà không có lý do. Đó chỉ là vấn đề của cuộc sống. Có cái gì mà không chịu được?"
"Anh cũng biết là tôi rất thích trẻ con, còn dự định sinh 2 đứa. Vừa vặn anh ấy có sẵn, chỉ cần sinh một đứa nữa là đủ. Với lại bác sĩ Tần cũng là mẫu người tôi thích. Nếu anh ấy thực sự theo đuổi, tôi sẽ cân nhắc ... "
An Sênh nhợt nhạt nở nụ cười, "Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến anh, chúng ta hiện tại chỉ là hàng xóm mà thôi."
Phí Hiên uống nguyên một bình dấm lớn, cơn ghen nổi lên như mưa sa bão táp kéo đến. An Sênh làm như không thấy, đứng bên đường bắt xe. Phí Hiên bước nhanh hai bước, nắm lấy cổ tay An Sênh, nheo mắt lại, cả người như thanh kiếm, sắc bén lại nguy hiểm, "Em dám cùng hắn ta có chuyện gì, anh cam đoan..."
"Tôi có cái gì không dám?" An Sênh vẫn duy trì nụ cười nhẹ cắt ngang lời anh, chọc vào sườn của Phí Hiên, buộc anh phải buông tay ra. Cô xoa cổ tay bị anh nắm chặt, cũng không vội đi, thần sắc nghiêm túc nói.
"Anh muốn gϊếŧ người sao?" An Sênh nói "Gϊếŧ anh ta hay là gϊếŧ tôi?"
Sắc mặt Phí Hiên khó coi đến cực điểm, cô lại nói tiếp, "Nếu anh gϊếŧ anh ta, tôi có thể tìm người khác."
An Sênh nói tiếp, "Tôi quên nói cho anh biết, trừ nhã nhặn cấm dục, tôi còn thích kiểu người đầy sức sống như ánh mặt trời, trầm ổn thành thục, chất phác không thú vị, thậm chí ngốc nghếch cũng được..." cô dừng lại, có chút mỉa mai "Nhưng tôi thích nhất là kiểu hay dính người, nghe lời lại hay làm nũng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro