Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 32

Tam Nhật Thành Tinh

2024-11-11 20:57:43

Editor: Endy.

“Phí Hiên, anh làm cái gì vậy…” An Sênh bị ấn ngã ra sau, đẩy vai Phí Hiên, muốn ngồi dậy.

Nhưng Phí Hiên cứng rắn chen vào ghế phó lái, còn dùng chân kéo cửa xe. Chân An Sênh bị anh đè nặng, căn bản không động đậy được, bả vai cũng bị anh ấn chặt, chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn anh tiến lại gần, đem cô bao phủ trên ghế ngồi.

“Sênh Sênh~” tay Phí Hiên đặt bên tai An Sênh, chóp mũi cọ vào chóp mũi cô, thanh âm nhẹ nhàng gọi tên cô.

Hô hấp An Sênh có chút không thông, nhìn Phí Hiên gần trong gang tấc, phí công nói, “Cửa hàng không có ai trông, chúng ta phải nhanh chóng đi…”

“Đợi một chút cũng không trễ…” ánh mắt Phí Hiên loè loè, làm An Sênh không khỏi run sợ.

Cảm giác này thực kỳ dị, Phí Hiên luôn mang đến cho cô cảm giác ôn hoà, nhưng giờ phút này, cô cảm giác mình như một loài động vật nhỏ bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cái bụng mềm mại bị móng vuốt bén nhọn đè lại. Cô trừ bị động nằm chờ răng nanh gắm vào thân thể, căn bản cái gì cũng không làm được.

Nhưng An Sênh không cảm thấy kỳ quái. Bản tính Phí Hiên mang tính công kích, mạnh mẽ, cho dù anh có làm nũng, thì nam chính vẫn là nam chính.

An Sênh rất thích anh như vậy, đặt tay trên vai Phí Hiên, từ từ di chuyển đến mặt anh.

“Phí Hiên…” An Sênh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Hả?” Phí Hiên chạm chóp mũi cô, An Sênh biết anh muốn làm gì, nhưng tựa hồ anh cũng không sốt ruột, chỉ là dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ chóp mũi của cô, đến gò má, cằm.

Hô hấp của anh phả trên mặt và cổ An Sênh, làm cô cảm thấy ngứa lợi hại. Cô muốn né tránh nhưng Phí Hiên không cho.

Đây cũng quá mệt nhọc.

An Sênh có chút không chịu được, bóp chặt cằm Phí Hiên, có chút không kiên nhẫn thúc giục anh, “Một lát nữa trời sẽ tối, anh đến cùng…ưm…”

Môi Phí Hiên cuối cùng cũng áp lên môi cô, mang theo ngọn lửa nóng rực.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng lúc này cùng các lần trước khác nhau rất lớn.

An Sênh chưa từng cẩn thận cảm nhận qua, rốt cuộc nụ hôn của Phí Hiên mang mùi vị gì. Lúc trước, chỉ có Phí Hiên đơn phương hôn cô, An Sênh ngoại trừ cảm thấy hít thở không thông, còn lại chính là cảm thấy Phí Hiên muốn ăn cô.

Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô cảm nhận nụ hôn của anh, chính là một ngọn lửa triền miên. Phí Hiên sờ soạng tóc cô, ngón tay đặt sau gáy niết nhẹ, đều làm cho cô cảm thấy tê dại, tim đập thình thịch.

An Sênh không tự chủ được vươn tay ra, gắt gao ôm chặt eo Phí Hiên, hơi ngửa đầu, đón ý hùa theo anh.

Đợi đến khi môi hai người tách ra, trong mắt An Sênh đều là hơi nước.

Anh không lập tức lui ra, mà vẫn duy trì tư thế này, nhẹ nhàng hôn hôn, chờ cô hồi thần.

Hô hấp An Sênh đều là mùi vị thuộc về Phí Hiên, trên môi như có con kiến bò qua. Đợi đến khi cô buông eo anh, nheo mắt nhìn về phía Phí Hiên, anh mới dừng hôn, chống tay lui về sau từng chút một, dùng chóp mũi cọ qua cọ lại trên mũi cô.

Phí Hiên hỏi cô, “Cảm giác thế nào?”

An Sênh liếm liếm môi, không đáp lại, nằm trên lưng ghế dựa, nhìn Phí Hiên chống tay, đè trên người cô. Một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Anh…thật cay.”

Phí Hiên là cố tình hỏi. Con gái, hoặc là ngượng ngùng gật gật đầu, hoặc là cầm nắm tay nhỏ đánh vào ngực anh. Nhưng không nghĩ đến, An Sênh lại cho một lời nhận xét như vậy.

Anh sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười, ôm cổ An Sênh, một tay giữ eo cô, ôm cô ngồi trên đùi anh, sau đó nâng ghế dậy.

Hai người mặt đối mặt, Phí Hiên lại nhẹ nhàng dán lên môi cô, “Nóng sao? Nói anh nghe xem nào, em muốn như thế nào, anh có thể làm theo.”

Trán hai người chạm nhau, nghe vậy cô hôn nhẹ lên mặt anh, “Không cần thiết, anh như vậy rất tốt.”

“Thích không?” Phí Hiên hỏi lại.

“Anh ít hỏi những câu vô nghĩa lại.” An Sênh vỗ lên mặt Phí Hiên, “Nhanh chóng lái xe đi, còn phải tới chợ trông cửa hàng. Anh nhờ người bên cạnh trông giúp, người ta cũng có quầy hàng của mình đó.”

“Nhờ hắn trông thì hắn phải trông, hắn chính là người làm công…”

Phí Hiên nhỏ giọng lầm bầm một câu, An Sênh chỉ cho rằng anh không hiểu tình huống, giải thích cho anh, “Quầy hàng cách vách là của anh ta, em mới là người làm công.”

Em không phải.

Phí Hiên ở trong lòng thầmphản bác, trên mặt cười tủm tỉm, ôm An Sênh không buông. Anh còn chưa có ôm đủ.

Lúc trước, hai người cho dù có hành động thân mật, cũng đều là một mình Phí Hiên tình nguyện. Đơn phương làm sao có thể so sánh với lương tình tương duyệt, Phí Hiên bây giờ chỉ muốn cùng An Sênh ở cùng một chỗ, một chút cũng không muốn ra chợ thuỷ sản bán cá.

Bất quá, dưới sự thúc giục của cô, anh không tình nguyện leo qua ghế tài xế, khởi động xe.

Đến quầy hàng cá, An Sênh nói lời cảm ơn với người đàn ông cách vách. Người đàn ông đáp lời, ánh mắt lại có ý vô tình nhìn về phía Phí Hiên.

Phí Hiên chỉ nhìn hắn một chút, trong mắt chứa đầy cánh cáo, sau đó liền quay đầu đi thu thập thùng hàng, quay về bộ dạng lúc trước, phi thường ân cần. Công việc dơ bẩn nặng nhọc đều là anh làm, còn bớt chút thời gian chạy đi mua trà sữa cho An Sênh uống.

Người đàn ônh cách vách trên mặt có chút co quắp một chút, khoát tay nói với An Sênh, “Không có gì, không có gì.”

An Sênh cầm ly trà sữa, ngồi ở ghế nhỏ, cảm gíac nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao.

Phí Hiên quay lưng về phía cô bận rộn, ánh mắt cô vẫn dõi theo anh, không kiêng nể gì.

Phí Hiên thường thường sẽ quay đầu cùng cô đối diện, hai người liền nhìn nhau cười. Hai mắt An Sênh lấp lánh, nâng ly trà sữa hút một ngụm, vị ngọt đến tận đáy lòng.

Hương vị tình yêu thật tốt nha.

Nhìn người mình thích lắc lư trước mắt, thật là tốt.

Nếu như không có hệ thống quấy rối, như vậy càng tốt hơn.

Bất quá, trải qua một đêm tôi luyện, trước mắt đột nhiên xuất hiện cái gì, An Sênh cũng bình tĩnh đón nhận.

Cô còn phát hiện ra một quy luật, chỉ cần cô cùng Phí Hiên tiếp xúc thân thể, hệ thống chắc chắc sẽ chạy đến gây chuyện, giống vô thì vô khắc cảnh cáo.

Nhưng thời gian dài như vậy cũng không có động đến cô, có thể thấy được hệ thống thật sự không thể động được cô.

An Sênh đại khái có thể xác định, hệ thống không thể động vào cô, hẳn là lần trước sau khi cô chết đi, chủ hệ thống tự tay sửa số mệnh cho cô.

Không cần phải chết nữa thật sự là quá tốt, nhưng là nhờ bạn của vợ của chồng trước mở ra bàn tay vàng giúp cô, làm cô mỗi khi nhớ tới liền cảm thấy ngượng ngùng.

Đến tối, người trong chợ đã giảm bớt, An Sênh cùng Phí Hiên chuẩn bị thu dọn đồ đạc. An Sênh gửi cho bạn cùng phòng một tin nhắn.

Sênh Sênh không thôi: Lát nữa, Phí Hiên sẽ về cùng với chị. Em nếu thấy không tiện, chị sẽ nói anh ấy chờ ở dưới lầu.

Mùa thu mùa thu: What? Hai người không phải sớm đã ở cùng một chỗ hay sao? Có cái gì mà không tiện chứ, vừa lúc em sẽ sang chỗ bạn trai.

An Sênh nhìn chằm chằm màn hình sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng dáng bận rộn cảu Phí Hiên, không khỏi cảm thán một tiếng.

Cô cùng Phí Hiên lúc trước rất giống một đôi sao…khoé miệng An Sênh nhếch lên.

Lúc này, người trong chợ thuỷ sản đều đang bận rộn thu dọn cửa hàng, người rất ít. An Sênh đứng lên, vòng ra phía sau Phí Hiên, anh không chú ý, còn đang cong lưng thu dọn thùng hàng.

An Sênh vươn ra một ngón tay, đâm vào eo anh.

Phí Hiên khá mẫn cảm, vừa bị chọc liền quay đầu nhìn cô, nụ cười so với ly trà sữa lúc nãy còn muốn ngọt hơn.

Anh dùng hai ngón tay nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, khom lưng nghiêng đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Đừng chọc ghẹo anh, nếu không anh sẽ hôn em ngay tại đây! Anh đã nhịn cả một buổi chiều.”

Tai An Sênh lập tức đỏ rực, ngoan ngoãn gật gật đầu. Phí Hiên buông lỏng ngón tay cô ra, cô lại đâm anh một cái, sau đó vội vàng chạy đến trước quầy hàng.

Phí Hiên không quay lại bắt người, đầu lưỡi cuộn bên má, nhìn chằm chằm cái gáy An Sênh mấy lần, không cùng cô so đo, tiếp tục bận rộn công việc trên tay.

An Sênh cũng lưu loát dọn hàng, hai người phối hợp rất nhanh đã thu dọn ổn thoả. Tan chợ liền trở lại phòng thuê, bạn cùng phòng đã đi rồi.

An Sênh đi vào trong phòng, không đợi cô ngồi trên sofa nghỉ một chút, liền bị Phí Hiên đẩy vào phòng tắm.

-Hết chương 32.1-

Hello March 3

Chương 32.2:

Editor: Endy.

An Sênh đi vào trong phòng, không đợi cô ngồi trên sofa nghỉ một chút, liền bị Phí Hiên đẩy vào phòng tắm.

Anh thúc giục cô, “Em tắm trước, tắm nhanh còn tới anh.”

“Em muốn nghỉ ngơi một lát…” An Sênh kháng nghị, nhưng không chống lại được khí lực mạnh mẽ của anh. Phí Hiên đẩy cô vào phòng tắm, đứng ở cửa nhìn ra ý đồ chạy trốn của cô, đưa tay đặt trên cửa, nghiêng đầu nhìn cô.

“Em mau tắm, anh muốn cùng em làm chút gì đó, nhưng trên người chúng ta đều là mùi cá.” Phí Hiên nói, “Không thể hành động được.”

An Sênh dựa lưng trên cửa phòng tắm, cũng nghiêng đầu nhìn Phí Hiên, “A a a… lúc chưa ở bên nhau, em cũng không có nghe anh ghét bỏ mùi cá. Lúc này vừa mới cùng một chỗ, anh liền lộ bản tính đúng không?”

Phí Hiên vỗ một cái trên cửa phòng tắm, bước lại gần An Sênh, ấn bả vai cô lên vách tường, không nói lời nào liền áp môi đến.

Phí Hiên hôn triền miên, An Sênh không tự chủ hừ hừ hai tiếng, nhưng thanh âm chỉ quanh quẩn trong phòng tắm, cô nghe được cũng mặt đỏ tai hồng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rời khỏi môi cô, Phí Hiên đưa tay vén sợi tóc bên tai An Sênh, chóp mũi cọ chóp mũi cô, “Anh không có ghét bỏ, nếu em thích mùi cá, anh có thể tìm người làm nước hoa mùi cá, xịt cho em ngửi…”

Môi An Sênh đỏ mọng, người dán vào vách tường, ngửa đầu nhìn Phí Hiên lưu manh, vỗ một cái bên eo anh.

“Anh bị bệnh à, cút đi.”

“Em không tắm. Nếu em không muốn tự mình tắm, anh có thể giúp…”

Phí Hiên nói, ngón tay bên tai An Sênh trượt xuống cúc áo cô.

“Muốn hay không chúng ta tắm cùng nhau…” Phí Hiên lại bước về trước một bước, đầu gối chen giữa hai chân An Sênh, giam cầm cô không có cơ hội né tránh.

Anh dán vào tai cô, dùng một loại thanh âm trầm thấp cố ý dụ dỗ nói, “Em cứ đứng như vậy là được, anh sẽ tắm giúp em.”

Trên thực tế, An Sênh là một người rất bảo thủ. Vì Phí Hiên trước mặt cô quấn người như vậy, nên An Sênh đã có chút thích ứng với việc dính người của anh. Cô không quá có thể chấp nhận, hai người vừa xác định ở cùng một chỗ, anh liền dính thành như vậy.

Cô thích kiểu ôn nhu nội liễm. Phí Hiên đối với An Sênh mà nói, tựa như lời cô nói, đúng là có chút cay quá mức.

“Đừng làm rộn…” An Sênh đè tay Phí Hiên đang đặt trên cúc áo cô, “Em đi tắm liền, anh ra ngoài trước đi.”

Phí Hiên còn có chút không cam lòng, quệt mồm, nhìn qua muốn làm nũng. An Sênh nhéo miệng anh, “ba” vỗ một cái, nói thẳng, “Chúng ta cứ từ từ.” bà cô già như cô chưa thể thích ứng với tốc độ nhanh như anh.

Phí Hiên bắt lấy tay An Sênh, hung hăng hôn vào mu bàn tay cô, “Tất cả đều nghe theo em, em nói thế nào cũng được.” anh nói xong liền ra khỏi phòng tắm. An Sênh dựa vào tường xuất thần, vừa muốn khoá cửa phòng tắm, Phí Hiên lại cầm quần áo của cô tiến vào.

An Sênh nhận lấy, khoá cửa lại, mở ra vừa thấy, đồ ngủ là bộ cô vừa giặt tối qua, hẳn là vừa lấy từ trên ban công xuống, nhưng bên trong áo ngủ là một cái qυầи ɭóŧ. An Sênh tổng cộng cũng chỉ có mấy cái, cho nên nhớ rất rõ ràng, đây là cái cô thích mặc nhất, mặc tần suất cao, bởi vì nó rất thoải mái.

Cô rất tin tưởng rằng, đây không phải là sự trùng hợp, bởi vì sau khi giặt, An Sênh nhớ là đặt ở phía dưới cùng. Đoán chừng vì cái này phơi trên ban công tần suất cao, cho nên Phí Hiên mới chú ý.

Một người đàn ông, vì cái gì lại đối với việc này cẩn thận như vậy…

An Sênh cầm quần áo đặt trên ngăn tủ, có chút dở khóc dở cười.

Cô tắm rất nhanh, thay đồ đi ra, Phí Hiên đang dọn dẹp phòng khách. Ai có thể tưởng tượng một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, nhìn bề ngoài, bất luận là phương diện nào, đều không nhìn ra anh là kiểu người sẽ cầm khăn lau, lau tới lau lui. Nhưng hiện tại Phí Hiên nửa quỳ bên cạnh sofa, duỗi cánh tay dài, lau bàn trà…

An Sênh lau tóc, ngồi xuống sofa bên cạnh, vươn chân ra chọc vào eo Phí Hiên, anh một phen nắm lấy chân cô.

“Em có biết, loại hành vi này là câu dẫn không?” Phí Hiên dừng động tác, thở dài, nhéo nhéo đầu ngón chân cô, “Em nếu muốn cứ từ từ, đừng có luôn làm động tác này, thắt lưng anh rất nhạy cảm.”

An Sênh nhướn mày, anh còn nói, “Anh tuổi hơn hai mươi, vừa vặn thanh xuân. Mỗi ngày “tiểu Phí Hiên” đều tỉnh trước, em trêu chọc anh, đến khi đó em bị khi dễ cũng đừng kêu khóc.”

An Sênh dùng khăn mặt lau qua loa tóc vài cái, sau đó tựa vào sofa, đem chân đặt trên đùi Phí Hiên.

“Hửm?” An Sênh lại khèo dưới hông anh, “Tình yêu cuồng nhiệt, hiện tại không phải là em thở thôi cũng là câu dẫn anh sao? Em có làm động tác này hay không, không phải đều giống nhau sao?”

Phí Hiên lại bắt lấy cái chân cô, hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói, “Quả thật là như vậy.”

An Sênh bị niết đến ngứa, nhịn không được muốn thu chân lại. Ánh mắt Phí Hiên thẳng tắp nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên hai tay đều nắm lấy, nói “Đau chân sao? Anh xoa bóp cho em.”

Lòng bàn chân cô sợ ngứa, nhanh chóng đè lại tay Phí Hiên, “Không không không, ngày nào em cũng đứng như vậy, đau cái gì chứ. Anh nhanh đi tắm đi, không phải muốn ra ngoài ăn cơm sao?”

Lúc này, Phí Hiên mới buông tay ra, đem khăn lau đặt trên bàn trà, đứng lên, lấy nội y đặt trên sofa, vào phòng tắm.

An Sênh gác chân lên sofa, chính mình chà xát, ngứa không chịu nổi. Nhớ đến ánh mắt Phí Hiên vừa nhìn cô, cánh tay An Sênh lại nổi lên một tầng da gà.

Tuổi trẻ bây giờ yêu đương đều như vậy…haiz, không muốn hình dung, dù sao An Sênh cảm thấy “tính công kích” của Phí Hiên quá mạnh mẽ. Từ buổi sáng hôm nay cô đáp ứng ở cùng một chỗ với Phí Hiên, mỗi lần anh vừa thấy cô, cô liền cảm gáic mình là một con thú nhỏ bị mãnh thú bóp chặt yết hầu, chỉ có thể ô ô đạp loạn.

Cảm giác này rất kỳ quái. An Sênh một bên lau tóc, một bên cảm thán, nếu cứ như vậy, không phải tương lai cô sẽ bị Phí Hiên gắt gao áp đảo sao?

Phí Hiên cũng rất nhanh đã tắm xong, hai người định buổi tối ra ngoài. Trước kia, An Sênh ra ngoài với Phí Hiên đều vô tâm, nhưng hôm nay đứng trước tủ quần áo lại có chút do dự.

Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, không thể quá tuỳ tiện, nhưng thời gian qua, cô vẫn luôn mặc những bộ quần áo của nguyên thân. Tuy rằng kiểu dáng không quá thích, nhưng tốt xấu gì cũng đều là đồ hiệu, cũng xem như thoải mái, thu đông chỉ cần mua thêm áo khoác, cô cẩn thận kiếm tiền và tiết kiệm tiền.

Chỉ là hôm nay, cô không nghĩ sẽ mặc những bộ quần áo đó. Sau này, quần áo cô mua cũng chỉ là những loại bình thường, nếu Phí Hiên dẫn cô đến chỗ sang trọng, khả năng không thích hợp.

Đang do dự, đột nhiên eo bị một đôi tay ấm áp ôm chặt. Phí Hiên vừa tắm rửa xong, cả người giống cái lò lửa di động, từ phía sau dán lên người An Sênh, đem cô ôm vào lòng.

“Đang tìm quần áo?” tóc Phí Hiên còn chưa lau khô, tóc còn nhỏ nước, nghiêng đầu cắn tai An Sênh. Giọt nước dừng trên cổ, lạnh khiến cô run lên, nhưng tai lại bị ngậm trong khoang miệng ấm áp, cắn cắn. An sênh có hơi nghiêng đầu, hô hấp nháy mắt liền rối loạn.

Tay Phí Hiên đặt trên thắt lưng cô bấm nhẹ một cái, An Sênh mềm nhũn tựa vào ngực anh, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo. Không dễ dàng đẩy đầu Phí Hiên ra, lại bất ngờ không kịp phòng bị ngã ra sau, cả người lơ lửng. Phí Hiên nhanh chóng ôm cô, áp lên giường.

An Sênh chưa gặp tình huống như vậy, nếu Phí Hiên nổi thú tính, cô sợ là muốn chống cũng không được, giùng giằng muốn ngồi dậy, Phí Hiên lại trừng phạt cắn vai cô một ngụm.

“A!” cô đau co rụt lại, anh lại nhanh chóng hôn môi, đầu lưỡi lướt qua hàm răng. An Sênh liền nổi da gà, cô ngóc đầu trở lại, vội vàng đẩy Phí Hiên.

“Anh đừng…”

“Đừng nhúc nhích.” Phí Hiên nói, “Anh sẽ không làm gì hết. Em đừng động, ngoan.”

“Vậy anh đừng có giống chó, cắn tới cắn lui.” An Sênh khẽ nhíu mày, nắm lấy đầu tóc ướt sũng của anh, “Sao lại không lau tóc?”

Phí Hiên bị cô kéo tóc, rầm rì, “Người anh cũng chưa lau, đợi không kịp…”

An Sênh nghe vậy nở nụ cười, “Anh gấp cái gì chứ?”

“Vội vàng giống như bây giờ.” Phí Hiên nói, “Đợi lát nữa lau…”

Nói xong lại tìm đến môi An Sênh, áp đảo.

-Hết chương 32.2-

Hôm nay mình mới rảnh để post truyện được.

Cảm ơn mọi người nhiều 3

Chương 32.3:

Editor: Endy.

Ngày hôm nay, tần suất hai người hôn môi có chút cao, tuy An Sênh bị hành động này làm cho hít thở không thông, nhưng đối với loại chuyện này, cô là người mới, ngược lại cảm thấy mới mẻ.

Hai người dây dưa, bất tri bất giác đã tám giờ. Phí Hiên vẫn quấn lấy An Sênh giống bạch tuộc.

“Không được.” An Sênh đánh bàn tay đặt trên thắt lưng cô, “Buổi tối em còn chưa ăn cơm, điều này cũng quá muốn mạng người rồi…”

Phí Hiên dán lên lưng cô, An Sênh đánh anh, anh cũng bất động.

“Chỗ nào anh cũng không muốn đi, chỉ muốn ở cùng em. Không có ai, cũng không có người nhìn thấy, chỉ có hai chúng ta…” thanh âm khó chịu của Phí Hiên vang lên sau lưng cô, nghe như làm nũng, “Chỉ có hai chúng ta, tới “Đất lão thiên hoang”.”

Anh vĩnh viễn không muốn giống ba anh, nơi nơi đều có tình nhân.

An Sênh nghe vậy, cười cười, vỗ vỗ chân Phí Hiên, “Anh như thế nào mà dính người như vậy a, ông trời của tôi.”

Phí Hiên hừ một tiếng, chống tay ngồi dậy, “Anh đều nói là sự thật, em không giống người khác, không phải là kiều người ham tiền mà cố ý lấy lòng anh, lại còn vì anh mà không tiếc tính mạng.” Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, em đáp ứng anh, vĩnh viễn đừng rời bỏ anh được không? Vĩnh viễn sẽ không như vậy…”

Câu nói sau cùng, anh thì thầm sau lưng An Sênh, cho nên cô không nghe thấy thanh âm cố chấp của Phí Hiên. Lời này nghe cũng không có gì xấu, tuổi trẻ yêu nhau không biết thế sự vô tình tàn nhẫn cỡ nào, ai không hứa hẹn ở bên nhau mãi mãi?

An Sênh và Phí Hiên cũng giống vậy, còn cảm thấy rất lãng mạn. Trên đời này, ai lại không thích những lời hứa hẹn mĩ lệ, bởi vì sinh mạng ngắn ngủi khó lường, vì vậy sự vĩnh hằng phá lệ trở nên mê người.

Bất quá An Sênh không dám giống Phí Hiên, không dám ưng thuận lời hứa cái gì mà một đời một kiếp kia. Hệ thống tuy rằng hiện tại không thể động tới cô, nhưng mọi thứ còn chưa biết. Phí Hiên tốt đẹp, mê người, khiến cô muốn nắm chặt, nhưng dù sao anh cũng là nam chính của thế giới này.

Anh có mọi thứ, hai người như bây giờ, đến cuối cùng sẽ biến thành dạng gì, An Sênh không thể tưởng tượng được.

Những chuyện phiền lòng này Phí Hiên không biết, nên An Sênh không dám dễ dàng hứa hẹn, nhưng cũng đã có câu trả lời trong lòng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến ba mẹ, không đến mức làm cô lặp lại cái chết, cô sẽ đáp ứng Phí Hiên, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Cho nên cô chỉ xoay người, mặt đối mặt nhìn Phí Hiên, nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, thực trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Cười nói, “Em sẽ bên anh, chỉ cần anh không từ bỏ, anh chính là của em.”

Phí Hiên không nghe được câu trả lời khẳng định từ An Sênh, sắc mặt có chút tối, nhưng cũng ngay lập tức hôn cô, “Anh cũng sẽ ở bên em, đến chết, em cũng đều là của anh.”

“Anh như thế nào lại bá đạo như vậy?” An Sênh haha cười, thuận tay vỗ lưng anh một cái, “Mau đứng dậy, nếu còn không dậy, em đói thành tờ giấy cho xem, đến lúc đó, anh có thể dán em lên đầu giường luôn rồi…”

“Chớ nói lung tung.” Vẻ mặt Phí Hiên nghiêm túc che miệng An Sênh.

Ánh mắt cô cong cong, như chứa hàng vạn vì sao. Trách không được từ xưa đến nay có nhiều nam nữ si tình đến vậy, tình yêu thật sự khiến cho người ta hoa mắt thần mê.

Không dễ dàng gì hai người mới từ trên giường gian nan ngồi dậy, Phí Hiên vẫn kè kè bên cạnh An Sênh, ôm cô đi đến tủ quần áo trước mặt.

“Không phải vừa rồi em đang chọn quần áo sao?” Phí Hiên đem đầu đặt trên vai cô, “Mặc quần áo anh mua cho em được không?”

“Nhưng quần áo anh mua đều là váy, mặc rất lạnh…” An Sênh nói, “Bây giờ cũng gần vào đông rồi.”

“Anh chọn cho em.” Phí Hiên nói, “Anh nhớ có một bộ màu vàng nhạt dày, khẳng định không lạnh.”

Phí Hiên nói, ngồi xổm trước tủ quần áo tìm đồ. An Sênh đứng phía sau nhìn anh, không khỏi cảm thán lên tiếng, “Phí Tiểu Hiên, rốt cuộc anh có cấu tạo gì vậy? Quần áo mua vào mùa hè đến bây giờ vẫn còn nhớ?”

Phí Hiên lục lọi ngăn tủ thấp nhất, thuận miệng nói, “Anh đương nhiên nhớ, anh nhìn hình ảnh, so sánh dáng người, chọn cả đêm đó…”

An Sênh thầm cảm thán, ngồi trở lại giường. Quả nhiên không lâu sau, Phí Hiên kéo ra một cái váy liền áo màu vàng nhạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kéo ra, Phí Hiên nhíu mày, “Có chút nhăn, do để quá lâu, em có bàn là không? Em đi trang điểm, anh là một chút, thuận tiện…”

“Tiểu Hiên Hiên,” An Sênh nhìn anh không thể không ca ngợi, “Khoảng thời gian này ở bên cạnh em, cảm tình đã có chút lạnh giá rồi đúng không?”

Thần sắc Phí Hiên cứng ngắc chớp mắt, sau đó khôi phục bình thường, hỏi An Sênh, “Em nói cái gì?”

An Sênh đứng lên, đối với Phí Hiên ôm quyền, “Đại huynh đệ, có cái gì anh không biết không?”

Phí Hiên nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Có.” Phí Hiên nói, “Không sinh con được.”

An Sênh cũng cười. Hôm nay tần suất cô cười bằng tần suất cả một tháng trước kia, nói, “Bàn là ở phòng khách, là của bạn cùng phòng, có chút rò điện. Lúc anh dùng nên cẩn thận.”

Phí Hiên gật đầu, ôm váy cùng An Sênh đi ra khỏi phòng ngủ. An Sênh đơn giản đi trang điểm, Phí Hiên ủi váy cho cô.

8h50 hai người còn chưa ra khỏi phòng trọ, An Sênh đã thay chiếc váy, Phí Hiên cũng mặc quần áo xong, nhưng lông mày của cô đã bị lem.

“A!” An Sênh có chút táo bạo hô lên, cuối cùng vẫn là để Phí Hiên tiếp nhận sửa, nhanh chóng vẽ lại.

An Sênh nhìn vào gương, người trong gương mặc một chiếc váy liền áo, váy được cắt may vừa người, không có trang trí dư thừa, chất liệu thoải mái, mặc lên người rất có khí chất.

An Sênh không mang trang sức, tóc cũng chỉ buộc đơn giản, ánh mắt trong veo, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, môi nhỏ đỏ hồng, xinh đẹp cực.

“Thật đẹp.” Phí Hiên đứng sau lưng An Sênh, nhìn cô trong gương, “Như được ánh sáng bao quanh vậy.”

An Sênh nghiêng đầu nhìn anh một cái, Phí Hiên mới giống được ánh sáng bao quanh.

“Em tưởng cùng anh đi ăn ở một nhà hàng nào đó.”

Phí Hiên cười kéo cánh tay An Sênh, “Đi thôi, anh dẫn em đi.”

Hai người xuống lầu, An Sênh khoá cửa, nghĩ nghĩ, đem chìa kháo nhét trong tay Phí Hiên, “Ngày mai anh đi làm một xâu chìa khoá đi.”

Phí Hiên muốn làm chìa khoá, bất qúa còn phải chờ thái độ của cô. Phí Hiên tuyệt đối sẽ không phải không hỏi qua ý kiến An Sênh, còn có sự đồng ý của bạn cùng phòng.

An Sênh hiện tại giao chìa khoá cho anh, cũng chính là cho anh một thái độ, ý tứ rất rõ ràng, “đại môn của ta vì ngươi rộng mở.”

Phí Hiên tiếp nhận chìa khoá, trong hành lang tối đen như mực, ánh mắt của anh còn đen hơn so với hành lang, lời nói “Anh đã chuẩn bị mấy phòng ở, em chọn một chỗ rồi qua ở.” đến bên miệng, chuyển vài vòng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Chỉ nói một tiếng, “Được.”

Phí Hiên mở điện thoại di động, chính mình đi phía trước, chiếu sáng cho An Sênh. Hai người ra tới cửa, lên xe, An Sênh ổn định chỗ nào, Phí Hiên ngồi vào chỗ, thực tự nhiên nghiêng người tới gần.

An Sênh thực tự giác tựa vào lưng ghế, chờ Phí Hiên thắt dây an toàn cho cô. Không phải vì tay cô bị phế, mà là Phí Hiên tựa hồ thích làm điều này. Lúc trước, An Sênh cũng im lặng dung túng anh, hiện tại đã ở bên nhau lại càng không có lý do cự tuyệt.

Phí Hiên thắt dây an toàn, không lập tức lái xe đi, mà lại kéo cổ An Sênh, càn quét trong miệng cô một vòng.

An Sênh: “…Phí tiểu gia, Phí tổ tông, dạ dạy cũng sắp bị ta tiêu hoá luôn rồi! Ngài cũng một buổi chiều chưa ăn, ngài không cảm thấy bụng đangkháng nghị sao?”

Phí Hiên ngồi lại vị trí tài xế, khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu.

Rẽ lên đường lớn, Phí Hiên mới nói, “Anh không cảm thấy đói, có thể là quá hưng phấn. Không chỉ không đói bụng, ngược lại có cảm giác đã ăn no…”

An Sênh nghe xong, cảm thấy không biết phải nói gì cho phải.

Cô cũng đã từng có cảm giác này, lúc vừa xuyên qua, phát hiện ba mẹ lần nữa vẫn ở bên cạnh.

Lúc ấy cô không chỉ cao hứng không biết đói, cao hứng đến nỗi có chút buồn nôn, phát run. Cái này là hiện tượng đại não gửi ảo giác cho thân thể, trong một đêm kia, cô ăn không biết no, ăn đặc biệt nhiều.

-Hết chương 32.3-

Dạo này mình bận quá nên k post chương mới đc. Xin lỗi mọi người

Mong mọi người vẫn ủng hộ nhé 3

Chương 32.4:

Editor: Endy.

Lúc ấy cô không chỉ cao hứng không biết đói, cao hứng đến nỗi có chút buồn nôn, phát run. Cái này là hiện tượng đại não gửi ảo giác cho thân thể, trong một đêm kia, cô ăn không biết no, ăn đặc biệt nhiều.

Ba mẹ đã mất trước kia nay đã sống lại, cảm xúc thay đổi rất nhanh, An Sênh không cảm thấy không đúng chỗ nào. Cô cùng Phí Hiên nói chuyện yêu đương, anh cũng sẽ kích động thành như vậy sao?

An Sênh nghĩ, nghiêng đầu nhìn Phí Hiên. Phí Hiên dừng xe ở đèn đỏ, bắt lấy tay cô, đưa đến gần miệng, “Không nghĩ em sẽ đáp ứng anh nhanh như vậy.” Phí Hiên nhìn An Sênh, “Anh rất vui, bởi vì lúc trước em rất bài xích anh.”

Phí Hiên quả thật không nghĩ đến, anh chuẩn bị rất nhiều, có thể từng bước lại gần cô. Nhưng cuối cùng các biện pháp “lừa người” đều chưa kịp dùng.

Đến ngã tư đường, đèn đuốc sáng loá, hắt lên vẻ mặt Phí Hiên nhìn cô chăm chú. An Sênh nhìn tình cảm nồng đậm trong mắt Phí Hiên, có một khắc xuất thần.

Hai người đều biết thời gian lần dây dưa này không tính là dài, còn có hơn nửa năm trốn tránh và tìm kiếm. Phí Hiên đối với cô cố chấp, An Sênh ban đầu còn có thể hiểu được, vì cô khinh thường, làm tổn thương “Hoàng thái tử” chưa bao giờ bị động chạm đến lòng tự trọng, cho nên mới muốn theo đuổi cô để chứng minh mị lực của anh.

Nhưng mấy tháng này tiếp xúc, An Sênh phát hiện ra anh ôn nhu, cẩn thận, chân thành tha thiết. Từ từ cô đã bị anh làm cho cảm động, đến động tâm.

Nhưng hai người vừa mới xác địng ở bên nhau, An Sênh động tâm, cũng nguyện ý vì Phí Hiên điên một lần, nhưng chuyện tình này, cô tự nhận thấy còn chưa đạt tới mức yêu sâu đậm. Nếu hệ thống uy hiếp đến tính mạng cô, cô không có khả năng đem sự an nguy của mình ra làm trò đùa. Bóng ma tử vong quá mức khủng khiếp, cô có cơ hội được sống lại, cũng không phải dễ dàng gì.

Phí Hiên khiến cô cảm nhận được thứ tình cảm nồng nhiệt đến mức kinh hãi, rốt cuộc là từ bao giờ đã trở nên sâu đậm như vậy?

Hết đèn đỏ, Phí Hiên nói, “Hôm nay chúng ta đi khách sạn Thân Thị.” Phí Hiên chuyển vô lăng, tăng tốc, “Ở đó có món cua rất ngon.”

An Sênh nghe vậy trong lòng liền cảm động. Cô quả thật rất thích ăn cua, những con cua nhỏ thì không có gì để ăn, con lớn thì rất mắc. Đôi khi giá bán sỉ tốt, An Sênh sẽ mua một ít để hấp ăn.

Không thể nghi ngờ, Phí Hiên đều nhớ cô thích cái gì. An Sênh dựa vào thành ghế, nhìn gò má anh, tựa hồ mỗi giây phút hai người ở bên nhau, lực chú ý của Phí Hiên đều đặt trên người cô, chính xác cẩn thận đến nỗi không thể bắt bẻ.

Nhưng Phí Hiên thích gì…An Sênh trừ nghĩ anh thích cô, thế nhưng một cái cũng không biết.

An Sênh đột nhiên phát hiện, Phí Hiên giống như tồn tại trong người cô, biết mọi thứ về cô, điểm bất đồng duy nhất là anh thật sự tồn tại, có thể nhìn thấy, sờ được.

“Anh thích ăn cái gì?” An Sênh dò hỏi.

Phí Hiên quay đầu, nhìn cô cười một cái, “Anh ăn cái gì cũng được, không kén ăn.”

“Như thế nào lại như vậy.” An Sênh nghĩ muốn bác bỏ, làm sao có khả năng có người cái gì cũng đều thích.

Nhưng cô nghĩ một chút, Phí Hiên tựa hồ…đều ăn giống cô. Bánh ngọt khét anh có thể ăn, mấy món ăn vặt bên đường cũng có thể ăn, mà mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Phí Hiên cũng không để lại món gì.

“Anh thật sự ăn cái gì cũng được.” Phí Hiên nói, “Từ nhỏ đã như vậy, không chọn.”

Phí Hiên cũng không nhớ được chính mình từ lúc nào bắt đầu không chọn, bởi vì trong nhà mấy người em trai em gái luôn luôn tranh giành không ngừng, mấy người bảo mẫu, đầu bếp muốn bổ sung các loại gì đó, cơm của anh luôn được chuẩn bị tốt rồi đưa lên phòng. Nhìn qua như đãi ngộ riêng biệt, nhưng món ăn luôn luôn không phải là anh chọn.

Nếu anh có chọn, mấy dì bảo mẫu bận rộn như vậy cũng sẽ quên.

Lúc còn nhỏ, bởi vì chuyện này mà từng ầm ĩ qua một lần, kết quả những món anh thích được chuẩn bị suốt 2 tháng, đến nỗi anh nhìn thấy đã muốn phun hết.

Sau này Phí Hiên dứt khoát không nói nữa, vận khí tốt còn được ăn một hai món anh thích.

Thời gian trưởng thành, anh ăn cái gì cũng thấy đều như nhau, ăn ngon hay không đều không quan tâm, nhanh chóng nhét vào miệng, nuốt trọn.

An Sênh cũng không rối rắm đề tài này, hai người đều yên lặng bỏ qua, nhưng lúc dừng đèn đỏ, Phí Hiên liền quay ra nhìn cô cười, thanh âm trầm nhẹ nói chuyện phiếm cùng cô, nắm tay kéo cô hôn môi, không khí hết sức hoà hợp, thậm chí ngọt ngào.

Chỉ là An Sênh vẫn hỏi Phí Hiên thích gì cũng đều hỏi không ra. Đến nơi, dừng xe, Phí Hiên đem áo khoác cởi ra, choàng lên người An Sênh, mới cho cô xuống xe.

An Sênh níu áo khoác Phí Hiên, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt chứa ý cười của anh, khoé miệng giơ lên.

Bên tai An Sênh hơi nóng, cô không biết vì cái gì cô thật sự thích mùi nước hoa này của Phí Hiên. Nếu có đoạn thời gian không ngửi thấy, cô sẽ liền kề sát vào người anh ngửi.

“Đi thôi.” Phí Hiên thò tay bắt lấy tay cô, lôi kéo cô vào khách sạn.

Còn chưa đi vào, An Sênh đã đụng người quen, là người đã giới thiệu công việc ở khách sạn này cho cô, chính là người bảo vệ từng có tình cảm với cô.

Tầm mắt của hắn vẫn nhìn theo An Sênh vào cửa quay, cô nhìn hắn cười một cái.

Phí Hiên nghiêng đầu liền nhìn thấy một màn như vậy, bước chân thoáng trì hoãn, giữ bả vai An Sênh, che chở cô vào đại sảnh.

Phí Hiên không thường xuyên tới nơi này, người quản lý đã làm ở đây lâu năm, thoáng cái liền nhận ra anh, nhưng mấy nhân viên phục vụ cấp dưới luôn luôn đổi người nên không biết.

“Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?” một nhân viên tiến lại gần hỏi, trên tay còn nhỏ nước. Cô vốn là nhân viên đứng ở cửa chào khách, nhưng có người xin phép tiếp khách, không ai thay ca.

Phí Hiên theo thói quen giống khách hàng bình thường, thấp giọng đáp, “Hai người.”

Trên mặt người nhân viên mỉm cười, quay đầu nói chờ chút, nhưng lúc ánh mắt lướt qua An Sênh liền trợn to.

An Sênh nghịch ngợm le lưỡi, người nhân viên này không phải ai khác, chính là đồng nghiệp trực ban cùng cô lúc trước.

Phí Hiên quả thật giống lời An Sênh nói, mỗi giây mỗi phút ở cạnh nhau, anh đều chú ý đến cô, tự nhiên cũng chú ý tới hành động thất thố của nhân viên này.

Thần sắc anh khẽ chuyển, đang muốn nghiêng đầu hỏi An Sênh, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc muốn ăn đòn.

“Ơ, đây không phải là Phí tổng sao? Thật là trùng hợp a.”

An Sênh và Phí Hiên nghe vậy, đồng thời quay đầu----

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Số ký tự: 0