Chương 39
Tam Nhật Thành Tinh
2024-11-11 20:57:43
Editor: Endy.
May mắn Phí Hiên kịp thời hồi thần, đánh vô lăng, thời điểm né tránh, chủ xe kia cũng sợ hãi không nhỏ, hạ cửa kính xe, cũng không biết đang chửi cái gì.
Căn bản do anh không chú ý, trầm mặc một hồi, lúc đi qua trạm xăng, rẽ xe đi vào.
Mở nắp bình xăng, anh không nhìn An Sênh, trực tiếp mở cửa, xuống xe nói, “Em chờ trong này, anh đi mua đồ uống.”
An Sênh mím môi, mỗi lần Phí Hiên nói chuyện với cô đều hận không thể dán trên mặt cô, nhưng bây giờ, ngay cả đầu cũng không quay, vẫn là lần đầu tiên.
“Xem ra là thật sự không vui a…” An Sênh lẩm bẩm.
Lần này xăng còn khá nhiều, nhân viên rất nhanh đã đổ đầy, lúc Phí Hiên còn chưa trở về, anh ta đã tiến lên gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh hạ cửa xe xuống, nở nụ cười với nhân viên, “Anh chờ một chút, anh ấy chưa quay lại, trên người tôi không mang tiền.”
An Sênh nói là sự thật, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho Phí Hiên, chỉ chừa lại vài đồng tiền lẻ đi xe buýt.
Người nhân viên này vẫn là người hôm đó, nhìn kỹ An Sênh một chút, mới a một tiếng, đứng lên.
Ngày đó thiếu chút hắn đã báo cảnh sát, nếu không phải ông chủ trạm xăng nói người đàn ông trẻ kia là một ông chủ lớn, không thể nào là người xấu, nếu không khẳng định anh ta sẽ báo cảnh sát.
Ngày đó cô gái này uống nước liền ngủ, chai nước kia không phải là đồ uống trong cửa hàng bọn họ.
Hắn đắc tội không nổi với ông chủ lớn, lúc ấy không dám làm gì, sau càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái. Bây giờ nhìn cô gái này không có chuyện gì, tim hắn cuối cùng cũng buông xuống.
Nhưng nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô gái trước mặt, người nhân viên do dự một chút, nhân lúc ông chủ lớn còn chưa đi ra, lại lần nữa gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh nghi hoặc hạ cửa kính xe, nhân viên ghé vào cửa sổ, nhanh chóng nói, “Chai nước lần trước người kia mua, là một…”
“Tiểu Tuyền! Bao nhiêu tiền lại thanh toán!”
Người nhân viên tên Tiểu Tuyền bị gọi, nhìn lại liền thấy ông chủ cùng người đàn ông trẻ kia đứng ở cửa phòng, đều đưa ánh mắt nhìn sang bên này.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tiểu Tuyền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia thực âm lãnh, ban ngày ban mặt lại cách xa như vậy, nhưng hắn vẫn cứ rùng mình một cái.
“Anh nói cái gì?” An Sênh nghe được tiếng gọi, nghiêng đầu hỏi Tiểu Tuyền.
Trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên, liếm liếm môi, đang muốn nói gì đó, liền thấy ông chủ đi về phía này, âm lượng không cao nhưng đủ để mọi người nghe thấy, “Còn không mau đi tính tiền cho khách! Cậu còn đứng bên vợ người ta làm gì!”
Lời đến bên miệng Tiểu Tuyền liền nghẹn lại, nhìn An Sênh một chút, thấy cô không có ý tứ phản bác, nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc, bận rộn chạy về phía Phí Hiên nghênh đón, “Ông chủ, tổng cộng 78 đồng, ngài vẫn quẹt thẻ đúng không?”
Phí Hiên nhìn thoáng qua An Sênh, dừng bước, ánh mắt quét qua vẻ mặt khó xử của Tiểu Tuyền, đem thẻ đưa cho hắn.
“Cậu quẹt đi, không mật mã.” Phí Hiên nói, đem thẻ đưa cho Tiểu Tuyền, trong tay xách đồ uống, đi về phía An Sênh.
Chưa tới cửa xe, anh liền hơi cao giọng nói đùa, “Vợ, hôm nay không có loại mei mei đặc cung* kia, uống chút trà xanh được không?”
*mọi người cứ hiểu là một loại đồ uống nha, mình cũng không rõ
Tiểu Tuyền gãi đầu, xấu hổ cầm thẻ đi tính tiền, vậy ra do hắn nghĩ lầm. Thì ra hai người là vợ chồng, còn có đồ uống ngày đó, là “meimei đặc cung”, người đưa nước hẳn là em gái của ông chủ a.. Cẩn thận ngẫm lại, hắn còn có chút ấn tượng, hai người có chút giống nhau.
Phí Hiên bước vài bước tới cạnh xe, đem đồ uống đưa qua cửa kính, “Cái này được không? Nếu em thích uống loại kia, ngày mai anh đi chỗ khác tìm xem.”
An Sênh vốn cũng không phải vì muốn uống mei mei kia, chỉ là thấy Phí Hiên thật sự buồn bực, muốn nói chuyện cùng anh. Đang muốn đưa tay nhận lấy, Phí Hiên lại lùi về, vặn nắp chai, đưa cho cô.
An Sênh nhận lấy, cố ý nắm tay Phí Hiên, mang theo ý cười hỏi anh, “Anh kêu ai là vợ hả?”
Trán Phí Hiên chảy một tầng mồ hôi, trái tim đến bây giờ vẫn còn đập loạn thình thịch. Nếu không phải vừa rồi ông chủ trạm xăng chạy vào nói với anh một tiếng, có lẽ anh đã không đi ra nhanh như vậy.
Ngày đó cùng Tam muội trao đổi đồ uống, người nhân viên kia rõ ràng không nhìn thấy, nếu không phải ông chủ trạm xăng bên cạnh vui đùa nói cậu ta hiểu lầm anh là người xấu, còn chém gió khen không ngớt, nào là nhà cậu ta như thế này, đầu óc đặc biệt lanh lợi. Trong cửa hàng, tất cả mọi thứ từ chủng loại đến giá cả đều nhớ rõ, Phí Hiên còn thật không tưởng tượng được, một nhân viên trạm xăng thế nhưng lại cẩn thận đến như vậy.
Tay anh đặt trên cửa kính xe thoáng siết chặt lại, không lau mồ hôi trên trán cũng không trả lời An Sênh, mà là hỏi “Vừa rồi nhân viên kia nói gì với em?”
Khoé miệng An Sênh cười càng tươi, căn bản là cô không nghe hiểu nhân viên kia nói cái gì, cũng không quan tâm lắm, nhưng nhìn Phí Hiên như vậy, cố ý muốn đùa anh, “Không nói gì, chỉ là muốn xin Wechat của em.”
Đuôi lông mày Phí Hiên đột nhiên nhảy dựng lên, mắt nhìn sắc mặt cô, sau đó tâm liền buông xuống, giả vờ xoắn tay áo, nói “Dám đùa giỡn vợ của tôi, bây giờ tôi liền đi đánh hắn một trận cho răng rơi đầy đất!”
Nói xong thật sự làm bộ muốn đi.
An Sênh lập tức cười thành tiếng, nhanh chóng bắt lấy tay Phí Hiên, “Đùa thôi.” Cô học bộ dáng Phí Hiên, hôn hôn lên mu bàn tay anh, “Gạt anh thôi, anh ta nói cái gì đồ uống, đại khái ý tứ chính là đồ uống lần trước.”
Ánh mắt Phí Hiên buông xuống, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, chậm rãi nâng lên khoé miệng, cũng cười một chút, đưa tay sờ sờ khuôn mặt An Sênh, mở cửa xe ngồi vào trong.
An Sênh nhìn mồ hôi trên trán anh, còn nghi hoặc thời tiết hôm nay không đến nỗi nào sao anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy.
Nhưng chợt nghĩ người anh luôn nóng, lại nhớ tới kiếp trước, tên tiểu tử cách vách nhà cô, bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc độc một cái quần. Vừa vào đông sẽ thấy cảnh mẹ hắn cầm cây chổi đuổi theo hắn đang mặc một cái quần mùa thu, tiểu tử kia vừa che mông vừa kêu nóng.
Khi đó mẹ cô còn nói với cô rằng, tiểu tử ngốc này thật khoẻ mạnh.
An Sênh nghĩ đến từ “tiểu tử ngốc”, không có cách nào không đem mấy từ đó đặt trên đầu Phí Hiên được. Cô lấy khăn tay, lau trán cho anh.
“Anh như thế nào lại yếu ớt như vậy chứ, mới đi ra ngoài mua đồ uống một lát, không biết còn tưởng anh đi bê gạch.” Động tác An Sênh mềm nhẹ, Phí Hiên bởi vì chuyện vừa rồi, đáy mắt còn chưa tan sự băng lãnh, dần dần bị động tác của cô làm cho tan chảy.
Anh dựa vào ghế ngồi, tuỳ ý động tác của cô, một chút cũng không nhúc nhích. An Sênh lau vài cái chờ Phí Hiên nhào tới ôm, anh luôn chực chờ cơ hội, hận không thể thời thời khắc khắc dính lên người cô, nhưng lúc này vẫn thành thành thật thật ngồi đó, vẫn còn không cao hứng sao?
An Sênh dừng một chút, tay đặt trên thành ghế, ghé sát vào Phí Hiên, thấp giọng nói, “Làm sao vậy tiểu khả ái…”
Phí Hiên thập phần phối hợp, chu miệng đến. An Sênh mím môi cười, đẩy anh, “Chúng ta đã ở bên nhau, em cam đoan về sau một khi có ngày nghỉ, liền cùng anh ra ngoài chơi.”
Miệng Phí Hiên chu càng cao, An Sênh ấn xuống “Anh như thế nào lại dính người như vậy, được được được, trừ công việc ra, nhất định sẽ tận lực dành ra thời gian cho anh, được chưa?”
Vì chút chuyện này mà một đại nam nhân lại đùa giỡn như vậy, trên lý trí, cô cảm thấy không nên chiều theo ý anh, nhưng trên thực tế, cô lại thích anh như vậy.
Phí Hiên liếc mắt nhìn An Sênh, khẽ hừ một tiếng, dư quang nhìn thấy người nhân viên kia đi tới, một tay ấn mở cửa kính, một tay chỉ vào miệng, ý bảo An Sênh thể hiện thành ý.
Vì thế khi cửa kính xe mở ra, An Sênh ôm Phí Hiên hôn lên môi anh. Phí Hiên bị đè trên ghế ngồi, hai tay không biết đặt đâu giơ lên, thoạt nhìn hết sức bị động.
Tiểu Tuyến cầm thẻ đi đến, vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời như bị điện giật, muốn lui ra sau. Phí Hiên lại rất chuẩn xác đem cửa sổ xe chậm rãi nâng lên.
Trước khi cửa sổ đóng kín, Tiểu Tuyền còn nghe Phí Hiên nói, “Vợ à, được rồi được rồi, về nhà lại…”
-Hết chương 39.1-
Cảm ơn mọi người đã tym bài và ủng hộ Nhà Hươu 3
Chương 39.2:
Editor: Endy.
An Sênh không nghĩ tới Phí Hiên sẽ mở cửa sổ, phản ứng chậm một chút, lúc ý thức được thì nhanh chóng muốn thối lui, nhưng cửa kính xe đã đóng lại, hơn nữa tay Phí Hiên ôm gáy cô, nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn.
“A..” Phí Hiên tuỳ tiện ném thẻ về phía trước, kéo không để cô lùi bước.
Anh rất kích động. Anh đặc biệt thích An Sênh dùng ngữ điệu như vậy, không phải nịnh nọt hay e ngại, mà đích thực là dụ dỗ, mang theo sủng nịnh cưng chiều anh.
Trong ấn tượng của Phí Hiên, người duy nhất cưng chiều anh lúc còn bé chính là mẹ.
Anh kích động nhưng người bị hành hạ lại là An Sênh. Chờ đến lúc hai người kết thúc nụ hôn này, môi cô đã đỏ bừng ướŧ áŧ.
Phí Hiên cởϊ áσ khoác, che lại bộ phận hừng hực dưới thắt lưng. Xe khởi động nhanh chóng ra khỏi trạm xăng, trên đường đi cuối cùng anh cũng khôi phục lại bộ dáng bình thường, nghiêng đầu nhìn An Sênh, ánh mắt khiến người khác như hãm sâu vào vũng bùn.
Lát sau, Phí Sư trả lời, nhưng Phí Hiên không mở di động mà chỉ liếc nhìn màn hình, không né tránh An Sênh. Từ vị trí cô ngồi có thể nhìn thấy được màn hình, nhưng không thể thấy rõ nội dung bên trên.
--Ở nước ngoài, mọi chuyện đã xử lý tốt, anh yên tâm.
Ý cười bên môi Phí Hiên thả lỏng, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng. An Sênh thấy anh dễ dụ như vậy, chính mình cũng không tự chủ được cười theo.
Trở lại Thân Thị, Phí Hiên muốn đưa cô đến nhà mới, nhưng An Sênh đều không đồng ý. Xem như anh đã biết, cô không đồng ý với sự sắp xếp của anh, trên mặt anh hiện lên vẻ mất mát. An Sênh chỉ có thể giả mù không thấy.
Rõ ràng mới vừa rồi còn cưng chiều anh, luyến tiếc bộ dạng uỷ khuất của anh, quay đầu liền giống như khối băng ngàn năm.
Phí Hiên bi thương lên tiếng thở dài, chỉ có thể đưa cô về phòng trọ, cuối cùng được cô hôn qua loa có lệ xem như bồi thường. Một mình buồn bực ngồi trong xe hồi lâu, mới lái xe đến công ty.
Công việc cần anh xử lý còn rất nhiều, hai ngày nay Phí Sư phải phân thân để xử lý công việc, đến tối mới lên máy bay từ nước ngoài trở về.
Phí Hiên không mặn không nhạt khen hắn vài câu, sau đó đứng bên cửa, nói “Tôi có chiếc xe thể thao trong gara, cũng chưa dùng đến, cậu lấy đi chơi đi, không phải vừa mới có bạn gái sao?”
Quả thật hai ngày nay, Phí Sư làm đến kiệt sức, nghe Phí Hiên nói vậy, lập tức như bóng bay được thổi hơi.
“Cảm ơn anh!” dáng vẻ Phí Sư thanh tú trầm tĩnh, lúc này kích động, ánh mắt sáng lên, nhìn qua như cậu thiếu niên đầy sức sống.
Phí Hiên gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày, “Bạn gái cậu có phải lại đổi rồi không?”
Phí Sư đẩy đẩy kính mắt, lắc lắc đầu nói, “Em không đổi, vẫn là ba người kia, đã hai năm.”
Phí Hiên lập tức cảm thấy lồng ngực khó thở.
Xem xem xem xem! Cậu ta có ba bạn gái nhưng vẫn xử lý lưu loát như vậy, anh chỉ có một mà đau đầu muốn chết!
Anh đi đến bên người Phí Sư, vỗ bả vai, nói với hắn “Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Anh hỏi đi.” Phí Sư ngoan ngoãn như cục cưng nói.
“Mấy người bạn gái của cậu đều biết nhau sao?” Phí Hiên hỏi.
“Biết.” Phí Sư nói, “Ở chung một tiểu khu, thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược.”
“Vậy cậu làm thế nào mà mấy người đó vẫn chung sống hoà bình như vậy?” Phí Hiên kỳ dị hỏi.
Vẻ mặt Phí Sư rất vô tội, lại đẩy đẩy mắt kính, “Dùng tiền.”
Phí Hiên: “…Được rồi.”
Chiêu này không thể học, bởi vì đối với An Sênh mà nói, tiền không thể dùng.
Phí Hiên cảm thấy An Sênh đặc biệt mâu thuẫn. Lúc trước quấn lấy anh, không bỏ qua một điểm tiện nghi nào. Nhà cô trước lúc phá sản đã từng là một gia đình thuộc giới thượng lưu ở Thân Thị, khi đó anh không quá để ý. Đến lúc nhà cô xuống dốc, dù sao trước kia cô cũng từng là một đại tiểu thư nhưng lại vì tiền mà bất chấp tất cả, đến tướng ăn cũng vô cùng khó coi.
Nhưng An Sênh đột nhiên thay đổi, vẫn một lòng với tiền như cũ, nhưng hai loại để ý này hoàn toàn khác nhau. Lúc trước bộ dạng như đời này chưa nhìn thấy tiền bao giờ, sau đó biến đổi thành thái độ như bây giờ, giống như có quá nhiều tiền, mặc dù là cô thiếu nợ người khác, nhưng cảm giác tiền đối với cô không quan trọng.
Tựa như lần trước ở trên du thuyền, lúc gặp tên Thanh thiếu kia được hắn ta đưa không ít, chẳng qua vừa xuống thuyền lại nhờ anh trả tiền lại.
Phí Hiên không thể không khen ngợi một câu, cô thật sự rất lý trí, bởi vì tiền của tên đó cũng không phải dễ lấy như vậy. Trong giới, chuyện xấu nào cũng có tên hắn, đặc biệt hắn ta còn có ham mê ra tay động thủ với bạn gái. An Sênh lấy tiền của hắn ta mà không ở cùng, xem như lúc ấy hắn không có biểu hiện gì, nhưng sau đó nhất định sẽ tìm chuyện.
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến lúc ấy có Đồng Tứ giúp đỡ An Sênh xử lý mọi chuyện. Anh chán ghét An Sênh ở cạnh Đồng Tứ, mỗi lần tìm không thấy cô thì y như rằng cô ở chỗ anh ta vậy. Tuy rằng anh đã điều tra, hai người quả thật không có một xu quan hệ, nhưng người anh coi trọng lúc nào lại đến lượt người khác che chở. Sớm muộn gì anh cũng tẩn tên Đồng Tứ một trận.
Phí Hiên ở công ty vội vàng xử lý công việc chồng chất hai ngày nay, An Sênh cuối cùng cũng về tới phòng trọ, vừa vào đến cửa liền quẳng giày đi chân trần tới tới lui lui, mặc kệ bên ngoài xa hoa như thế nào, về làm ổ trong phòng mình là thoải mái nhất.
Bạn cùng phòng vừa vặn hôm nay ở nhà, hai người cắt một đĩa lớn xoài, ngồi trên sofa vừa ăn vừa nói chuyện.
An Sênh kể về chuyện ở chợ thuỷ sản cùng chuyện đi chơi hai ngày nay, bạn cùng phòng rất hâm mộ, “Chị tìm được bạn trai ở đâu vậy? Vừa đẹp trai lại còn có tiền, đối xử với chị tốt như vậy, làm em muốn đổi một người như vậy…”
An Sênh nở nụ cười, không tự chủ được có điểm khoe khoang, “Là tự người ta tìm đến, ném cũng không ném được.”
“Nói chị béo chị còn suyễn.”(câu này mình k hiểu lắm) bạn cùng phòng nói, “Bất quá nhưng như vậy lại có được một người bạn trai tốt như vậy. Chợ thuỷ sản chuẩn bị quy hoạch để xây khách sạn Lâm Hải, việc làm cũng đã mất, chị nhất định phải giữ chặt người nha.”
An Sênh gật đầu, “Người khẳng định không lạc được.” mấu chốt là cô còn nợ Phí Hiên nhiều tiền như vậy, nếu một ngày nào đó quan hệ hai người không còn nữa, nhưng quan hệ chủ nợ và con nợ vẫn luôn còn đó.
“Em tính toán muốn chuyển ra ngoài.” Vẻ mặt cô bé hạnh phúc nói với An Sênh, “Em sẽ ở chung với bạn trai, còn nửa năm tiền thuê, chị có thể cho người khác mướn.”
“Hoặc là để bạn trai chị đến ở.” Bạn cùng phòng lại lắc đầu, “Nhưng bạn trai chị có tiền như vậy, khẳng định phòng ở rất nhiều, sao chị không chuyển sang ở cùng anh ấy? Tiết kiệm được rất nhiều tiền đó.”
“Hai người bọn chị mới ở bên nhau không lâu, hiện tại ở chung thì quá nhanh.” An Sênh cắn một miếng xoài, mơ hồ nói, “Chị không muốn tiến triển quá nhanh…”
“Em kính nhờ, chị yêu, hai người cũng ở bên nhau được vài tháng rồi nhỉ? Hơn nữa cái gì gọi là tiến triển quá nhanh? Hai người sẽ không phải chưa từng ngủ với nhau chứ?!”
Sắc mặt An Sênh có chút đỏ lên, “Mới đồng ý với anh ấy không bao lâu, ngủ cái gì mà ngủ…”
“Ai nha, ông trời của tôi ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chị không ăn sạch anh ấy, không sợ anh ấy chạy mất!” cô bé vòng qua bàn trà, ôm lấy bả vai An Sênh, “Chị sẽ không có suy nghĩ giống mấy người lớn chứ? Cái gì mà con gái ở cùng bạn trai sẽ bị thua thiệt, ngươi sướng ta sương ai ăn ai mệt còn chưa biết đâu!”
“Hiện tại là thời đại yêu đương và kết hôn tự do, tỷ lệ ly hôn rất cao, chị tìm được một người tốt như vậy, đương nhiên phải thử xem, trước và sau khi kết hôn anh ấy có khác biệt cái gì? Dĩ nhiên, không có khả năng sẽ cùng anh ấy đi lĩnh chứng. Nhưng hai người ở cùng một chỗ xem như là sống thử, chị không thử một lần làm sao biết được anh ấy có phải là loại người hai mặt, yếu sinh lý, tính tình quái dị…?”
An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.
-Hết chương 39.2-
Cảm ơn tym của mụi người~
Chương 39.3:
Editor: Endy.
An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.
Cô bé nhéo nhéo khuôn mặt cô, còn nói thêm, “Dĩ nhiên, bảo thủ cũng có chỗ tốt, có lẽ bạn trai sẽ đặc biệt quý trọng chị.” Cô ấy nhún vai nói, “Nhưng mà cá nhân em cảm thấy đàn ông thực vô tình. Thời điểm anh ta muốn quý trọng thì hết sức quý trọng, đến lúc không quý trọng, dù có là Thánh nữ cũng vô dụng.”
“Chị có nghe em nói không đó?” bạn cùng phòng lung lay bả vai An Sênh, cô hồi thần gật gật đầu, bên tai đỏ một mảnh, cô bé còn nói, “Ngàn vạn lần nhất định nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, mặc kệ anh ta có nói hoa mỹ thế nào, cũng không thể mang thai!”
“Chị biết.” An Sênh gật gật đầu, “Vậy lúc nào thì em chuyển nhà?”
“Hai ngày nữa, bạn trai em sẽ qua giúp, phụ huynh hai nhà đều đã biết.” cô ấy nói, “Chắc cuối năm hai bên sẽ gặp mặt để đính hôn.”
“Đến lúc đó nhất định phải nói cho chị biết đó nha.” An Sênh nói.
“Đó là đương nhiên! Bạn trai chị có tiền như vậy, tiền mừng nhất định phải cho thật nhiều đó!”
Hai tiểu cô nương cười rộ lên, đến tối, bạn cùng phòng ra ngoài cùng bạn trai, An Sênh mới về phòng mình, mở ra trò chơi đã lâu không đụng tới.
Nhưng chưa đánh được hai ván, Phí Hiên liền nhắn tin tới.
Hiên Hiên không chỉ: Vẫn bận đến bây giờ, mệt đến nỗi bả vai cũng đau nhức. Em đang làm gì đó? Anh rất nhớ em [khóc jpg].
An Sênh nở nụ cười, thoát game, trả lời tin nhắn của anh.
Sênh Sênh không thôi: Đang chơi game.
Hiên Hiên không chỉ: Cơm chiều không cần ăn ở nhà, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, tôm siêu bự!
Sênh Sênh không thôi: Vậy mấy giờ anh qua?
Hiên Hiên không chỉ: Đã xuống gara, chờ anh 15 phút.
Sênh Sênh không thôi: Lái xe chậm một chút.
Hiên Hiên không chỉ: [ngựa gỗ jpg]
Phí Hiên đến rất đúng giờ, nói 15 phút liền 15 phút, lúc chuông cửa vang lên, tin nhắn của anh vừa đến.
Hiên Hiên không chỉ: là anh nhấn chuông cửa, yên tâm ra đi.
An Sênh mở cửa, không đợi thấy rõ người, Phí Hiên đã nhào tới gắt gao ôm người vào trong ngực. Hai người mới tách ra vài giờ, không biết vì cái gì mà giống như đã xa nhau rất lâu rồi.
Phí Hiên buông cô ra, hai người ngồi trên ghế sofa, An Sênh gọt xoài cho anh, Phí Hiên lại thuận tay nhặt tờ báo trên bàn trà, mặt trên tất cả đều là thông báo tuyển dụng, có mấy cái đã bị bút đen khoanh tròn, đều là việc làm ở mấy ngành dịch vụ.
Phí Hiên thừa dịp An Sênh không để ý, lấy di động chụp tất cả, sau đó gửi cho Phí Sư.
Hiên Hiên không chỉ: Những chỗ này động chạm một chút.
Fish: Muốn kết quả gì?
Hiên Hiên không chỉ: Không thiếu người.
Fish: ok.
Phí Hiên gửi xong, An Sênh vừa lúc đi ra từ phòng bếp, anh tuỳ ý đem tờ báo buông xuống, tay chân lưu loát đem tin nhắn xoá bỏ, lúc tiếp nhận xoài còn kéo An Sênh vào trong ngực.
“Em hôn anh.” An Sênh quẩy người một cái, Phí Hiên ôm tay cô không buông, ngừng một lát mới nói tiếp, “Anh cũng chưa hôn trả…”
An Sênh phản ứng kịp như bị dao đâm một nhát. Hai người mới bắt đầu yêu đương, từ một Phí Hiên vô cùng quy củ biến thành kẻ đùa giỡn lưu manh, thật sự quá nhanh, đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng được.
“Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy.” Cô tách tay anh ra, ngồi vào sofa đối diện, “Anh như vậy em…”
Phí Hiên đặt đĩa xoài xuống, thần sắc đang thả lỏng đột nhiên căng thẳng, lấy khăn lau miệng, sau đó mút từng ngón tay, khí chất cả người đột nhiên biến hoá.
“An tiểu thư, tôi cho rằng chúng ta đã có chung suy nghĩ.” Giọng điệu Phí Hiên cũng biến đổi, chân bắt chéo, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén.
Tay đưa lên mũi đẩy đẩy “Nếu cô không thể thích ứng, như vậy tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc lại một chút, cái gì không thể nói, nơi nào không thể chạm, lúc nào mới có thể chạm, An tiểu thư có thể đề xuất.”
Hôm nay lần thứ hai An Sênh trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy Phí Hiên thay đổi, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó, cô sẽ cho rằng đây là người khác.
Tay đè lên ngực mình, trái tim đập lợi hại, cô hoàn toàn có thể hiểu được động tác vừa rồi của Phí Hiên, đưa tay đẩy đẩy gọng kính không hề tồn tại…
Đây là kiểu nhã nhặn nhưng bại hoại điển hình, là kiểu An Sênh thích nhất, cô hưng phấn đến nỗi chóp mũi có chút đỏ lên, cũng không khỏi ngồi thẳng theo, đang muốn mở miệng nói gì đó, Phí Hiên đột nhiên sụp xuống, ngồi phịch trên sofa, lên án nói, “Thu hồi cái biểu tình vừa rồi của em đi! Người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, em căn bản không thích anh…”
An Sênh phốc một tiếng nở nụ cười, “Anh nhanh lên, mau quay lại biểu cảm lúc nãy đi! Em đã nghiền.”
“Anh không làm!” Phí Hiên xoay người ghé vào trên sofa, “Anh phải tự làm…Ô ô ô…” nói xong còn giả vờ khóc, An Sênh đang cao hứng, đi qua bàn trà kéo Phí Hiên thẳng dậy, “Lúc trước anh nói, em thích kiểu người nào anh sẽ biến thành kiểu đó. Anh làm như vậy để mồi em, sau đó lại không chịu đóng tiếp!”
Phí Hiên quăng đôi dép lê, duỗi chân đặt trên sofa, “Anh không làm, anh chính là anh, người em thích chỉ có thể là anh!”
Nói xong còn bắt lấy bả vai cô kéo xuống, nheo mắt lại hỏi, “Trước kia em nói em thích kiểu người kia, anh còn tưởng rằng em nói dối…”
An Sênh nén cười, “Là sự thật, nếu anh có thể thay đổi thành như vậy, em nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt thích.”
Phí Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay mở một cúc áo, ném caravat sang một bên, thò ngón tay lắc lắc trước mặt cô vài cái, “Em nhìn anh, không được thích kiểu này kiểu nọ, em chỉ thích anh.”
An Sênh cười, Phí Hiên vỗ một cái vào sofa, “Em nghiêm túc cho anh!”
“Được được.” cô cầu xin tha thứ, ôm lấy cổ anh, “Em thích anh----Buổi tối chúng ta đi đâu ăn?”
Phí Hiên hừ một tiếng, buông cô ra, “Hải sản.”
An Sênh đứng dậy thay quần áo, Phí Hiên ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Phí Sư.
Hiên Hiên không chỉ: Về sau lúc gặp chị dâu, cậu phải tháo kính mắt, bả vai phải co lại, không cho cậu nhiều lời cùng cô ấy.
Fish: what?
Hiên Hiên không chỉ: Cô ấy thích bộ dáng cậu lúc đàm phán.
Fish: [hoảng sợ jpg].
Buổi tối hai người đi ăn tôm, An Sênh chưa ăn cơm, trực tiếp ăn đến no. Hai người hai cái bụng béo tròn béo trục đi ra, giống những đôi tình nhân bình thường.
Xe đậu ở chỗ xa, vừa ra khỏi cửa, Phí Hiên đem áo khoác cho An Sênh. Cô khoác áo của anh, nắm lấy tay anh, nhìn từng chiếc xe tới lui cùng người đi đường, có chút muốn khoe khoang.
Mọi người đều không biết a, tay tiểu ca ca tôi đang nắm, chính là chủ nhân thế giới này đó!
Kiêu ngạo cỡ nào!
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, anh nhìn thấy An Sênh đang cười, dùng sức nắm chặt tay cô một chút, “Thích không? Nếu em thích, về sau chúng ta lại tới đây.”
An Sênh gật đầu, “Thích.” Tôm cũng thích, người cũng thích.
Sau khi lên xe, Phí Hiên còn muốn đi xem phim, nhưng nhìn thời gian, rồi lên tìm kiếm, phim cũng không có cái gì hay, hoặc là khủng bố, hoặc là khoa học viễn tưởng, An Sênh cũng không quá thích những thể loại này.
Phí Hiên đưa An Sênh về phòng, xe dừng dưới lầu, cô muốn mở cửa xe, nhưng Phí Hiên lại không mở khoá.
“Làm cái gì? Hạn chế tự do thân thể?” An Sênh lên tiếng.
“Nếu anh hạn chế tự do của em, em sẽ còn thích anh sao?” nơi này ánh sáng rất tối, phía xa xa mới có một cái đèn đường, anh đã tắt đèn xe, An Sênh nhìn không ra biểu tình của anh, tự cho là anh đang nói đùa.
“Anh hạn chế tự do của em làm cái gì?” âm thanh của cô mang theo ý cười, sờ soạng trên mặt Phí Hiên, nhéo nhéo, “Không phải em ở bên cạnh anh rồi sao?”
“Nhưng anh muốn mỗi ngày đều ở với em, không muốn em gặp bất cứ ai, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy.”
Lời này có bao nhiêu doạ người, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải loại quan hệ nam nữ yêu đương. Trái lại, An Sênh nghe vào lại giống như lời thủ thỉ thâm tình.
“Sao anh lại dính người như vậy hả?” cô lại gần, đặt đầu trên vai anh, “Chúng ta không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau sao, Phí Niêm Niêm.”
An Sênh nói, tay ôm eo anh, còn lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi trong quần anh. Hiện tại người này là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô, cô không muốn uỷ khuất chính mình, nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, sờ soạng trên eo anh.
Phí Hiên cảm giác được ngón tay cô đang dán lên eo, thấm mồ hôi, có điểm không thành thật, nghiêng đầu nhìn về phía An Sênh, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô đang cười với anh.
Một lát sau, biểu tình yên lặng đáng sợ của anh mới biến mất, không biết có phải vì An Sênh chọc ngứa, nở nụ cười.
“Hành vi này của em, chính là câu dẫn đó biết không?” cách lớp quần áo, Phí Hiên bắt lấy tay nhỏ của An Sênh, nghiêng đầu hôn lên trán cô, cũng không nói thêm những lời đáng sợ kia nữa, mà hỏi, “Em vẫn sẽ thích anh đúng không?”
An Sênh ngửa đầu, rất tự nhiên hôn lên cằm anh, biết Tiểu Phí Hiên chính là muốn những lời dễ nghe, cũng không keo kiệt đáp, “Anh đáng yêu như vậy, đương nhiên sẽ a…”
Phí Hiên nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, thanh âm trầm thấp nói, “Ngồi lên đùi anh.”
Cô cũng không để ý, bước chân ngồi trên đùi anh, bị anh ôm lấy.
Phí Hiên niết cằm hôn cô, An Sênh còn tưởng rằng anh sẽ hôn đến khi cô thiếu dưỡng khí mới buông ra, nhưng hôm nay anh đặc biệt ôn nhu, không có triền miên, không có bức bách.
An Sênh lại càng say mê, một nụ hôn kết thúc, trán đặt trên vai anh, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
-Hết chương 39.3-
Chương mới đều đều luôn nè~
Mọi người tương tác để mình có động lực nhé
Cảm ơn tym của mọi người 3
Chương mới đầu tuần 3
Chương 39.4:
Editor: Endy.
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
Thật lâu sau, có một chiếc xe điện đi ngang qua, loé lên một tia sáng, lúc này An Sênh mới giật giật cử động, ngồi trong bóng tối một lúc lâu nên mắt đã có chút thích ứng. Cô đặt đầu lên vai Phí Hiên, thấy anh cử động chân, không nhịn được cười hỏi, “Tê chân sao?”
“Không có.” Phí Hiên nhanh chóng rụt tay, ôm lấy An Sênh, “Ngồi một lát nữa đi.”
“Ngồi một lát nữa trời sẽ sáng đó.” cô đứng dậy, anh cũng không ngăn cản, mở cửa xe. An Sênh xuống xe, anh cũng theo sau, đưa cô đến hành lang, mở điện thoại chiếu sáng cho cô, chính mình đi sau lưng.
An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động, bởi vì đèn trên hành lang đã bị hỏng, chủ thuê lại không ở đây, tiền thuê nhà cũng không nhiều nên cũng không có ý định sửa.
Cô đã cùng Phí Hiên đi rất nhiều lần trên hành lang này, mỗi lần anh đều dùng điện thoại chiếu sáng cho cô.
Khác biệt ở chỗ, lúc lên lầu, anh sẽ đi phía sau, lúc xuống lầu, anh sẽ đi phía trước.
Hành lang cũng không tính là hẹp, mỗi lần anh đi đều cách nửa cánh tay. Hai lần đầu An Sênh không chú ý, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô nhìn ra được anh sợ cô đạp hụt bậc thang té ngã.
Cô không biết một người có thể cẩn thận tới mức nào mà những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý, nhưng không thể không nói những hành động nhỏ này của anh giống như từng mũi tên xuyên qua tim, mỗi một cái đều đâm chính giữa hồng tâm.
Đến cửa, Phí Hiên đứng đó, chờ An Sênh mở cửa, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng tối đen như mực. An Sênh mở cửa, anh không để cô đi vào mà chính mình vào trước, bật công tắc đèn trên vách tường.
“Bạn cùng phòng em chưa trở về.” Phí Hiên nói, nắm tay An Sênh, “Anh có thể vào ngồi một chút được không? Có chút khát.”
Cô gật đầu, kỳ thật cô bé đó vừa gửi tin nhắn cho cô, nói đêm nay không về.
Phí Hiên vào phòng, An Sênh cầm ấm nước, anh giống như vô tình đi lại trong phòng, ánh mắt cô nhìn theo, thấy anh đến bên cửa sổ kiểm tra, chỗ nào có thể giấu người đều kiểm tra qua.
An Sênh nhìn chằm chằm ấm nước, nhìn hình ảnh phản chiếu trên ấm, phát hiện Phí Hiên thậm chí còn mở cửa phòng của cô bé cùng phòng ra nhìn một vòng.
“Anh đang làm gì vậy?” thanh âm An Sênh có chút biến đổi.
Phí Hiên quay lại ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, “Không có gì, tuỳ tiện đi xung quanh một chút.” Thật ra anh đã thấy tin nhắn, bạn cùng phòng nhắn tối nay cô ấy không về, cửa sổ còn quên chưa đóng.
Ở đây là lầu ba, Phí Hiên không yên tâm nên mới đi nhìn một vòng.
Đứng cạnh ấm nước đang sôi một lúc, hít sâu một hơi, cô đương nhiên biết Phí Hiên đang làm gì, bởi vì lúc ăn cơm đi WC trở về, cô phát hiện trên màn hình có dính chút dầu mỡ, nhưng bữa cơm đó, tôm đều là do Phí Hiên lột vỏ, trên tay cô mang bao tay, chỉ gắp thịt tôm nên không thể dính được. Cho nên chỉ có thể là anh động vào điện thoại của cô.
Cô không có bí mật gì, cũng chưa bao giờ để ý việc anh xem điện thoại của cô, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô để ý loại quan tâm trong im lặng của anh, trừ ba mẹ, chưa có ai quan tâm cô như vậy.
Rót một cốc nước cho Phí Hiên, hốc mắt có chút đỏ lên. Anh đón lấy ly nước, không chú ý đến biểu tình khác thường của cô, do dự một chút hỏi, “Bạn cùng phòng em lúc nào thì trở về?”
An Sênh cúi đầu, đang suy nghĩ đến việc lúc trước đêm hôm khuya khoắt anh còn tìm đến đây, không nghe thấy anh nói lời nào, bây giờ xem như đã thông suốt. Cô nhớ lúc trước mỗi lần Phí Hiên tìm cô lúc nửa đêm, cùng cô nói chuyện phiếm, thậm chí còn ở dưới lầu cả đêm, đều là những lúc bạn cùng phòng không có nhà.
Đưa tay xoa xoa mũi, nước mắt không báo trước liền rơi xuống.
Phí Hiên vẫn còn đang nói, “Buổi tối em nhớ đóng kỹ cửa sổ, ban đêm gió mát, anh sẽ…”
“Anh lại muốn ngủ trong xe ở dưới lầu một đêm sao?” An Sênh khóc ngẩng đầu, đưa tay lau một cái, không muốn khóc, dù sao đây cũng không phải chuyện gì khổ sở, nhưng nước mắt lại không khống chế được.
Phí Hiên sửng sốt một chút, lập tức để ly nước xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Sênh, nâng mặt cô hỏi, “Em làm sao vậy An Sênh, tại sao lại khóc?”
An Sênh lắc lắc đầu, né tránh, nhưng Phí Hiên lại không buông tay, còn đem cô kéo vào lòng. Cô cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng cũng không trốn tránh nữa, ôm lấy cổ anh, “Bạn cùng phòng tối nay không trở về, em nói với cô ấy một chút, anh đừng đi.”
An Sênh khóc nói, “Em ở một mình rất sợ hãi…”
Cô khóc nức nở, Phí Hiên nhanh tay lau nước mắt, liên tiếp hỏi cô làm sao.
An Sênh càng khóc càng không dừng lại được, nức nở nói, “Kỳ thật mỗi lần cô ấy không trở về, em đều rất sợ…Ô ô ô…”
Mỗi người đều sẽ có lúc giống một đứa trẻ, lúc ngã sấp xuống, thời điểm không ai quan tâm sẽ đứng dậy rất nhanh, cũng sẽ không khóc nháo.
Nhưng nếu có người nhìn thấy, có người quan tâm để ý, một vết thương nhỏ cũng sẽ như sắp mất mạng đến nơi.
An Sênh có chút khác người, kiếp trước tuy rằng điều kiện bình thường, nhưng ba mẹ rất đau lòng cho cô, vì thế hơn hai mươi tuổi rồi, ngay cả cái chén cô cũng chưa từng đụng qua.
Sau khi kết hôn, không có ai thương, cô cắn răng chịu đựng sáu năm, nhưng lại bỏ mạng trong trận tai nạn xe cộ kia, xem như được giải thoát.
Đời này, cô chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi nhìn thấy ba mẹ vẫn còn sống, cô chẳng màng cõng một khoản nợ khổng lồ trên vai mà còn cao hứng muốn chết.
Phí Hiên vẫn kiên trì theo đuổi cô, ngay từ đầu là An Sênh hận anh, hận nếu không phải anh, cô đã có thể trải qua cuộc sống mình mong muốn.
Kỳ thật cô không phải là người thông minh gì, trong khoảng thời gian làm ở chợ, khắp tay đều là miệng vết thương nhưng vẫn cố chịu, sau này thành thạo, so với các sinh viên khác kiếm được nhiều tiền hơn. Cô tự nói với mình, không dễ gì mới được sống lại một lần, đừng khác người.
Phí Hiên từng bước ép sát, hệ thống lại đe doạ, An Sênh cũng không thể kiên cường, sợ chính mình lại bị thương nên mới bao cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt.
Nhưng giờ khắc này, cô thật sự cảm tạ mọi thứ bây giờ, nếu sai một bước, cô sẽ bỏ lỡ Phí Hiên.
Sẽ không có người đau lòng cho cô.
“Có chỗ nào không thoải mái?” Phí Hiên sờ đầu An Sênh, lại sờ mặt.
An Sênh lắc đầu, khụt khịt mũi, nhào vào ngực Phí Hiên cọ cọ.
“Em không có chuyện gì…Ô ô ô…”
Phí Hiên khó có được chút luống cuống, hỏi không ra nguyên nhân, đành phải ôm cô vào lòng.
Đột nhiên cô như vậy, là muốn doạ anh chết mà.
Lời tác giả: bạn gái Phí Sư là giả, hắn thích em gái của hắn, là người tự tay hắn nuôi lớn.
Đương nhiên người này không phải em gái ruột, con của người khác, nhưng Phí La Minh phải nhận.
Cô ấy cũng thích Phí Sư, mới học trung học nhưng rất lớn gan. Dụ dỗ hắn bất thành, sau đó dùng tiền tiêu vặt Phí Sư cho, thuê người đánh hắn, ý đồ dùng vũ lực để cưỡng ép.
Nhưng không ai biết hai người không có quan hệ huyết thống, Phí Sư không có khả năng tiếp nhận cô, sợ cô càng lún càng sâu, cho nên mới mang “bạn gái” về nhà.
Kỳ thật, ba cô “bạn gái” đó, là những sinh viên được hắn giúp đỡ.
-Hết chương 39-
May mắn Phí Hiên kịp thời hồi thần, đánh vô lăng, thời điểm né tránh, chủ xe kia cũng sợ hãi không nhỏ, hạ cửa kính xe, cũng không biết đang chửi cái gì.
Căn bản do anh không chú ý, trầm mặc một hồi, lúc đi qua trạm xăng, rẽ xe đi vào.
Mở nắp bình xăng, anh không nhìn An Sênh, trực tiếp mở cửa, xuống xe nói, “Em chờ trong này, anh đi mua đồ uống.”
An Sênh mím môi, mỗi lần Phí Hiên nói chuyện với cô đều hận không thể dán trên mặt cô, nhưng bây giờ, ngay cả đầu cũng không quay, vẫn là lần đầu tiên.
“Xem ra là thật sự không vui a…” An Sênh lẩm bẩm.
Lần này xăng còn khá nhiều, nhân viên rất nhanh đã đổ đầy, lúc Phí Hiên còn chưa trở về, anh ta đã tiến lên gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh hạ cửa xe xuống, nở nụ cười với nhân viên, “Anh chờ một chút, anh ấy chưa quay lại, trên người tôi không mang tiền.”
An Sênh nói là sự thật, tiền lương mỗi tháng đều đưa cho Phí Hiên, chỉ chừa lại vài đồng tiền lẻ đi xe buýt.
Người nhân viên này vẫn là người hôm đó, nhìn kỹ An Sênh một chút, mới a một tiếng, đứng lên.
Ngày đó thiếu chút hắn đã báo cảnh sát, nếu không phải ông chủ trạm xăng nói người đàn ông trẻ kia là một ông chủ lớn, không thể nào là người xấu, nếu không khẳng định anh ta sẽ báo cảnh sát.
Ngày đó cô gái này uống nước liền ngủ, chai nước kia không phải là đồ uống trong cửa hàng bọn họ.
Hắn đắc tội không nổi với ông chủ lớn, lúc ấy không dám làm gì, sau càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái. Bây giờ nhìn cô gái này không có chuyện gì, tim hắn cuối cùng cũng buông xuống.
Nhưng nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô gái trước mặt, người nhân viên do dự một chút, nhân lúc ông chủ lớn còn chưa đi ra, lại lần nữa gõ gõ cửa kính xe.
An Sênh nghi hoặc hạ cửa kính xe, nhân viên ghé vào cửa sổ, nhanh chóng nói, “Chai nước lần trước người kia mua, là một…”
“Tiểu Tuyền! Bao nhiêu tiền lại thanh toán!”
Người nhân viên tên Tiểu Tuyền bị gọi, nhìn lại liền thấy ông chủ cùng người đàn ông trẻ kia đứng ở cửa phòng, đều đưa ánh mắt nhìn sang bên này.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tiểu Tuyền cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia thực âm lãnh, ban ngày ban mặt lại cách xa như vậy, nhưng hắn vẫn cứ rùng mình một cái.
“Anh nói cái gì?” An Sênh nghe được tiếng gọi, nghiêng đầu hỏi Tiểu Tuyền.
Trong lòng hắn đột nhiên nhảy lên, liếm liếm môi, đang muốn nói gì đó, liền thấy ông chủ đi về phía này, âm lượng không cao nhưng đủ để mọi người nghe thấy, “Còn không mau đi tính tiền cho khách! Cậu còn đứng bên vợ người ta làm gì!”
Lời đến bên miệng Tiểu Tuyền liền nghẹn lại, nhìn An Sênh một chút, thấy cô không có ý tứ phản bác, nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc, bận rộn chạy về phía Phí Hiên nghênh đón, “Ông chủ, tổng cộng 78 đồng, ngài vẫn quẹt thẻ đúng không?”
Phí Hiên nhìn thoáng qua An Sênh, dừng bước, ánh mắt quét qua vẻ mặt khó xử của Tiểu Tuyền, đem thẻ đưa cho hắn.
“Cậu quẹt đi, không mật mã.” Phí Hiên nói, đem thẻ đưa cho Tiểu Tuyền, trong tay xách đồ uống, đi về phía An Sênh.
Chưa tới cửa xe, anh liền hơi cao giọng nói đùa, “Vợ, hôm nay không có loại mei mei đặc cung* kia, uống chút trà xanh được không?”
*mọi người cứ hiểu là một loại đồ uống nha, mình cũng không rõ
Tiểu Tuyền gãi đầu, xấu hổ cầm thẻ đi tính tiền, vậy ra do hắn nghĩ lầm. Thì ra hai người là vợ chồng, còn có đồ uống ngày đó, là “meimei đặc cung”, người đưa nước hẳn là em gái của ông chủ a.. Cẩn thận ngẫm lại, hắn còn có chút ấn tượng, hai người có chút giống nhau.
Phí Hiên bước vài bước tới cạnh xe, đem đồ uống đưa qua cửa kính, “Cái này được không? Nếu em thích uống loại kia, ngày mai anh đi chỗ khác tìm xem.”
An Sênh vốn cũng không phải vì muốn uống mei mei kia, chỉ là thấy Phí Hiên thật sự buồn bực, muốn nói chuyện cùng anh. Đang muốn đưa tay nhận lấy, Phí Hiên lại lùi về, vặn nắp chai, đưa cho cô.
An Sênh nhận lấy, cố ý nắm tay Phí Hiên, mang theo ý cười hỏi anh, “Anh kêu ai là vợ hả?”
Trán Phí Hiên chảy một tầng mồ hôi, trái tim đến bây giờ vẫn còn đập loạn thình thịch. Nếu không phải vừa rồi ông chủ trạm xăng chạy vào nói với anh một tiếng, có lẽ anh đã không đi ra nhanh như vậy.
Ngày đó cùng Tam muội trao đổi đồ uống, người nhân viên kia rõ ràng không nhìn thấy, nếu không phải ông chủ trạm xăng bên cạnh vui đùa nói cậu ta hiểu lầm anh là người xấu, còn chém gió khen không ngớt, nào là nhà cậu ta như thế này, đầu óc đặc biệt lanh lợi. Trong cửa hàng, tất cả mọi thứ từ chủng loại đến giá cả đều nhớ rõ, Phí Hiên còn thật không tưởng tượng được, một nhân viên trạm xăng thế nhưng lại cẩn thận đến như vậy.
Tay anh đặt trên cửa kính xe thoáng siết chặt lại, không lau mồ hôi trên trán cũng không trả lời An Sênh, mà là hỏi “Vừa rồi nhân viên kia nói gì với em?”
Khoé miệng An Sênh cười càng tươi, căn bản là cô không nghe hiểu nhân viên kia nói cái gì, cũng không quan tâm lắm, nhưng nhìn Phí Hiên như vậy, cố ý muốn đùa anh, “Không nói gì, chỉ là muốn xin Wechat của em.”
Đuôi lông mày Phí Hiên đột nhiên nhảy dựng lên, mắt nhìn sắc mặt cô, sau đó tâm liền buông xuống, giả vờ xoắn tay áo, nói “Dám đùa giỡn vợ của tôi, bây giờ tôi liền đi đánh hắn một trận cho răng rơi đầy đất!”
Nói xong thật sự làm bộ muốn đi.
An Sênh lập tức cười thành tiếng, nhanh chóng bắt lấy tay Phí Hiên, “Đùa thôi.” Cô học bộ dáng Phí Hiên, hôn hôn lên mu bàn tay anh, “Gạt anh thôi, anh ta nói cái gì đồ uống, đại khái ý tứ chính là đồ uống lần trước.”
Ánh mắt Phí Hiên buông xuống, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, chậm rãi nâng lên khoé miệng, cũng cười một chút, đưa tay sờ sờ khuôn mặt An Sênh, mở cửa xe ngồi vào trong.
An Sênh nhìn mồ hôi trên trán anh, còn nghi hoặc thời tiết hôm nay không đến nỗi nào sao anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy.
Nhưng chợt nghĩ người anh luôn nóng, lại nhớ tới kiếp trước, tên tiểu tử cách vách nhà cô, bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc độc một cái quần. Vừa vào đông sẽ thấy cảnh mẹ hắn cầm cây chổi đuổi theo hắn đang mặc một cái quần mùa thu, tiểu tử kia vừa che mông vừa kêu nóng.
Khi đó mẹ cô còn nói với cô rằng, tiểu tử ngốc này thật khoẻ mạnh.
An Sênh nghĩ đến từ “tiểu tử ngốc”, không có cách nào không đem mấy từ đó đặt trên đầu Phí Hiên được. Cô lấy khăn tay, lau trán cho anh.
“Anh như thế nào lại yếu ớt như vậy chứ, mới đi ra ngoài mua đồ uống một lát, không biết còn tưởng anh đi bê gạch.” Động tác An Sênh mềm nhẹ, Phí Hiên bởi vì chuyện vừa rồi, đáy mắt còn chưa tan sự băng lãnh, dần dần bị động tác của cô làm cho tan chảy.
Anh dựa vào ghế ngồi, tuỳ ý động tác của cô, một chút cũng không nhúc nhích. An Sênh lau vài cái chờ Phí Hiên nhào tới ôm, anh luôn chực chờ cơ hội, hận không thể thời thời khắc khắc dính lên người cô, nhưng lúc này vẫn thành thành thật thật ngồi đó, vẫn còn không cao hứng sao?
An Sênh dừng một chút, tay đặt trên thành ghế, ghé sát vào Phí Hiên, thấp giọng nói, “Làm sao vậy tiểu khả ái…”
Phí Hiên thập phần phối hợp, chu miệng đến. An Sênh mím môi cười, đẩy anh, “Chúng ta đã ở bên nhau, em cam đoan về sau một khi có ngày nghỉ, liền cùng anh ra ngoài chơi.”
Miệng Phí Hiên chu càng cao, An Sênh ấn xuống “Anh như thế nào lại dính người như vậy, được được được, trừ công việc ra, nhất định sẽ tận lực dành ra thời gian cho anh, được chưa?”
Vì chút chuyện này mà một đại nam nhân lại đùa giỡn như vậy, trên lý trí, cô cảm thấy không nên chiều theo ý anh, nhưng trên thực tế, cô lại thích anh như vậy.
Phí Hiên liếc mắt nhìn An Sênh, khẽ hừ một tiếng, dư quang nhìn thấy người nhân viên kia đi tới, một tay ấn mở cửa kính, một tay chỉ vào miệng, ý bảo An Sênh thể hiện thành ý.
Vì thế khi cửa kính xe mở ra, An Sênh ôm Phí Hiên hôn lên môi anh. Phí Hiên bị đè trên ghế ngồi, hai tay không biết đặt đâu giơ lên, thoạt nhìn hết sức bị động.
Tiểu Tuyến cầm thẻ đi đến, vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời như bị điện giật, muốn lui ra sau. Phí Hiên lại rất chuẩn xác đem cửa sổ xe chậm rãi nâng lên.
Trước khi cửa sổ đóng kín, Tiểu Tuyền còn nghe Phí Hiên nói, “Vợ à, được rồi được rồi, về nhà lại…”
-Hết chương 39.1-
Cảm ơn mọi người đã tym bài và ủng hộ Nhà Hươu 3
Chương 39.2:
Editor: Endy.
An Sênh không nghĩ tới Phí Hiên sẽ mở cửa sổ, phản ứng chậm một chút, lúc ý thức được thì nhanh chóng muốn thối lui, nhưng cửa kính xe đã đóng lại, hơn nữa tay Phí Hiên ôm gáy cô, nhanh chóng làm nụ hôn sâu hơn.
“A..” Phí Hiên tuỳ tiện ném thẻ về phía trước, kéo không để cô lùi bước.
Anh rất kích động. Anh đặc biệt thích An Sênh dùng ngữ điệu như vậy, không phải nịnh nọt hay e ngại, mà đích thực là dụ dỗ, mang theo sủng nịnh cưng chiều anh.
Trong ấn tượng của Phí Hiên, người duy nhất cưng chiều anh lúc còn bé chính là mẹ.
Anh kích động nhưng người bị hành hạ lại là An Sênh. Chờ đến lúc hai người kết thúc nụ hôn này, môi cô đã đỏ bừng ướŧ áŧ.
Phí Hiên cởϊ áσ khoác, che lại bộ phận hừng hực dưới thắt lưng. Xe khởi động nhanh chóng ra khỏi trạm xăng, trên đường đi cuối cùng anh cũng khôi phục lại bộ dáng bình thường, nghiêng đầu nhìn An Sênh, ánh mắt khiến người khác như hãm sâu vào vũng bùn.
Lát sau, Phí Sư trả lời, nhưng Phí Hiên không mở di động mà chỉ liếc nhìn màn hình, không né tránh An Sênh. Từ vị trí cô ngồi có thể nhìn thấy được màn hình, nhưng không thể thấy rõ nội dung bên trên.
--Ở nước ngoài, mọi chuyện đã xử lý tốt, anh yên tâm.
Ý cười bên môi Phí Hiên thả lỏng, ngón tay nhịp nhịp trên vô lăng. An Sênh thấy anh dễ dụ như vậy, chính mình cũng không tự chủ được cười theo.
Trở lại Thân Thị, Phí Hiên muốn đưa cô đến nhà mới, nhưng An Sênh đều không đồng ý. Xem như anh đã biết, cô không đồng ý với sự sắp xếp của anh, trên mặt anh hiện lên vẻ mất mát. An Sênh chỉ có thể giả mù không thấy.
Rõ ràng mới vừa rồi còn cưng chiều anh, luyến tiếc bộ dạng uỷ khuất của anh, quay đầu liền giống như khối băng ngàn năm.
Phí Hiên bi thương lên tiếng thở dài, chỉ có thể đưa cô về phòng trọ, cuối cùng được cô hôn qua loa có lệ xem như bồi thường. Một mình buồn bực ngồi trong xe hồi lâu, mới lái xe đến công ty.
Công việc cần anh xử lý còn rất nhiều, hai ngày nay Phí Sư phải phân thân để xử lý công việc, đến tối mới lên máy bay từ nước ngoài trở về.
Phí Hiên không mặn không nhạt khen hắn vài câu, sau đó đứng bên cửa, nói “Tôi có chiếc xe thể thao trong gara, cũng chưa dùng đến, cậu lấy đi chơi đi, không phải vừa mới có bạn gái sao?”
Quả thật hai ngày nay, Phí Sư làm đến kiệt sức, nghe Phí Hiên nói vậy, lập tức như bóng bay được thổi hơi.
“Cảm ơn anh!” dáng vẻ Phí Sư thanh tú trầm tĩnh, lúc này kích động, ánh mắt sáng lên, nhìn qua như cậu thiếu niên đầy sức sống.
Phí Hiên gật gật đầu, lại khẽ nhíu mày, “Bạn gái cậu có phải lại đổi rồi không?”
Phí Sư đẩy đẩy kính mắt, lắc lắc đầu nói, “Em không đổi, vẫn là ba người kia, đã hai năm.”
Phí Hiên lập tức cảm thấy lồng ngực khó thở.
Xem xem xem xem! Cậu ta có ba bạn gái nhưng vẫn xử lý lưu loát như vậy, anh chỉ có một mà đau đầu muốn chết!
Anh đi đến bên người Phí Sư, vỗ bả vai, nói với hắn “Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Anh hỏi đi.” Phí Sư ngoan ngoãn như cục cưng nói.
“Mấy người bạn gái của cậu đều biết nhau sao?” Phí Hiên hỏi.
“Biết.” Phí Sư nói, “Ở chung một tiểu khu, thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cậu làm thế nào mà mấy người đó vẫn chung sống hoà bình như vậy?” Phí Hiên kỳ dị hỏi.
Vẻ mặt Phí Sư rất vô tội, lại đẩy đẩy mắt kính, “Dùng tiền.”
Phí Hiên: “…Được rồi.”
Chiêu này không thể học, bởi vì đối với An Sênh mà nói, tiền không thể dùng.
Phí Hiên cảm thấy An Sênh đặc biệt mâu thuẫn. Lúc trước quấn lấy anh, không bỏ qua một điểm tiện nghi nào. Nhà cô trước lúc phá sản đã từng là một gia đình thuộc giới thượng lưu ở Thân Thị, khi đó anh không quá để ý. Đến lúc nhà cô xuống dốc, dù sao trước kia cô cũng từng là một đại tiểu thư nhưng lại vì tiền mà bất chấp tất cả, đến tướng ăn cũng vô cùng khó coi.
Nhưng An Sênh đột nhiên thay đổi, vẫn một lòng với tiền như cũ, nhưng hai loại để ý này hoàn toàn khác nhau. Lúc trước bộ dạng như đời này chưa nhìn thấy tiền bao giờ, sau đó biến đổi thành thái độ như bây giờ, giống như có quá nhiều tiền, mặc dù là cô thiếu nợ người khác, nhưng cảm giác tiền đối với cô không quan trọng.
Tựa như lần trước ở trên du thuyền, lúc gặp tên Thanh thiếu kia được hắn ta đưa không ít, chẳng qua vừa xuống thuyền lại nhờ anh trả tiền lại.
Phí Hiên không thể không khen ngợi một câu, cô thật sự rất lý trí, bởi vì tiền của tên đó cũng không phải dễ lấy như vậy. Trong giới, chuyện xấu nào cũng có tên hắn, đặc biệt hắn ta còn có ham mê ra tay động thủ với bạn gái. An Sênh lấy tiền của hắn ta mà không ở cùng, xem như lúc ấy hắn không có biểu hiện gì, nhưng sau đó nhất định sẽ tìm chuyện.
Nghĩ đến đây, lại nhớ đến lúc ấy có Đồng Tứ giúp đỡ An Sênh xử lý mọi chuyện. Anh chán ghét An Sênh ở cạnh Đồng Tứ, mỗi lần tìm không thấy cô thì y như rằng cô ở chỗ anh ta vậy. Tuy rằng anh đã điều tra, hai người quả thật không có một xu quan hệ, nhưng người anh coi trọng lúc nào lại đến lượt người khác che chở. Sớm muộn gì anh cũng tẩn tên Đồng Tứ một trận.
Phí Hiên ở công ty vội vàng xử lý công việc chồng chất hai ngày nay, An Sênh cuối cùng cũng về tới phòng trọ, vừa vào đến cửa liền quẳng giày đi chân trần tới tới lui lui, mặc kệ bên ngoài xa hoa như thế nào, về làm ổ trong phòng mình là thoải mái nhất.
Bạn cùng phòng vừa vặn hôm nay ở nhà, hai người cắt một đĩa lớn xoài, ngồi trên sofa vừa ăn vừa nói chuyện.
An Sênh kể về chuyện ở chợ thuỷ sản cùng chuyện đi chơi hai ngày nay, bạn cùng phòng rất hâm mộ, “Chị tìm được bạn trai ở đâu vậy? Vừa đẹp trai lại còn có tiền, đối xử với chị tốt như vậy, làm em muốn đổi một người như vậy…”
An Sênh nở nụ cười, không tự chủ được có điểm khoe khoang, “Là tự người ta tìm đến, ném cũng không ném được.”
“Nói chị béo chị còn suyễn.”(câu này mình k hiểu lắm) bạn cùng phòng nói, “Bất quá nhưng như vậy lại có được một người bạn trai tốt như vậy. Chợ thuỷ sản chuẩn bị quy hoạch để xây khách sạn Lâm Hải, việc làm cũng đã mất, chị nhất định phải giữ chặt người nha.”
An Sênh gật đầu, “Người khẳng định không lạc được.” mấu chốt là cô còn nợ Phí Hiên nhiều tiền như vậy, nếu một ngày nào đó quan hệ hai người không còn nữa, nhưng quan hệ chủ nợ và con nợ vẫn luôn còn đó.
“Em tính toán muốn chuyển ra ngoài.” Vẻ mặt cô bé hạnh phúc nói với An Sênh, “Em sẽ ở chung với bạn trai, còn nửa năm tiền thuê, chị có thể cho người khác mướn.”
“Hoặc là để bạn trai chị đến ở.” Bạn cùng phòng lại lắc đầu, “Nhưng bạn trai chị có tiền như vậy, khẳng định phòng ở rất nhiều, sao chị không chuyển sang ở cùng anh ấy? Tiết kiệm được rất nhiều tiền đó.”
“Hai người bọn chị mới ở bên nhau không lâu, hiện tại ở chung thì quá nhanh.” An Sênh cắn một miếng xoài, mơ hồ nói, “Chị không muốn tiến triển quá nhanh…”
“Em kính nhờ, chị yêu, hai người cũng ở bên nhau được vài tháng rồi nhỉ? Hơn nữa cái gì gọi là tiến triển quá nhanh? Hai người sẽ không phải chưa từng ngủ với nhau chứ?!”
Sắc mặt An Sênh có chút đỏ lên, “Mới đồng ý với anh ấy không bao lâu, ngủ cái gì mà ngủ…”
“Ai nha, ông trời của tôi ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi, chị không ăn sạch anh ấy, không sợ anh ấy chạy mất!” cô bé vòng qua bàn trà, ôm lấy bả vai An Sênh, “Chị sẽ không có suy nghĩ giống mấy người lớn chứ? Cái gì mà con gái ở cùng bạn trai sẽ bị thua thiệt, ngươi sướng ta sương ai ăn ai mệt còn chưa biết đâu!”
“Hiện tại là thời đại yêu đương và kết hôn tự do, tỷ lệ ly hôn rất cao, chị tìm được một người tốt như vậy, đương nhiên phải thử xem, trước và sau khi kết hôn anh ấy có khác biệt cái gì? Dĩ nhiên, không có khả năng sẽ cùng anh ấy đi lĩnh chứng. Nhưng hai người ở cùng một chỗ xem như là sống thử, chị không thử một lần làm sao biết được anh ấy có phải là loại người hai mặt, yếu sinh lý, tính tình quái dị…?”
An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.
-Hết chương 39.2-
Cảm ơn tym của mụi người~
Chương 39.3:
Editor: Endy.
An Sênh càng nghe càng trợn mắt há mồm. Ngược lại, cô không phải kiểu người bảo thủ, chỉ là cảm thấy hai người còn chưa tới mức quan hệ kia.
Cô bé nhéo nhéo khuôn mặt cô, còn nói thêm, “Dĩ nhiên, bảo thủ cũng có chỗ tốt, có lẽ bạn trai sẽ đặc biệt quý trọng chị.” Cô ấy nhún vai nói, “Nhưng mà cá nhân em cảm thấy đàn ông thực vô tình. Thời điểm anh ta muốn quý trọng thì hết sức quý trọng, đến lúc không quý trọng, dù có là Thánh nữ cũng vô dụng.”
“Chị có nghe em nói không đó?” bạn cùng phòng lung lay bả vai An Sênh, cô hồi thần gật gật đầu, bên tai đỏ một mảnh, cô bé còn nói, “Ngàn vạn lần nhất định nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, mặc kệ anh ta có nói hoa mỹ thế nào, cũng không thể mang thai!”
“Chị biết.” An Sênh gật gật đầu, “Vậy lúc nào thì em chuyển nhà?”
“Hai ngày nữa, bạn trai em sẽ qua giúp, phụ huynh hai nhà đều đã biết.” cô ấy nói, “Chắc cuối năm hai bên sẽ gặp mặt để đính hôn.”
“Đến lúc đó nhất định phải nói cho chị biết đó nha.” An Sênh nói.
“Đó là đương nhiên! Bạn trai chị có tiền như vậy, tiền mừng nhất định phải cho thật nhiều đó!”
Hai tiểu cô nương cười rộ lên, đến tối, bạn cùng phòng ra ngoài cùng bạn trai, An Sênh mới về phòng mình, mở ra trò chơi đã lâu không đụng tới.
Nhưng chưa đánh được hai ván, Phí Hiên liền nhắn tin tới.
Hiên Hiên không chỉ: Vẫn bận đến bây giờ, mệt đến nỗi bả vai cũng đau nhức. Em đang làm gì đó? Anh rất nhớ em [khóc jpg].
An Sênh nở nụ cười, thoát game, trả lời tin nhắn của anh.
Sênh Sênh không thôi: Đang chơi game.
Hiên Hiên không chỉ: Cơm chiều không cần ăn ở nhà, anh dẫn em đi ăn đồ ngon, tôm siêu bự!
Sênh Sênh không thôi: Vậy mấy giờ anh qua?
Hiên Hiên không chỉ: Đã xuống gara, chờ anh 15 phút.
Sênh Sênh không thôi: Lái xe chậm một chút.
Hiên Hiên không chỉ: [ngựa gỗ jpg]
Phí Hiên đến rất đúng giờ, nói 15 phút liền 15 phút, lúc chuông cửa vang lên, tin nhắn của anh vừa đến.
Hiên Hiên không chỉ: là anh nhấn chuông cửa, yên tâm ra đi.
An Sênh mở cửa, không đợi thấy rõ người, Phí Hiên đã nhào tới gắt gao ôm người vào trong ngực. Hai người mới tách ra vài giờ, không biết vì cái gì mà giống như đã xa nhau rất lâu rồi.
Phí Hiên buông cô ra, hai người ngồi trên ghế sofa, An Sênh gọt xoài cho anh, Phí Hiên lại thuận tay nhặt tờ báo trên bàn trà, mặt trên tất cả đều là thông báo tuyển dụng, có mấy cái đã bị bút đen khoanh tròn, đều là việc làm ở mấy ngành dịch vụ.
Phí Hiên thừa dịp An Sênh không để ý, lấy di động chụp tất cả, sau đó gửi cho Phí Sư.
Hiên Hiên không chỉ: Những chỗ này động chạm một chút.
Fish: Muốn kết quả gì?
Hiên Hiên không chỉ: Không thiếu người.
Fish: ok.
Phí Hiên gửi xong, An Sênh vừa lúc đi ra từ phòng bếp, anh tuỳ ý đem tờ báo buông xuống, tay chân lưu loát đem tin nhắn xoá bỏ, lúc tiếp nhận xoài còn kéo An Sênh vào trong ngực.
“Em hôn anh.” An Sênh quẩy người một cái, Phí Hiên ôm tay cô không buông, ngừng một lát mới nói tiếp, “Anh cũng chưa hôn trả…”
An Sênh phản ứng kịp như bị dao đâm một nhát. Hai người mới bắt đầu yêu đương, từ một Phí Hiên vô cùng quy củ biến thành kẻ đùa giỡn lưu manh, thật sự quá nhanh, đến bây giờ cô vẫn chưa thích ứng được.
“Anh đang nói nhăng nói cuội gì vậy.” Cô tách tay anh ra, ngồi vào sofa đối diện, “Anh như vậy em…”
Phí Hiên đặt đĩa xoài xuống, thần sắc đang thả lỏng đột nhiên căng thẳng, lấy khăn lau miệng, sau đó mút từng ngón tay, khí chất cả người đột nhiên biến hoá.
“An tiểu thư, tôi cho rằng chúng ta đã có chung suy nghĩ.” Giọng điệu Phí Hiên cũng biến đổi, chân bắt chéo, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén.
Tay đưa lên mũi đẩy đẩy “Nếu cô không thể thích ứng, như vậy tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc lại một chút, cái gì không thể nói, nơi nào không thể chạm, lúc nào mới có thể chạm, An tiểu thư có thể đề xuất.”
Hôm nay lần thứ hai An Sênh trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy Phí Hiên thay đổi, vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó, cô sẽ cho rằng đây là người khác.
Tay đè lên ngực mình, trái tim đập lợi hại, cô hoàn toàn có thể hiểu được động tác vừa rồi của Phí Hiên, đưa tay đẩy đẩy gọng kính không hề tồn tại…
Đây là kiểu nhã nhặn nhưng bại hoại điển hình, là kiểu An Sênh thích nhất, cô hưng phấn đến nỗi chóp mũi có chút đỏ lên, cũng không khỏi ngồi thẳng theo, đang muốn mở miệng nói gì đó, Phí Hiên đột nhiên sụp xuống, ngồi phịch trên sofa, lên án nói, “Thu hồi cái biểu tình vừa rồi của em đi! Người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, em căn bản không thích anh…”
An Sênh phốc một tiếng nở nụ cười, “Anh nhanh lên, mau quay lại biểu cảm lúc nãy đi! Em đã nghiền.”
“Anh không làm!” Phí Hiên xoay người ghé vào trên sofa, “Anh phải tự làm…Ô ô ô…” nói xong còn giả vờ khóc, An Sênh đang cao hứng, đi qua bàn trà kéo Phí Hiên thẳng dậy, “Lúc trước anh nói, em thích kiểu người nào anh sẽ biến thành kiểu đó. Anh làm như vậy để mồi em, sau đó lại không chịu đóng tiếp!”
Phí Hiên quăng đôi dép lê, duỗi chân đặt trên sofa, “Anh không làm, anh chính là anh, người em thích chỉ có thể là anh!”
Nói xong còn bắt lấy bả vai cô kéo xuống, nheo mắt lại hỏi, “Trước kia em nói em thích kiểu người kia, anh còn tưởng rằng em nói dối…”
An Sênh nén cười, “Là sự thật, nếu anh có thể thay đổi thành như vậy, em nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt thích.”
Phí Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay mở một cúc áo, ném caravat sang một bên, thò ngón tay lắc lắc trước mặt cô vài cái, “Em nhìn anh, không được thích kiểu này kiểu nọ, em chỉ thích anh.”
An Sênh cười, Phí Hiên vỗ một cái vào sofa, “Em nghiêm túc cho anh!”
“Được được.” cô cầu xin tha thứ, ôm lấy cổ anh, “Em thích anh----Buổi tối chúng ta đi đâu ăn?”
Phí Hiên hừ một tiếng, buông cô ra, “Hải sản.”
An Sênh đứng dậy thay quần áo, Phí Hiên ngồi trên sofa, nghĩ nghĩ rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Phí Sư.
Hiên Hiên không chỉ: Về sau lúc gặp chị dâu, cậu phải tháo kính mắt, bả vai phải co lại, không cho cậu nhiều lời cùng cô ấy.
Fish: what?
Hiên Hiên không chỉ: Cô ấy thích bộ dáng cậu lúc đàm phán.
Fish: [hoảng sợ jpg].
Buổi tối hai người đi ăn tôm, An Sênh chưa ăn cơm, trực tiếp ăn đến no. Hai người hai cái bụng béo tròn béo trục đi ra, giống những đôi tình nhân bình thường.
Xe đậu ở chỗ xa, vừa ra khỏi cửa, Phí Hiên đem áo khoác cho An Sênh. Cô khoác áo của anh, nắm lấy tay anh, nhìn từng chiếc xe tới lui cùng người đi đường, có chút muốn khoe khoang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đều không biết a, tay tiểu ca ca tôi đang nắm, chính là chủ nhân thế giới này đó!
Kiêu ngạo cỡ nào!
Trong lúc vô tình nghiêng đầu, anh nhìn thấy An Sênh đang cười, dùng sức nắm chặt tay cô một chút, “Thích không? Nếu em thích, về sau chúng ta lại tới đây.”
An Sênh gật đầu, “Thích.” Tôm cũng thích, người cũng thích.
Sau khi lên xe, Phí Hiên còn muốn đi xem phim, nhưng nhìn thời gian, rồi lên tìm kiếm, phim cũng không có cái gì hay, hoặc là khủng bố, hoặc là khoa học viễn tưởng, An Sênh cũng không quá thích những thể loại này.
Phí Hiên đưa An Sênh về phòng, xe dừng dưới lầu, cô muốn mở cửa xe, nhưng Phí Hiên lại không mở khoá.
“Làm cái gì? Hạn chế tự do thân thể?” An Sênh lên tiếng.
“Nếu anh hạn chế tự do của em, em sẽ còn thích anh sao?” nơi này ánh sáng rất tối, phía xa xa mới có một cái đèn đường, anh đã tắt đèn xe, An Sênh nhìn không ra biểu tình của anh, tự cho là anh đang nói đùa.
“Anh hạn chế tự do của em làm cái gì?” âm thanh của cô mang theo ý cười, sờ soạng trên mặt Phí Hiên, nhéo nhéo, “Không phải em ở bên cạnh anh rồi sao?”
“Nhưng anh muốn mỗi ngày đều ở với em, không muốn em gặp bất cứ ai, chỉ có một mình anh mới có thể nhìn thấy.”
Lời này có bao nhiêu doạ người, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải loại quan hệ nam nữ yêu đương. Trái lại, An Sênh nghe vào lại giống như lời thủ thỉ thâm tình.
“Sao anh lại dính người như vậy hả?” cô lại gần, đặt đầu trên vai anh, “Chúng ta không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau sao, Phí Niêm Niêm.”
An Sênh nói, tay ôm eo anh, còn lặng lẽ kéo vạt áo sơ mi trong quần anh. Hiện tại người này là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô, cô không muốn uỷ khuất chính mình, nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, sờ soạng trên eo anh.
Phí Hiên cảm giác được ngón tay cô đang dán lên eo, thấm mồ hôi, có điểm không thành thật, nghiêng đầu nhìn về phía An Sênh, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô đang cười với anh.
Một lát sau, biểu tình yên lặng đáng sợ của anh mới biến mất, không biết có phải vì An Sênh chọc ngứa, nở nụ cười.
“Hành vi này của em, chính là câu dẫn đó biết không?” cách lớp quần áo, Phí Hiên bắt lấy tay nhỏ của An Sênh, nghiêng đầu hôn lên trán cô, cũng không nói thêm những lời đáng sợ kia nữa, mà hỏi, “Em vẫn sẽ thích anh đúng không?”
An Sênh ngửa đầu, rất tự nhiên hôn lên cằm anh, biết Tiểu Phí Hiên chính là muốn những lời dễ nghe, cũng không keo kiệt đáp, “Anh đáng yêu như vậy, đương nhiên sẽ a…”
Phí Hiên nhẹ nhàng xuỵt một tiếng, thanh âm trầm thấp nói, “Ngồi lên đùi anh.”
Cô cũng không để ý, bước chân ngồi trên đùi anh, bị anh ôm lấy.
Phí Hiên niết cằm hôn cô, An Sênh còn tưởng rằng anh sẽ hôn đến khi cô thiếu dưỡng khí mới buông ra, nhưng hôm nay anh đặc biệt ôn nhu, không có triền miên, không có bức bách.
An Sênh lại càng say mê, một nụ hôn kết thúc, trán đặt trên vai anh, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
-Hết chương 39.3-
Chương mới đều đều luôn nè~
Mọi người tương tác để mình có động lực nhé
Cảm ơn tym của mọi người 3
Chương mới đầu tuần 3
Chương 39.4:
Editor: Endy.
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
Thật lâu sau, có một chiếc xe điện đi ngang qua, loé lên một tia sáng, lúc này An Sênh mới giật giật cử động, ngồi trong bóng tối một lúc lâu nên mắt đã có chút thích ứng. Cô đặt đầu lên vai Phí Hiên, thấy anh cử động chân, không nhịn được cười hỏi, “Tê chân sao?”
“Không có.” Phí Hiên nhanh chóng rụt tay, ôm lấy An Sênh, “Ngồi một lát nữa đi.”
“Ngồi một lát nữa trời sẽ sáng đó.” cô đứng dậy, anh cũng không ngăn cản, mở cửa xe. An Sênh xuống xe, anh cũng theo sau, đưa cô đến hành lang, mở điện thoại chiếu sáng cho cô, chính mình đi sau lưng.
An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động, bởi vì đèn trên hành lang đã bị hỏng, chủ thuê lại không ở đây, tiền thuê nhà cũng không nhiều nên cũng không có ý định sửa.
Cô đã cùng Phí Hiên đi rất nhiều lần trên hành lang này, mỗi lần anh đều dùng điện thoại chiếu sáng cho cô.
Khác biệt ở chỗ, lúc lên lầu, anh sẽ đi phía sau, lúc xuống lầu, anh sẽ đi phía trước.
Hành lang cũng không tính là hẹp, mỗi lần anh đi đều cách nửa cánh tay. Hai lần đầu An Sênh không chú ý, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô nhìn ra được anh sợ cô đạp hụt bậc thang té ngã.
Cô không biết một người có thể cẩn thận tới mức nào mà những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý, nhưng không thể không nói những hành động nhỏ này của anh giống như từng mũi tên xuyên qua tim, mỗi một cái đều đâm chính giữa hồng tâm.
Đến cửa, Phí Hiên đứng đó, chờ An Sênh mở cửa, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng tối đen như mực. An Sênh mở cửa, anh không để cô đi vào mà chính mình vào trước, bật công tắc đèn trên vách tường.
“Bạn cùng phòng em chưa trở về.” Phí Hiên nói, nắm tay An Sênh, “Anh có thể vào ngồi một chút được không? Có chút khát.”
Cô gật đầu, kỳ thật cô bé đó vừa gửi tin nhắn cho cô, nói đêm nay không về.
Phí Hiên vào phòng, An Sênh cầm ấm nước, anh giống như vô tình đi lại trong phòng, ánh mắt cô nhìn theo, thấy anh đến bên cửa sổ kiểm tra, chỗ nào có thể giấu người đều kiểm tra qua.
An Sênh nhìn chằm chằm ấm nước, nhìn hình ảnh phản chiếu trên ấm, phát hiện Phí Hiên thậm chí còn mở cửa phòng của cô bé cùng phòng ra nhìn một vòng.
“Anh đang làm gì vậy?” thanh âm An Sênh có chút biến đổi.
Phí Hiên quay lại ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, “Không có gì, tuỳ tiện đi xung quanh một chút.” Thật ra anh đã thấy tin nhắn, bạn cùng phòng nhắn tối nay cô ấy không về, cửa sổ còn quên chưa đóng.
Ở đây là lầu ba, Phí Hiên không yên tâm nên mới đi nhìn một vòng.
Đứng cạnh ấm nước đang sôi một lúc, hít sâu một hơi, cô đương nhiên biết Phí Hiên đang làm gì, bởi vì lúc ăn cơm đi WC trở về, cô phát hiện trên màn hình có dính chút dầu mỡ, nhưng bữa cơm đó, tôm đều là do Phí Hiên lột vỏ, trên tay cô mang bao tay, chỉ gắp thịt tôm nên không thể dính được. Cho nên chỉ có thể là anh động vào điện thoại của cô.
Cô không có bí mật gì, cũng chưa bao giờ để ý việc anh xem điện thoại của cô, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô để ý loại quan tâm trong im lặng của anh, trừ ba mẹ, chưa có ai quan tâm cô như vậy.
Rót một cốc nước cho Phí Hiên, hốc mắt có chút đỏ lên. Anh đón lấy ly nước, không chú ý đến biểu tình khác thường của cô, do dự một chút hỏi, “Bạn cùng phòng em lúc nào thì trở về?”
An Sênh cúi đầu, đang suy nghĩ đến việc lúc trước đêm hôm khuya khoắt anh còn tìm đến đây, không nghe thấy anh nói lời nào, bây giờ xem như đã thông suốt. Cô nhớ lúc trước mỗi lần Phí Hiên tìm cô lúc nửa đêm, cùng cô nói chuyện phiếm, thậm chí còn ở dưới lầu cả đêm, đều là những lúc bạn cùng phòng không có nhà.
Đưa tay xoa xoa mũi, nước mắt không báo trước liền rơi xuống.
Phí Hiên vẫn còn đang nói, “Buổi tối em nhớ đóng kỹ cửa sổ, ban đêm gió mát, anh sẽ…”
“Anh lại muốn ngủ trong xe ở dưới lầu một đêm sao?” An Sênh khóc ngẩng đầu, đưa tay lau một cái, không muốn khóc, dù sao đây cũng không phải chuyện gì khổ sở, nhưng nước mắt lại không khống chế được.
Phí Hiên sửng sốt một chút, lập tức để ly nước xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Sênh, nâng mặt cô hỏi, “Em làm sao vậy An Sênh, tại sao lại khóc?”
An Sênh lắc lắc đầu, né tránh, nhưng Phí Hiên lại không buông tay, còn đem cô kéo vào lòng. Cô cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng cũng không trốn tránh nữa, ôm lấy cổ anh, “Bạn cùng phòng tối nay không trở về, em nói với cô ấy một chút, anh đừng đi.”
An Sênh khóc nói, “Em ở một mình rất sợ hãi…”
Cô khóc nức nở, Phí Hiên nhanh tay lau nước mắt, liên tiếp hỏi cô làm sao.
An Sênh càng khóc càng không dừng lại được, nức nở nói, “Kỳ thật mỗi lần cô ấy không trở về, em đều rất sợ…Ô ô ô…”
Mỗi người đều sẽ có lúc giống một đứa trẻ, lúc ngã sấp xuống, thời điểm không ai quan tâm sẽ đứng dậy rất nhanh, cũng sẽ không khóc nháo.
Nhưng nếu có người nhìn thấy, có người quan tâm để ý, một vết thương nhỏ cũng sẽ như sắp mất mạng đến nơi.
An Sênh có chút khác người, kiếp trước tuy rằng điều kiện bình thường, nhưng ba mẹ rất đau lòng cho cô, vì thế hơn hai mươi tuổi rồi, ngay cả cái chén cô cũng chưa từng đụng qua.
Sau khi kết hôn, không có ai thương, cô cắn răng chịu đựng sáu năm, nhưng lại bỏ mạng trong trận tai nạn xe cộ kia, xem như được giải thoát.
Đời này, cô chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi nhìn thấy ba mẹ vẫn còn sống, cô chẳng màng cõng một khoản nợ khổng lồ trên vai mà còn cao hứng muốn chết.
Phí Hiên vẫn kiên trì theo đuổi cô, ngay từ đầu là An Sênh hận anh, hận nếu không phải anh, cô đã có thể trải qua cuộc sống mình mong muốn.
Kỳ thật cô không phải là người thông minh gì, trong khoảng thời gian làm ở chợ, khắp tay đều là miệng vết thương nhưng vẫn cố chịu, sau này thành thạo, so với các sinh viên khác kiếm được nhiều tiền hơn. Cô tự nói với mình, không dễ gì mới được sống lại một lần, đừng khác người.
Phí Hiên từng bước ép sát, hệ thống lại đe doạ, An Sênh cũng không thể kiên cường, sợ chính mình lại bị thương nên mới bao cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt.
Nhưng giờ khắc này, cô thật sự cảm tạ mọi thứ bây giờ, nếu sai một bước, cô sẽ bỏ lỡ Phí Hiên.
Sẽ không có người đau lòng cho cô.
“Có chỗ nào không thoải mái?” Phí Hiên sờ đầu An Sênh, lại sờ mặt.
An Sênh lắc đầu, khụt khịt mũi, nhào vào ngực Phí Hiên cọ cọ.
“Em không có chuyện gì…Ô ô ô…”
Phí Hiên khó có được chút luống cuống, hỏi không ra nguyên nhân, đành phải ôm cô vào lòng.
Đột nhiên cô như vậy, là muốn doạ anh chết mà.
Lời tác giả: bạn gái Phí Sư là giả, hắn thích em gái của hắn, là người tự tay hắn nuôi lớn.
Đương nhiên người này không phải em gái ruột, con của người khác, nhưng Phí La Minh phải nhận.
Cô ấy cũng thích Phí Sư, mới học trung học nhưng rất lớn gan. Dụ dỗ hắn bất thành, sau đó dùng tiền tiêu vặt Phí Sư cho, thuê người đánh hắn, ý đồ dùng vũ lực để cưỡng ép.
Nhưng không ai biết hai người không có quan hệ huyết thống, Phí Sư không có khả năng tiếp nhận cô, sợ cô càng lún càng sâu, cho nên mới mang “bạn gái” về nhà.
Kỳ thật, ba cô “bạn gái” đó, là những sinh viên được hắn giúp đỡ.
-Hết chương 39-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro