Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 53

Tam Nhật Thành Tinh

2024-11-11 20:57:43

An Sênh cảm thấy bản thân muốn điên rồi, cô lại có thể chịu đựng không thanh tỉnh, trầm luân trong giấc mộng giả dối của Phí Hiên. Đến cuối cùng, cô đúng như ý muốn của anh, chỉ vì anh giả bộ đáng thương nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu mà động lòng. Cô quên mất một điều, làm sao anh có thể thật sự tự mình hại mình.

An Sênh không biết những thứ này đều là Phí Hiên dùng khổ nhục kế, cắt cổ tay không dễ chết như vậy. Còn một điều nữa, Phí Hiên là nam chính, thế giới này nếu muốn tiếp tục tồn tại, làm sao có thể để nam chính chết dễ dàng như vậy.

An Sênh đứng ở cửa chần chờ một lát. Phí Hiên cầm con dao lên, cắt thêm một đường ở cổ tay.

Trái tim An Sênh theo tầm mắt quặn đau, không thể kiên trì được nữa, cô cơ hồ té chạy về hướng Phí Hiên.

"Anh con mẹ nó chính là người điên!"

An Sênh hận không thể đánh chết Phí Hiên, nhưng vẫn nhanh chóng đoạt con dao trong tay anh, ném xuống đất, kéo caravat buộc lại vết thương ở cổ tay.

Phí Hiên giống như chú chó nhỏ phạm lỗi sai, dụi đôi tai thành thành thật thật tùy ý An Sênh đùa nghịch. Miệng vết thương cắt rất sâu, An Sênh nhìn, nước mắt rơi như mưa.

An Sênh lôi kéo Phí Hiên đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, "Đồng Tứ đâu? Phí Lam Lam đâu? Anh đem Nguyên Khúc đi đâu hả? !"

Kịch tình làm ăn như thế nào không biết, nam chính muốn tự mình hại mình, vậy mà anh không đến quản!

"Em đừng khóc." thanh âm Phí Hiên đáng thương, lúc này còn có tâm trạng nói lời ngon tiếng ngọt, "Anh yêu em, Sênh..."

"Cút đi!" mắt An Sênh đỏ hồng mắng anh.

Phí Hiên lập tức câm miệng, bị An Sênh ấn tay vào cổ tay, cúi đầu đi sau lưng cô. Bắt gặp cô tức giận như vậy, anh lại nhỏ giọng đáng thương, "Anh đau quá a..."

"Anh còn biết đau?" An Sênh bị dọa đến môi trắng bệch, cắn răng nói, "Nên để cho anh chết đi!"

Phí Hiên im miệng, cố ý đi chậm một bước, nhưng tay đang bị cô túm, nhất thời kêu rên một tiếng. An Sênh đang đi nhanh phải dừng lại, thấy máu vẫn còn chảy, run giọng hỏi anh, "Có phải anh cắt quá sâu, cắt tới gân tay rồi ..."

An Sênh khóc thút thít hai tiếng, nhìn thấy bộ dạng Phí Hiên máu me bê bết, cô khẩn trương nhìn anh, "Anh còn có thể cử động được không..."

Thấy cô bị doạ sợ thành như vậy, anh đành phải thu liễm, "Không có việc gì, vẫn cử động được, chỉ là đau..."

Hai người bước vào thang máy, An Sênh nhìn chằm chằm các con số đang nhảy, thân thể không khống chế được run rẩy. Phí Hiên dùng một tay kia ôm cô, vuốt đầu cô chậm rãi nói, "Đừng sợ..."

Phí Hiên nói, "Không bị thương tới gân cốt... Nếu anh thật sự bị phế, em có ở bên cạnh anh không?”

An Sênh vừa nghe lời này, biết anh lại đang đào bẫy, nhưng vẫn không nhịn được khóc, cầm lấy cổ tay Phí Hiên, tựa vào lòng anh, vừa khóc vừa mắng, "Tôi không thèm quản anh, anh đi chết đi... Ô ô ô..."

Miệng thì nói như thế, nhưng cả người đã vùi vào ngực Phí Hiên, một tay cầm lấy cổ tay anh, một chút cũng không thả lỏng.

Cằm Phí Hiên đặt trên đỉnh đầu An Sênh, sắc môi có một chút nhợt nhạt. Ở góc độ cô không nhìn thấy, khoé môi gợi lên một độ cong đắc ý.

Anh sợ An Sênh thật sự thích tên chim trĩ kia, sẽ không thương anh nữa. Đến bây giờ anh mới yên tâm và chắc chắn rằng An Sênh vẫn còn yêu anh...

Phí Hiên không cần che dấu một mặt kia nữa, dù sao An Sênh cũng đã biết, nhưng cô vẫn còn yêu anh, chẳng sợ anh là tên hỗn đản.

Mặc dù tay cảm thấy đau, nhưng trong lòng Phí Hiên lại nổi lên ngọt ngào. Anh biết bản thân là người như vậy, rốt cuộc cũng có người yêu anh, không phải vì phía sau anh có Phí thị, mà chỉ là yêu con người chân thật của anh.

Thang máy tới lầu một, vừa vào đại sảnh, tiếp tân vừa nhìn thấy bộ dạng hai người liền lập tức đi lại. Vừa vặn hôm nay người trực là một cô gái biết Phí Hiên là ông chủ, nhanh chóng chạy đi gọi bảo vệ. Đại sảnh một trận rối loạn, lái xe đưa hai người đến bệnh viện.

Bên này đêm khuya gấp gáp đưa đi cấp cứu, bên kia trên tầng cao nhất, Nguyên Khúc làm ầm ĩ cũng rất lợi hại. Nhưng hai người vệ sĩ kia căn bản không để ý đến anh, tùy anh nhảy lên nhảy xuống, một lúc sau trưng ra vẻ mặt cầu xin, "Hai vị đại ca, Phí Lam Lam đi nhầm phòng rồi!"

Nguyên Khúc muốn lao ra khỏi phòng, nhưng hai người đàn ông rất nhanh đã biết được ý đồ của anh. Nhìn anh xoay vòng trong phòng, vừa đi vừa nói lảm nhảm, nhưng vẫn không chịu thả anh ra.

Không lâu sau, Nguyên Khúc lại đột nhiên đứng bật dậy, kêu như điên, nói là ông chủ của bọn họ cắt cổ tay.

Hai vệ sĩ đều bị Nguyên Khúc làm cho bật cười, nhìn anh như xem xiếc khỉ. Trong phòng này có camera theo dõi, là ông chủ phân phó muốn trông coi Nguyên Khúc cẩn thận, có thể tuỳ thời điểm mà hành động.

Hai người đàn ông vạm vỡ này nhẫn nhịn nãy giờ cũng là có nguyên nhân. Bởi vì họ thấy bộ dạng của Nguyên Khúc rất giống con gái. Bọn họ còn chưa từng xuống tay với “phụ nữ”...

Phòng ở khách sạn này cách âm rất tốt, bất luận Nguyên Khúc có kêu gào như thế nào, người bên ngoài cũng không nghe thấy. Nên hai người cũng tùy anh nhảy nhót kêu la.

Trái ngược với Nguyên Khúc bị giam giữ gắt gao quậy gà bay chó sủa, bên kia Đồng Tứ chuẩn bị kế hoạch theo dõi nhất cử nhất động của Phí Hiên lại không thành.

Sau khi đóng cửa lại, anh dán tai lên tường nghe động tĩnh cách vách. Một lúc lâu sau, phòng kế bên đến tiếng muỗi kêu cũng không có. Đồng Tứ còn tưởng thiết bị nghe trộm gắn trên tường bị hư, đưa tay chạm vào, kết quả nó liền rơi ra…

Anh đang chuẩn bị tìm người đến sửa, vừa đi tới cửa, chuông cửa vang lên.

Đồng Tứ nghi hoặc mở cửa, sau đó ngây ngẩn cả người. Đánh chết anh cũng không nghĩ được, mãi cho đến khi người này đỏ mặt đem cửa đóng lại, mang theo một làn gió thơm ngát hoà cùng mùi rượu nhào vào trong lòng anh, đầu óc Đồng Tứ vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

"Đợi chút..." Đồng Tứ đỡ người mềm nhũn đến ghế sofa, dùng sức chớp chớp mắt, xác nhận bản thân không hoa mắt, mới khiếp sợ gầm nhẹ nói, "Phí Lam Lam? !"

"Cô vào nhầm... A! Cô chạm vào cái gì của tôi vậy hả!" thấy Phí Lam Lam muốn cởi thắt lưng của anh, Đồng Tứ nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ bé đang tác loạn của cô, nhất thời cả kinh.

Nhưng hiện thực không cho phép anh ngây người. Phí Lam Lam nghiêng người, hơi thở nóng bừng hôn dọc theo sườn mặt của anh. Đồng Tứ cảm giác cả người đều sôi trào.

"Cô uống nhiều quá rồi. Cô uống nhiều vì là em gái của anh ta sao!” Đồng Tứ đẩy bả vai cô ra rồi lùi về phía sau. Nhưng Phí Lam Lam với ánh mắt mờ mịt đưa tay vòng qua cổ Đồng Tứ, ngón tay cuốn lấy mái tóc xoăn của anh. Giọng cô quyến rũ chưa từng có, hoàn toàn khác với bộ dáng “thiên sơn ngọc nữ” tối nay.

"Mẹ Trương... người uốn tóc xoăn lúc nào vậy?” Phí Lam Lam nói xong liền ngồi trên đùi Đồng Tứ. Anh lui về phía sau, cô liền tiến tới, đem Đồng Tứ bức đến góc sofa mới dừng lại. Cô nhìn anh một lúc lâu, cười khẽ, ngẩng chiếc cổ thon dài nhìn thoáng qua đèn pha lê trên trần nhà, gương mặt hiện rõ vẻ phóng túng.

Như thế này cũng tốt, Phí Lam Lam nghĩ.

Cô không cần phải làm một con rối gỗ nữa. Cô muốn giống... muốn giống như An Sênh, mạnh mẽ trưởng thành một cách hoang dại, cho dù rời khỏi gia đình đó và chịu mưa gió. Nhưng nếu cả đời này không trải qua mưa gió, như vậy cuộc sống này còn có ý nghĩa nữa sao?

Cuộc đời của cô đến hiện tại hệt như một cái cây trong lồng kính, chỉ phát triển theo hình dạng mà người khác muốn.

Nhưng cô không có cành con. Không, chính xác mà nói những nhánh con đó mọc ngược vào trong cơ thể cô, giống như gai nhọn khảm vào cơ thể, khiến cô thương tích đầy mình.

Chỉ cần đợi đến một ngày nào đó, rốt cuộc không thể áp chế được nữa, tất cả sẽ bộc phát, phá vỡ khuôn vỏ, tuỳ ý phát triển, sinh trưởng theo ý muốn của chính mình.

Mà sợi rơm gãy lưng lạc đà* là lần này cô uống rượu, lần đầu tiên trong đời nói với mẹ, nói ra nỗi đau cô cất dấu trong lòng.

*Sợi rơm gãy lưng lạc đà: mô tả một hành động nhỏ hoặc thường ngày gây ra phản ứng lớn và đột ngột không thể đoán trước, do tác động cộng dồn của những hành động nhỏ. Nó ám chỉ câu tục ngữ “là cọng rơm cuối cùng làm đứt lưng lạc đà”.

"Mẹ, người không thể không muốn các món đồ xa xỉ được không?" Phí Lam Lam nói, "Không cần ở Phí gia nữa được không? Không cần làm phu nhân nhà họ Phí không được sao?"

Phí Lam Lam đợi một hồi, nghĩ rằng mĩnh sẽ nghe thấy tiếng mắng mỏ. Nhưng người phụ nữ đó trầm mặc một lát, đột nhiên khóc lên, vừa khóc vừa nói, "Lam Lam, con chịu ủy khuất sao? Không cần, tất cả đều không cần nữa. Con về nhà, mẹ sẽ đưa con đi khỏi đây. Mấy năm nay mẹ tiết kiệm được một khoản, cho dù rời khỏi Phí gia, cũng đủ cho con cả đời này làm đại tiểu thư..."

Phí Lam Lam chấn động. Hai mẹ con họ đã hơn mười năm không nói chuyện tình cảm với nhau. Phí Lam Lam luôn nhẫn nhịn chịu đựng, cho rằng đó là điều tốt nhất cô có thể làm cho mẹ. Hoá ra tất cả chỉ làm cho hiểu lầm giữa hai người ngày càng sâu sắc.

Phí Lam Lam cho rằng mẹ cô luyến tiếc cuộc sống hào môn. Cho tới bây giờ, mẹ cô không thể chịu được những khổ sở, nên mới chịu đựng các loại an bài, vì muốn duy trì cuộc sống phu nhân cho bà ấy.

Lại không nghĩ đến bà ấy cho rằng cô luyến tiếc cuộc sống tiểu thư, cho rằng cô như một bông hoa trong lồng kính, không thể chịu được sóng gió. Vậy nên bà mới vứt hết mặt mũi, bằng bất cứ giá nào, liều mạng níu kéo dành dụm này nọ.

Để một ngày, bà có thể mang theo con gái của mình rời khỏi cái gia đình vặn vẹo kia, mà cô vẫn như trước có thể làm một đại tiểu thư xinh đẹp.

Phí Lam Lam lau nước mắt, đột nhiên nín khóc mỉm cười, trấn an mẹ đi nghỉ ngơi. Cô cảm giác cả người nhẹ nhõm, như thể rốt cuộc cũng phá vỡ được cái vỏ bọc kia, thoát khỏi cái kén của sự kiềm chế, tung đôi cánh bay lượn, hít thở mùi vị tự do.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Người cha trên danh nghĩa của cô là một người rất cứng đầu. Phí Lam Lam sống với ông bao nhiêu năm, là một “cô con gái ngoan” đương nhiên sẽ hiểu tính ông. Nếu biết cô cứ như vậy trở về, chuyện này chắc chắn sẽ chưa kết thúc.

Cả cô và mẹ cô đều không có người chống lưng. Đôi cánh của cô thậm chí còn không thể duỗi ra, đừng nói đến việc bay lượn. Phí Lam Lam không nghĩ sẽ trông cậy vào Phí Hiên. Cô có biện pháp để biến mình thành một con cờ vô dụng mãi mãi, sau đó cô sẽ bị vứt bỏ. Nếu cô bị vứt bỏ, cô có thể đưa mẹ bỏ đi và tự do bay nhảy.

Hôm nay, "ba" muốn cô dụ dỗ Phí Hiên. Nhưng nếu cô dụ dỗ người khác, như vậy nhân cách được nuôi dưỡng mười mấy năm của cô để trở thành người phụ nữ của Phí Hiên đều trở nên vô ích.

Phí Lam Lam lấy rượu ra, vừa cười vừa rót. Nhìn xem, cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo của cô mong manh đến nỗi có thể bị phá huỷ trong một đêm.

Tất nhiên, ứng cử viên đang ở gần đây, cũng không dễ dàng để xử lý. Phí Lam Lam nghĩ, thật sự không có ai thích hợp hơn so với Đồng Tứ. Nhà họ Đồng tuy không bằng Phí gia, nhưng con trai độc nhất của Đồng gia có thể dễ dàng bị “xoá sổ” sao?

Phí Lam Lam nhìn những tia sáng đầy màu sắc phản chiếu trên chùm đèn pha lê, cảm giác bản thân cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái vỏ bọc ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Cô khẽ cười, mất đi vẻ đoan trang và dịu dàng thường ngày, yêu mị cắn môi, vươn tay kéo dây áo choàng tắm.

Đồng Tứ bất ngờ không kịp phòng bị, Đồng Tứ anh... cơ bản là phát ngốc đứng đó.

Đời này anh chưa bao giờ bị dụ dỗ trắng trợn như vậy, cũng chưa từng có người phụ nữ nào hấp dẫn như thế quyến rũ anh.

Phí Lam Lam cười, nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại chạm vào đôi môi đang hé mở vì phát ngốc của anh. Trong đầu Đồng Tứ bây giờ chỉ còn lại tiếng ong…ong, tiếng pháo hoa nổ bùm…bùm.

Trên đời này, cái làm con người ta không thể chịu được, đó là những cô gái ngây ngô nhưng mang vẻ yêu mị và những cô gái yêu mị giả ngây ngô.

Phí Lam Lam có cả hai, vừa nóng bỏng vừa táo bạo, nhưng rõ ràng là cái gì cũng đều không hiểu.

Trên đời này, cái làm con người ta không thể chịu được, đó là những cô gái ngây ngô nhưng mang vẻ yêu mị và những cô gái yêu mị giả ngây ngô.

Phí Lam Lam có cả hai, vừa nóng bỏng vừa táo bạo, nhưng rõ ràng là cái gì cũng đều không hiểu.

Cô như sói như hổ, nhìn Đồng Tứ bằng đôi mắt mê ly, chờ anh khi dễ.

Cô liên tục gọi "mẹ Trương" và xoa xoa mái tóc xoăn của Đồng Tứ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cho dù đầu óc đang ngây ngốc, anh cũng không dám dễ dàng ăn miếng thịt dâng tới miệng.

Không bởi vì nguyên nhân nào khác, mà tất cả mọi người trong vòng lẩn quẩn này đều biết Phí Lam Lam là người phụ nữ của Phí Hiên, là vợ tương lai của anh. Nếu bây giờ anh hồ đồ làm bậy, đừng nói đến việc làm hòa với Phí Hiên, khẳng định ba anh sẽ gϊếŧ chết anh trước.

Nhưng việc này thực sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn chảy máu mũi. Phí Hiên đã “hành hạ” Đồng Tứ khổ sở đến vậy, hiện tại "người phụ nữ" của anh lại đến trước mặt cầu hoan. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta cứng họng rồi!

Còn nữa, Phí Lam Lam thực sự là mẫu người khó cưỡng nhất của Đồng Tứ.

Máu trong người anh như sắp chảy ngược, đẩy Phí Lam Lam ra, lắp bắp nói: "Cô nhận, cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải mẹ Trương, nếu cô uống quá nhiều, tôi sẽ đưa cô…"

"Anh không dám đụng vào tôi sao? Sợ Phí Hiên sẽ tìm anh tính sổ?” Vẻ mặt mờ mịt của Phí Lam Lam dần trở nên rõ ràng hơn, cô ngồi trên ghế sofa, tựa đầu vào khuỷu tay nhìn anh.

Đồng Tứ không ngờ đến, cô chỉ đang giả vờ!

Nhà họ Phí quả nhiên đều là yêu quái, không thể đụng vào!

Anh định đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng Phí Lam Lam đã lùi lại một chút. Trên người cô không có lộn xộn gì, nhưng so với dáng vẻ thường ngày cẩn thận của cô, lại nhìn thấy cô trong bộ dạng như thế này, nếu không muốn bắt nạt cô thì chính là không phải đàn ông.

Phí Lam Lam ngồi trên đùi Đồng Tứ, vươn tay vuốt tóc anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi cúi đầu xuống.

"Khốn kiếp..."

Mọi thứ sau đó vượt khỏi tầm kiểm soát. Đồng Tứ là một người đàn ông bình thường, dù có thương hoa tiếc ngọc nhưng bị khơi dậy ham muốn, quả thực làm anh muốn nổ tung.

Sau đó là những nụ hôn rơi xuống tới tấp, không biết đêm ngày ra sao, tất cả chỉ còn lại là hình ảnh chiếc ghế sofa rung chuyển...

Bên kia, đợi đến khi Phí Hiên đã khâu xong vết thương, bác sĩ bảo không có gì nguy hiểm. Anh mới tin nhắn thả Nguyên Khúc ra. Sau đó, Nguyên Khúc nhờ nhân viên khách sạn gọi cho hai người đang trên “con thuyền bấp bênh”. Lúc này, Đồng Tứ mới thanh tỉnh đứng dậy.

Nhìn Phí Lam Lam cả người xộc xệch, mềm nhũn, anh biết bản thân nhất thời bị “sắc dục phân tâm” nhưng lần này thì chết chắc rồi.

Lần này phỏng chừng dù có đánh gãy chân anh cũng không giải quyết được. Sắc mặt Đồng Tứ sợ hãi, biến đổi màu liên tục như bảy sắc cầu vòng.

Ngược lại, Phí Lam Lam từ từ chống tay ngồi dậy, mặc áo choàng tắm vào, sắc mặt ửng hồng, tóc ướt mồ hôi, trên chân còn có vết máu, nhưng vẻ mặt lại khôi phục bộ dáng "thánh nữ", mang dáng vẻ bị khi dễ đi về phía cửa.

Trước khi cô mở cửa đi ra ngoài, Đồng Tứ cuối cùng cũng tỉnh táo, vội mặc quần áo lung tung, chạy ra đè lại bàn tay cô đang mở cửa.

"Cô cứ ... khụ, đi ra ngoài như thế này?"

Phí Lam Lam nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt lãnh đạm khiến máu Đồng Tứ đều đông cứng lại. Anh cảm thấy mình như một cái giẻ bị ném đi sau khi dùng xong...

Cũng không thể để một cô gái đi ra ngoài trong bộ dạng như thế này được, chỉ có một cái áo choàng tắm, còn lại cái gì cũng không có...

Đồng Tứ bình tĩnh hắng giọng nói: "Cô muốn đi tìm Phí Hiên đúng không?"

Phí Lam Lam nhìn Đồng Tứ đang nắm tay cô, khẽ rũ mắt xuống, không dời đi, khẽ "ừm" một tiếng.

"Vậy thì cứ đợi ở đây đi," Đồng Tứ kéo Phí Lam Lam ngồi vào... ngồi vào đầu khác của ghế sofa, xốc lại tóc mái nói, "Chờ tôi đi lấy quần áo cho cô. Nếu không, cô đi tắm trước?"

"Tôi tiện đường, sẽ lái xe đưa cô qua đó."

Cô gật đầu, lúc này Đồng Tứ mới chỉnh sửa lại quần áo, mở cửa đi ra ngoài. Phí Lam Lam hướng mắt nhìn về phía cửa, vừa rồi trong đầu cô đều là hình ảnh hai người bọn họ ... Tai cô bắt đầu đỏ lên, sau đó lan hết cả người, nóng đỏ như cục than hừng lửa. Cô nhanh chân đi vào phòng tắm hạ nhiệt.

Lúc Đồng Tứ quay lại, Phí Lam Lam đã tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm do khách sạn chuẩn bị, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mái tóc dài đã khô một nửa, hai má ửng hồng, toàn thân đều là hơi nước, nhìn như miếng đào mọng nước, làm người khác muốn cắn một ngụm…

Đồng Tứ có chút khô khốc, bởi vì anh biết, quả thực là cắn một ngụm ... Khụ.

Anh không biết dời mắt đi đâu, cầm quần áo bước đến sô pha, đặt bên cạnh cô, nói nhỏ: "Cô vào phòng ngủ thay đồ, tôi đi tắm..."

Phí Lam Lam gật đầu, nhiệt độ vừa hạ xuống lại có xu hướng tăng trở lại, nhưng khuôn mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, chỉ có đôi tai đỏ bừng tiết lộ sự ngượng ngùng của cô lúc này.

Hai người một cái đầu lao vào phòng tắm, một cái đầu chạy vào phòng ngủ. Mặc dù hai người cái gì cũng đã làm, nhưng hiện tại ngược lại rất ngượng ngùng.

Khi Phí Lam Lam đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, ngay cả đồ lót anh cũng chuẩn bị sẵn. Mặt cô nháy mắt lại đỏ bừng.

Đồng Tứ lấy tốc độ huấn luyện quân sự khi còn ở trường học, tắm rửa nhanh chóng, thay quần áo sạch sẽ, ngồi ở trên sô pha chờ Phí Lam Lam, ngay cả tóc cũng không sấy.

Phí Lam Lam từ trong phòng đi ra, đã thay quần áo tử tế, không tìm ra được điểm nào vừa rồi ... loại phong thái dụ hoặc người lúc nãy.

Đồng Tứ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Sự tương phản quá lớn, phản ứng của Phí Lam Lam cũng quá khác biệt. Anh không ngờ đời này bản thân chỉ mới nhìn một người phụ nữ mà đã có phản ứng kịch liệt như vậy.

Đồng Tứ có chút lo lắng giật giật chân, thay những suy nghĩ loạn thất bát táo trong đầu bằng việc cái tên Phí Hiên khốn nạn bị thương máu phun ra nửa bầu trời. Anh đứng dậy, đi về phía cửa, bộ dạng nghiêm trang, lưng thẳng tắp, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như bình thường nữa.

Phí Lam Lam nhìn thoáng qua bóng lưng của Đồng Tứ. Dù sao anh cũng là nhân vật phản diện tuyến 1 của truyện, vai rộng chân dài là điều kiện đầu tiên phải có.

Đồng Tứ đi vài bước, quay đầu lại đợi Phí Lam Lam. Cô đi có chút chậm, chủ yếu là bởi vì ... một hồi vừa rồi quá kịch liệt, hiện tại cô vẫn còn đau.

Anh thấy vậy, bất giác thả chậm bước chân, muốn đưa tay đỡ cô, nhưng bầu không khí giữa hai người quá mức xấu hổ.

Trong lòng Đồng Tứ thầm châm chọc, anh bị sao vậy? Chuyện gì không được làm cũng đã làm, là cô quyến rũ anh trước. Nếu sau này Phí hiên có tìm tới gây khó dễ, nhiều lắm anh cũng chỉ là tòng phạm ...

Anh lén lút nhìn lại khuôn mặt của Phí Lam Lam, lớp trang điểm của cô đã được rửa sạch, bây giờ là mặt mộc trong sáng, nhưng Đồng Tứ ngược lại cảm thấy cô như vậy càng xinh đẹp hơn. Trên trán có một vết đỏ không rõ ràng lắm, rất bắt mắt trên làn da trắng nõn của cô. Vừa nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Đồng Tứ chịu đựng cảm giác mèo cào trong lòng. Sau khi vào thang máy, ấn số tầng, đứng bên cạnh Phí Lam Lam, vụиɠ ŧяộʍ dùng dư quang ngắm nhìn cô.

Khí chất của cô thật sự rất tốt, dáng đứng cũng là thập phần thục nữ, không có quá nhiều động tác nhỏ, cho dù bây giờ không đeo bất kỳ phụ kiện gì, tuỳ tiện đến một buổi tiệc rượu, thậm chí đứng chung một chỗ với các minh tinh, cô cũng không hề lép về nhan sắc.

Đồng Tứ thích nhất là kiểu phụ nữ như vậy. “Tiểu bạch thỏ” trước đây, chính là nhờ dáng vẻ giả vờ là một đoá hoa thanh thuần mới chiếm được sự chú ý, mới ở bên cạnh Đồng Tứ lâu như vậy.

Nhưng cho dù cô ả “có phải giả vờ hay không, cũng không thể so với “Thiên Sơn Tuyết Liên”* là Phí Lam Lam. Trước đây, không phải Đồng Tứ chưa từng nhìn thấy Phí Lam Lam, mà là Phí Lam Lam nổi tiếng là hoa đã có chủ. Anh không có sở thích đi quan tâm đến người phụ nữ đã có chủ.

* Thiên Sơn Tuyết Liên: là một loại hoa quý giá mọc trên Thiên Sơn.

Nhưng bây giờ đã khác, anh đã ăn sạch cô rồi. Bây giờ, Phí Lam Lam đang đứng trước mặt, trong tâm trí của anh chỉ toàn những hình ảnh triền miên lúc nãy, dáng vẻ làm máu nóng người khác sôi sục.

Tuy nhiên, Đồng Tứ vẫn phải đè nén bản thân. Mặc dù đã làm, nhưng anh không biết Phí Lam Lam muốn dụ dỗ anh vì điều gì. Đồng Tứ không nghĩ Phí Hiên sẽ gài bẫy lừa anh nhúng chàm Phí Lam Lam.

Bởi vì cho dù Phí Hiên có tàn nhẫn đến đâu, nhiều thủ đoạn đến đâu, anh sẽ không bao giờ giở thủ đoạn bẩn như vậy.

Nếu đó không phải chỉ dẫn của Phí Hiên, nhất định là chủ ý của Phí Lam Lam. Đồng Tứ cẩn thận nhớ lại vài lần gặp gỡ với cô, chưa từng nhìn thấy bất kỳ cảm xúc khác thường nào trên mặt cô.

Cô gái này không phải thầm thích anh, vậy mục đích gõ cửa phòng anh rồi bày ra một màn nóng bỏng như vậy là vì mục đích gì?

Anh nghĩ mãi vẫn không rõ, cũng không dám hành động lỗ mãng. Hai người đi ra khỏi đại sảnh, lên xe, đi về hướng bệnh viện.

Dọc đường đi, Đồng Tứ đều quan sát Phí Lam Lam. Nhưng ngược lại, cô chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Vẻ mặt của cô rất thoải mái, ngoại trừ trong người có chút khó chịu, toàn thân dường như nhẹ hẳn đi.

Phí Lam Lam biết khi về nhà, nếu ba cô biết chuyện này, ông nhất định sẽ làm náo loạn một trận, chửi ầm lên. Nhưng trong lòng Phí Lam Lam lại có một loại vui sướng thầm kín từ từ trỗi dậy.

Tâm trạng vui vẻ rất dễ nhận ra. Đồng Tứ tuy rằng không biết vì sao Phí Lam Lam lại vui vẻ, nhưng nhìn miệng cô cong lên, khóe miệng anh cũng không nhịn được mỉm cười.

Lăn lộn với anh vui vậy sao?

Chẳng lẽ cô thầm mếm anh thật?

Xe chạy một đường đến bệnh viện. Sau khi đậu xe xong, Đồng Tứ không có lập tức xuống xe. Phí Lam Lam kéo cửa, nhưng cửa không mở. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn Đồng Tứ.

Anh không lo cho tên cẩu vật Phí Hiên kia, cắt cổ tay sao? Thật sự là muốn cười rụng răng. Loại này cũng chỉ doạ được mấy cô gái nhỏ như An Sênh. Có năng lực thì cắt động mạch cổ đi? Đảm bảo chết nhanh, không cần đưa đến bệnh viện.

Phí Lam Lam hiển nhiên cũng không lo lắng cho Phí Hiên. Cho tới bây giờ, cô đều biết Phí Hiên là người như thế nào. Anh làm gì và muốn gì, không có việc gì là không có mục đích và thủ đoạn.

Xe chạy một đường đến bệnh viện. Sau khi đỗ xe, Đồng Tứ không có lập tức xuống xe. Phí Lam Lam kéo cửa, nhưng không mở được. Cô nghi hoặc quay đầu nhìn Đồng Tứ.

Anh không có chút lo lắng nào cho tên cẩu vật Phí Hiên kia, cắt cổ tay sao? Thật sự là muốn cười rụng răng. Loại chuyện này cũng chỉ doạ được mấy cô gái nhỏ như An Sênh. Có năng lực thì cắt động mạch cổ đi? Đảm bảo chết nhanh, không cần phí công đưa đến bệnh viện.

Phí Lam Lam hiển nhiên cũng không lo lắng cho Phí Hiên. Cho tới bây giờ, cô đều biết anh là người như thế nào. Anh làm gì và muốn gì, không có việc gì là không có mục đích và thủ đoạn.

Hơn nữa, Phí Hiên quả thực nghe lời cô nói, cũng không có "bắt nạt" An Sênh. Sau khi Phí Lam Lam nghe tin Phí Hiên cắt cổ tay, cô không hề tỏ ra lo lắng. Bởi vì Phí Hiên chắc chắn có chừng mực, không cần cô lo lắng.

Đồng Tứ quay đầu nhìn Phí Lam Lam. Cô lại đưa tay mở cửa xe, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cô thu tay lại, bình tĩnh nhìn anh.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, đương sự rốt cuộc không kìm lòng được mà nói, "Em không có gì muốn giải thích với tôi?"

Phí Lam Lam có chút mờ mịt lắc đầu. Đồng Tứ chậc lưỡi một cái, đột nhiên nghiêng người về phía cô, môi anh chỉ cách mặt cô không đến hai cm, hơi thở phả vào mặt cô, "Về chuyện em dụ dỗ tôi, không có gì muốn giải thích sao?”

Bản thân không kiềm chế được, đem người ta ăn sạch, Đồng Tứ nhận tội. Nhưng nếu Phí Lam Lam muốn lừa anh, nếu sau này bị Phí Hiên chỉnh thê thảm hơn, hiện tại anh càng muốn nghe nguyên nhân một chút.

Phí Lam Lam chần chừ “A” một tiếng, sau đó đỏ mặt, cắn môi, há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nói như thế nào.

Cô quả thực muốn lợi dụng Đồng Tứ, dù sao trong chuyện này anh cũng không chịu thiệt. Ngủ thì ngủ. Anh hẳn là không vì loại chuyện này mà đi tìm hiểu cặn kẽ gốc rễ. Nếu anh sợ Phí Hiên, hẳn là nên lau miệng, chạy còn không kịp.

Ba cô sẽ không dám đống đến Đồng Tứ. Nếu Phí Hiên có biết chuyện này, Phí Lam Lam không cần giải thích, anh vẫn có thể hiểu được ý của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng cô không ngờ tới, Đồng Tứ lại hỏi tại sao ...

Phí Lam Lam không biết nói như thế nào nên đành im lặng. Về cái gia đình vặn vẹo kia, mặc dù có xấu xa như thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là nơi cô đã sống bao lâu nay.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Phí Lam Lam mím môi, hơi quay đầu đi, trốn tránh hơi thở nóng bỏng của Đồng Tứ, không nói gì.

Hành động này trong mắt Đồng Tứ, quả nhiên là cô muốn lừa anh.

Kỳ thật trong lòng anh không quá thoải mái. Anh luôn cảm thấy Phí Lam Lam giống như tiên nữ, tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?

Ngập ngừng một lúc, anh lại hỏi: "Em có chuyện gì khó xử sao? Tại sao lại thế này? Không thể nói sao?"

Phí Lam Lam uất ức giống hệt một cô gái vừa trượt chân té ngã lại còn bị mắng, nhưng cô lại chậm rãi lắc đầu, siết chặt ngón tay, một lúc sau lại lắc đầu.

"Không có khó xử? Không thể nói?" Đồng Tứ nhìn cô, nhưng cô vẫn không lên tiếng, cụp mắt xuống, ngay cả đầu cũng không động.

Anh ngồi trở lại chỗ của mình, nhưng không có mở cửa xe. Đêm đã khuya, trong bãi đậu xe của bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có ánh đèn tịch liêu xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong xe.

Tay Đồng Tứ gõ vào cửa kính xe, từng nhịp từng nhịp, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó khởi động xe, chạy đến chỗ yên tĩnh mới dừng lại. Đầu xe hướng vào tường, vừa vặn tránh được camera giám sát, sau đó mới tắt động cơ.

Sau khi tắt máy, Phí Lam Lam lại kéo cửa, nhưng vẫn không mở được. Đồng Tứ quay đầu nhìn cô. Trong bóng đêm, Phí Lam Lam đối diện với anh, bị anh ôm lấy cổ.

Cái gọi là thực tủy biết vị*, dù sao anh đã nhảy xuống hố này rồi, hậu quả là khó tránh khỏi, chi bằng trước mắt…cứ ăn cho đã!

*Thực tuỷ biết vị: nghĩa đen là khi ăn tuỷ rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

“Cạch”… ghế được hạ xuống, “cạch”… dây an toàn bị kéo ra.

Phí Lam Lam bị Đồng Tứ ôm vào lòng, ngồi trên đùi anh. Đồng Tứ ấn cổ cô, tuỳ ý hôn môi, không cho cô lùi bước.

Bãi đậu xe vẫn như trước yên tĩnh và tối đen, một chiếc xe lặng lẽ đậu ở đó rung động, hồi lâu mới dừng lại.

Khoảng 3 giờ sáng, Đồng Tứ nắm tay Phí Lam Lam. Trên người cô đang khoác áo của anh, miệng anh ngậm một điếu thuốc, mở cửa ra ngoài bãi đỗ xe.

Anh dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh. Đồng Tứ vòng tay ôm eo Phí Lam Lam, nửa đỡ nửa ôm, dìu cô lên từng bậc thang.

Phí Lam Lam choàng áo khoác của anh, trên mặt còn mang theo nét đỏ ửng không bình thường, nhưng bị gió đêm thổi tan không ít.

Lúc này trong bệnh viện không có ai qua lại, nhất là khu nội trú, chỉ có hai y tá đang trực.

Đồng Tứ hỏi hai y tá, liền tìm được phòng bệnh của Phí Hiên. Quả nhiên, đèn trong phòng bệnh vẫn sáng, người “sắp chết” còn đang ngủ. Ngược lại, người bị anh “tra tấn” lại đang trợn mắt, ngồi nhìn chằm chằm bình nước biển.

Đồng Tứ bước vào phòng, An Sênh quay đầu nhìn sang. Cô hơi ngạc nhiên vì hai người họ lại xuất hiện muộn như vậy. Bởi vì lúc trước Nguyên Khúc đã tới đây, nói hai người họ đã đi ngủ rồi.

"Thế nào nửa đêm còn đến đây?" An Sênh đứng lên, quay đầu kéo một cái ghế khác. Sau khi vào phòng, Đồng Tứ cũng đã buông tay Phí Lam Lam. Lúc này, An Sênh đem cái ghế đưa tới, anh rất tự nhiên nhận lấy, đặt ở phía sau Phí Lam Lam, ấn bả vai cô ngồi xuống.

An Sênh không nhận thấy giữa hai người có gì khác lạ. Mí mắt cô đã buồn ngủ đến không chịu nổi, vẫn còn nửa bình nước biển. Sau khi truyền hết thì cô có thể nghỉ ngơi.

Dù có nói thế nào Phí Hiên cũng không chịu, cứ quấn lấy An Sênh. Một lúc thì đi vệ sinh, một lúc thì muốn uống nước, Phí Sư vừa tới liền bị anh đuổi về ngay lập tức.

Ngay từ đầu, An Sênh đã biết Phí Hiên chỉ đang giở trò, nhưng ai bảo cô không thể nhắm mắt làm ngơ mọi việc, nên hôm nay cô mới bị anh lôi kéo, chờ ngày mai hộ lý tới, cô sẽ đi.

Lúc sau thực sự ngại anh quá phiền phức, cô mới vụиɠ ŧяộʍ nói với bác sĩ rằng cảm xúc của Phí Hiên không ổn định, còn có xu hướng tự sát. Bác sĩ mới tăng liều thuốc an thần, nên bây giờ anh mới ngủ như vậy.

"Không có việc gì, mất máu không quá nhiều, không cần phải đến đây." An Sênh nói, "Miệng vết thương cũng đã được xử lý, không có gì nguy hiểm, cũng không tổn thương tới gân cốt.”

An Sênh nói với Phí Lam Lam. Cô gật đầu, Đồng Tứ đứng một bên nhìn Phí Hiên nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt. Không những anh không cảm thấy đáng thương mà còn có chút cay cú.

Nhưng anh vẫn gật đầu một cách lịch sự, không tình nguyện nói, "Vậy là tốt ..."

Ba người rơi vào trầm mặc. Trên thực tế, đối với việc Phí Hiên cắt cổ tay, bọn họ đều có cùng tâm trạng. Tuy rằng Đồng Tứ không biết những chuyện hỗn đản của Phí Hiên làm với An Sênh, nhưng dựa theo sự điên rồ của Phí Hiên, Đồng Tứ hiểu rõ anh có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.

Cắt cổ tay thực sự rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vừa có thể khiến người khác mềm lòng, lại có thể ép buộc An Sênh ở lại. Quả thực, tự tổn thương là một biện pháp tốt.

Thực ra, bản thân Phí Hiên cũng chỉ là nhất thời mới nảy ra ý này. Lúc thấy An Sênh rời đi, anh không muốn làm hành động cứng rắn với cô. Tính tình của cô ăn mềm không ăn cứng, vừa vặn đụng ngã xe toa ăn, con dao sắc bén rơi xuống dưới chân, Phí Hiên mới dùng đến nó.

Mà Phí Lam Lam biết rõ con người của Phí Hiên. Thủ đoạn của anh cô cũng hiểu biết một ít, mức độ này ... rõ ràng chỉ để hù dọa An Sênh mà thôi.

Tuy rằng phương pháp này tổn nhân bất lợi kỷ*, nhưng không thể không thừa nhận, An Sênh quả thực đã mềm lòng, ít nhất đêm nay vẫn luôn ở bên cạnh Phí Hiên.

*Tổn nhân bất lợi kỷ: dù mình không được lợi gì nhưng vấn cứ hại người khác.

"Hai người về đi, ở đây có tôi là được rồi." An Sênh xoa xoa gương mặt mệt mỏi nói, "Phí Sư nói sáng mai sẽ có hộ lý tới chăm sóc."

Phí Lam Lam ngồi đối diện, thuận tay sửa sang lại mái tóc của An Sênh, ôn nhu nói "Anh ấy* chỉ là tính khí trẻ con thôi. Cô đã thức một đêm, chắc cũng mệt mỏi, cô mau đi nghỉ ngơi đi. Để tôi canh chừng..."

*Phí Lam Lam luôn gọi Phí Hiên là anh trai (ca ca), nhưng lúc edit mình để là anh cho gọn nhé.

Phí Lam Lam vừa nói được một nửa, Đồng Tứ đứng sau đẩy lưng cô một chút. Cô khựng lại, quay đầu nhìn anh.

Nhìn ánh mắt Đồng Tứ liền hiểu được ý tứ. An Sênh mệt mỏi cả đêm, cô cũng là cả đêm ... Cô không mệt mỏi sao?

Mặt Phí Lam Lam đỏ lên, An Sênh lắc lắc đầu, lại ngáp một cái, "Không cần, không cần, chỉ còn nửa bình nữa thôi. Truyền nước biển xong trời cũng sắp sáng, hai người cứ trở về đi."

Phí Lam Lam vẫn ngồi yên không nhúc nhích. An Sênh bất đắc dĩ nói thật, "Anh ấy nói rằng nếu tỉnh dậy không thấy tôi, anh ấy sẽ nhảy từ đây xuống ngã chết ..."

Đồng Tứ không nhịn được, cười “phì” một tiếng, sau đó nhanh chóng nhịn xuống.

Tiếng cười của anh hấp dẫn tầm mắt của An Sênh và Phí Lam Lam, bất quá An Sênh cũng cười, nụ cười bất đắc dĩ.

"Hai người mau trở về đi." An Sênh nói, "Trời cũng sắp sáng rồi, nửa giờ nữa y tá sẽ đi kiểm tra phòng, không thể có nhiều người ở lại.”

Lúc này, Phí Lam Lam mới đứng lên. An Sênh đưa hai người đến cửa, mới đột nhiên nhớ ra, "Hai người đi từ khách sạn đến đây sao?”

An Sênh quay sang nói với Đồng Tứ “Con gái nửa đêm về nhà không an toàn.” Nói rồi cô nắm lấy cánh tay Phí Lam Lam, “Nếu không cô đến nhà tôi đi, nhà tôi không có ai."

Đang định lấy chìa khóa ra, Đồng Tứ đã vươn tay ngăn lại, "Chúng tôi ở lại khách sạn được rồi. 12h trưa mai mới trả phòng. Về nhà cô cũng không tiện......"

An Sênh sửng sốt một chút, muốn giải thích Nguyên Khúc không ở nhà cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

"Ở khách sạn cũng được." An Sênh nói với Đồng Tứ, "Vậy anh lái xe chậm một chút."

Đồng Tứ gật đầu, đưa Phí Lam Lam xuống lầu. Trở lại bãi đậu xe, mở cửa, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc. Anh không có lập tức ngồi vào ngay. Dư vị của hai người lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Phí Lam Lam cũng đứng bên ngoài một lúc, Đồng Tứ vòng qua xe, vốn chỉ khoác áo cho cô, nhưng bắt gặp ánh mắt của Phí Lam Lam, không nhịn được hôn cô.

Nụ hôn kết thúc, cả hai quay lại xe. Suốt quãng đường, Phí Lam Lam vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu là một mảng hỗn độn. Cô cảm thấy Đồng Tứ không ngốc như cô nghĩ. Hình như bản thân lại chuốc lấy phiền toái...

Trở lại khách sạn, theo thang máy đi lên, trời cũng sắp sáng. Đồng Tứ đi phía sau Phí Lam Lam. Cô vội bước nhanh mấy bước, chuẩn bị mở cửa phòng mình, nhưng anh vòng lên trước chắn đường, nheo mắt lại gần cô, "Trốn tôi sao? Không thèm nhìn tôi một cái sao?"

Đồng Tứ nở nụ cười, bàn tay men theo bả vai cô dừng lại bên eo, kéo cô lại gần.

"Tôi không biết mục đích của em là gì…" Đồng Tứ nói, "Nhưng tôi đoán làm việc này hẳn là có lợi với em..."

"Có ích lợi gì?"

Đồng Tứ phả hơi thở vào cô, "Em đã không muốn nói, tôi sẽ không hỏi. Trời cũng sắp sáng, tốt xấu gì cũng đã lợi dụng tôi, không phải em phải cho tôi một đêm hoàn chỉnh chứ, đúng không?"

Nói xong anh liền mở cửa phòng, đứng ở cửa nhìn Phí Lam Lam. Chống lại tầm mắt của anh, Phí Lam Lam nhanh chóng xoay người, chuyển động bước chân, chậm rãi đi vào phòng anh.

Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn lại ánh sáng lung linh trên hành lang.

Trong phòng khách sạn là một màn xuân ý dạt dào, còn bên kia An Sênh đau khổ giằng co mãi đến khi kim tiêm được rút ra. Sau đó, cô kéo ra một chiếc giường xếp nhỏ, nằm lên, ngay cả chăn cũng không có, vừa đặt đầu xuống liền ngủ ngay.

Sáng hôm sau, lúc Phí Hiên còn chưa tỉnh dậy, y tá đã đến truyền thêm một bình nước biển. An Sênh mang đôi mắt thâm quầng, tính toán một chút, bình nước biển to như vậy, đến lúc truyền xong cũng lâu. Cô tranh thủ chạy xuống dưới lầu mua chút gì đó ăn.

Không nghĩ Phí Sư như vậy mà lại không đáng tin chút nào, đến bây giờ mà anh ta vẫn chưa đến. An Sênh vội vàng mua vài món rồi chạy lên lầu, thậm chí cô còn không dám dừng lại giữa đường.

Nhưng khi lên đến trên lầu, thấy cửa phòng bệnh đang mở, xung quanh rất đông người, còn có rất nhiều bác sĩ y tá đang la hét gì đó.

An Sênh bước tới cửa, nghe được chuyện gì xảy ra, cô lập tức muốn vứt đồ ăn, bí mật chạy đi.

Nhưng vừa lùi một bước, lại nghe thấy đám người ai…ai một trận, nhất thời cô cũng không dám lùi lại.

Nếu Phí Hiên thực sự điên rồi, dám nhảy từ đây xuống...

An Sênh không dám đánh cược, mọi chuyện cứ chờ Phí Sư đến rồi hãy nói.

Mặt cô trầm xuống, chen vào đám đông, chưa kịp gạt mọi người để tiến lên, cô đã nghe thấy giọng một người đàn ông lớn tuổi dõng dạc nói, “Cậu trai trẻ này bình tĩnh nào, dù tình yêu có quý giá nhưng tính mạng còn quý hơn, nhảy từ đây xuống, khẳng định là thân thể chia hai!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Số ký tự: 0