Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Đánh cược người...

Tam Nhật Thành Tinh

2024-11-11 20:57:43

Đồng Tứ cũng là đến lúc này mới nói cho An Sênh sự thật. Hắn coi trọng một cô gái, muốn đoạt về, nhưng tham gia loại vòng đấu như vậy không mang phụ nữ theo thì đúng là bị chê cười.

Từ nhỏ đến lớn, Đồng Tứ hắn đã thích cái gì không lấy được thì không được, điểm này ngược lại có chút giống Phí Hiên. Một là không chiếm được thì không thể, một là không chiếm được liền nổi điên, bằng không hai người cũng không giằng co nhiều năm như vậy trong truyện.

Đồng Tứ quyết định tìm An Sênh, một nửa vì Phí Hiên, một nửa vì hắn nhìn ra An Sênh thật sự không thích hắn, đỡ phiền toái.

An Sênh tỏ vẻ lý giải, “Anh trả tiền, anh có quyền.” An Sênh ngay thẳng nói.

Đồng Tứ cười cười không nói chuyện, một lúc sau An Sênh nhịn không được hỏi hắn, “Cô gái kia tên gì?”

Vừa lúc đèn đỏ, Đồng Tứ hạ cửa sổ xe, ánh đèn neon nổi bật trên mặt, nhắm chặt mắt như hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp.

Sắc mặt si mê nói, “Thanh Tuyết.” Đồng Tứ quay đầu cười đắc ý, hỏi An Sênh, “Dễ nghe không?”

Không phải là cô nàng “tiểu bạch thỏ” sao?

An Sênh lòng nói dễ nghe, thanh mát thoát tục, thanh lệ. Cô ta cho anh đội nón xanh vô thanh vô tức, anh còn yêu thương cô ta.

Đầu thu ban đêm mang theo gió lạnh, theo cửa kính xe thổi vào. An Sênh nhìn Đồng Tứ cũng không lớn, nghĩ đến nội dung truyện, kết cục cuối cùng của hắn là sủng cô nàng kia tới tận trời, còn bị hại hai mắt bị mù.

An Sênh không khống chế được run run.

Đồng Tứ bây giờ không phải là một nhân vật trong sách nữa, mà là rõ ràng xuất hiện trước mặt cô.

An Sênh trầm mặc, ngón tay siết chặt áo khoác.

Cô thật có thể để mọi chuyện phát triển bình thường, nhìn người đàn ông này từng bước tới kết cục bi thảm, sau đó nhìn đôi mắt kia chỉ còn lại một màu trắng đục sao?

“Tại sao không nói chuyện?” Đồng Tứ hỏi An Sênh, “Dễ nghe không?”

An Sênh lắc đầu, “Không…”

“Không dễ nghe?” Đồng Tứ nhướn mày.

“Không biết.” An Sênh cũng không biết mình đang nói gì, “Tôi chỉ có hứng thú với tên đàn ông…”

“Ha ha ha…” Đồng Tứ vỗ tay lái cười, “Cô thích tên ai? Phí Hiên?”

An Sênh không nói chuyện, nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Cô không muốn quản sự đời, nhân sinh trên đời, đặc biệt cô đã trải qua một kiếp, An Sênh thật sự cảm thấy phiền toái. Thế giới toàn kẻ xu nịnh.

Kiếp trước cô không sống tốt, cô chọn nhân vật này vì muốn tránh đi sóng gió, sống an ổn qua ngày.

Bằng không cô gọi là An Sênh, lại có ý nghĩa gì.

Không phải nói gặp chuyện bất bình thì nên đi đường vòng sao?

Thấy cô im lặng, Đồng Tứ cũng không nói thêm gì. An Sênh nhớ lại nội dung truyện về Đồng Tứ, cố tìm ra những lúc hắn bị thương, sau đó lấy tiền làm việc, không nên quản nhiều.

Nhưng truyện cũng không miêu tả cẩn thận, chỉ miêu tả kết cục bi thảm, nói sơ về tính tình ngang ngược của hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đến khi trời tối đen như mực, An Sênh hỗn loạn xuống xe, ôm áo khoác tựa vào xe, nhìn cô nàng “tiểu bạch thỏ” rúc vào ngực một người đàn ông khác, ánh mắt nhìn lại Đồng Tứ.

Đồng Tứ cảm giác cánh tay được choàng lấy, nhướn mi quay đầu, An Sênh mặt không chút thay đổi nhìn hắn, “Bạn gái đều tựa sát vào, tôi cách anh ba mét, bọn họ còn tưởng anh không được.”

Đồng Tứ:…Không có người đàn ông nào chịu được việc bị người khác nói không được! Giả thiết cũng không được!

Cho nên hắn tuỳ ý để An Sênh khoá cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cô nàng “tiểu bạch thỏ”.

An Sênh thấy cô ta như đang trốn ánh mắt Đồng Tứ, kỳ thật là chôn ở bên người đàn ông kia vụиɠ ŧяộʍ nhìn.

Biểu cảm rất thuần khiết, nếu không phải cô biết trước mọi chuyện, ai có thể nghĩ cô ta sẽ hại người.

An Sênh im lặng đem cánh tay Đồng Tứ nắm chặt, hai mắt dán chặt vào cô ta, ánh mắt giao nhau, cô khẽ hếch cằm, thua cái gì chứ tuyệt đối không được thua khí thế.

Cô chỉ lo để ý tới cô nàng “tiểu bạch thỏ”, lại không chú ý đến phía sau không biết từ lúc nào ngừng một chiếc xe màu đen.

Người trên xe bước xuống, nhìn thấy bóng dáng An Sênh đầu tiên là sửng sốt, khó có thể tin nheo mắt, thật sự hai tháng này không làm gì khác, chỉ cắn răng nghiến lợi nghĩ về cô. ( chết cười với anh Hiên lun ó :v)

Mặc dù đây chỉ là bãi đỗ xe, ánh đèn không rõ, nhưng Phí Hiên chỉ liếc mắt liền nhận ra An Sênh.

Nhìn cánh tay cô gắt gao vòng tay Đồng Tứ, hận không thể dán trên người hắn, Phí Hiên đứng ở cạnh xe, hàng mày anh tuấn gắt gao nhíu lại, đáy mắt nổi lên một cỗ lửa giận không rõ, nhìn chằm chằm An Sênh. Nếu ánh mắt này có thể biến thành dao, An Sênh đoán chừng không biết bị đâm bao nhiêu nhát.

“Ha, hoàng thái tử hôm nay sao lại có tâm trí đến?”

“Ơ, đây là xuất viện a---“

Tất cả mọi người đều hướng về phía sau An Sênh chào hỏi, An Sênh lại không quay đầu, cô đối với đám phú nhị đại này không có hứng thú.

“Tôi còn chưa kịp đi thăm mà cậu đã xuất viện.”

“Hừ.” Phì Hiên cười lạnh một tiếng. Cửa ghế phụ mở ra, một mỹ nữ mặc váy dài bước ra, không phải ai khác, chính là tiểu ôn nhu vạn năm luôn đi theo Phí Hiên, Phí Lam Lam.

An Sênh lúc này theo Đồng Tứ quay người, tầm mắt của cô từ đầu tới cuối đều khoá chặt vào người cô “tiểu bạch thỏ”, suy nghĩ làm thế nào để vạch trần cô ta, để cho Đồng Tứ thấy được bộ mặt thật, tránh hãm sâu vào vũng bùn.

Bởi vậy cô trước sau không nhìn thấy Phí Hiên, đợi đến khi mọi người đứng thành một vòng tròn, nghiên cứu đêm nay chạy như thế nào, dùng cái gì đặt cược, An Sênh mới đem ánh mắt thu về, lại như cũ không thèm nhìn đến đám người kia.

Gió núi lạnh, hôm nay cô mặc có chút mỏng manh, lạnh co quắp. Nếu là bình thường thì mấy cô tình nhân đã nũng nịu, không tiến vào trong xe thì chui vào ngực kim chủ, “tiểu bạch thỏ” kia cũng không ngoại lệ, đang nép vào lồng ngực người đàn ông kia.

Nhưng An Sênh chỉ vòng tay qua Đồng Tứ, cứng cắn đứng, Đồng Tứ kéo bả vai cô, lại không biết cô đang ngẩn người cái gì, cũng không có kéo ra.

“Chơi bài bạc hoài cũng không có ý nghĩa, hôm nay chơi trò khác thú vị đi.” Một người trong đó đầu tóc loè loẹt lên tiếng đề nghị.

“Còn có cái gì so với tiền kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn chứ?” Có người lên tiếng hỏi.

“Không bằng cá độ người đi.” An Sênh vẫn cúi đầu rụt cổ, thình lình Đồng Tứ bên cạnh vừa mở miệng, cô liền hoảng sợ.

Cá độ người, muốn đổi “tiểu bạch thỏ”?

Quả nhiên ngay sau đó, chỉ vào cô ta, nói “Tôi đặt cược gấp hai lần, đổi lấy cô ấy.”

“Xuỳyy…” tên công tử ôm “tiểu bạch thỏ”, nhả ra ngụm khói, “Tứ thiếu hôm nay cũng thật cao hứng, mang theo một người còn chưa đủ, lại còn nghĩ hai. Bay sao?”

Người này vừa nói vừa đẩy “tiểu bạch thỏ” về phía Đồng Tứ, “Cũng không phải không được, chính là hàng mới, tôi còn chưa kịp thử.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nói như vậy, cả đám người đều nở nụ cười, An Sênh thập phần không thoải mái nhíu mày, lạnh đã khó chịu, bây giờ còn chịu sự nhục nhã như vậy. Cho dù không phải nói cô, nhưng thái độ của đám người này với phụ nữ cũng làm cô không chịu được.

Đi con mẹ nó đi, tìm chết tự mình đi làm, cô không quan tâm.

Đồng Tứ vươn tay đỡ “tiểu bạch thỏ” đang lảo đảo, An Sênh biết điều liền buông tay, lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói sau lưng hắn, “Tứ thiếu, tôi lạnh quá, lên xe trước.”

Đồng Tứ không quay đầu, gật đầu, An Sênh đang muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi chỗ này, đột nhiên nghe một người thản nhiên nói, “Đúng dịp, hôm nay tôi cũng muốn đánh cược người.”

Thanh âm này vừa nói ra, bước chân An Sênh nhất thời cứng đờ. Một lần thì cô còn cho chính mình nghe lầm, chưa kịp quay đầu, chủ nhân của âm thanh kia đã vòng qua đám người, bước nhanh đến bên người An Sênh, bắt lấy cánh tay cô.

Lực đạo không hề nhỏ, An Sênh cứng ngắc quay đầu, thấy rõ là Phí Hiên, lúc này mới bất tri bất giác khiếp sợ há to miệng.

Phí Hiên tại sao lại ở chỗ này?!

Là, đám thế gia này bình thường lẫn lộn…Nếu cô biết cô tuyệt đối không đến!

A a a—đau quá!

An Sênh im lặng tru lên.

“Tứ thiếu, không phải chỉ có mỗi mình anh chơi trò mới được.” Phí Hiên cười lạnh, “Tôi rất thích cô gái này, lần đầu tiên gặp đã không kìm lòng được.”

Phí Hiên nói, chống lại ánh mắt An Sênh, hạ thấp thanh âm, “Thật muốn xem trên giường cô ấy có phải hay không cũng lạnh lùng như vậy?”

Xem cái đầu anh! An Sênh thật muốn một tay đánh chết anh.

“Tôi ra gấp ba tiền.” Phí Hiên quay đầu, nhẹ bẫng nói.

An Sênh nháy mắt suy nghĩ xem nên dùng cách gì đánh chết Phí Hiên, nhưng thực tế cô chỉ dám siết chặt nắm tay, dùng lực giãy dụa tách tay Phí Hiên ra, lui về sau vài bước.

Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, sắc mặt Phí Hiên âm trầm.

“Đúng là cô gái này từ khi đến đây đều chỉ cúi đầu, tôi cũng chưa nhìn kỹ bộ dáng của cô ấy a.”

Bên cạnh có người cười, “Không nhìn lại bản thân mình đi!”

Một đám người cười haha, không biết cười cái gì. Có người đứng ra nói, “Tứ thiếu, nghe nói vài ngày trước, cậu cùng Phí Hiên có chút xích mích, hôm nay tôi làm chủ, chuyện cũ xoá đi.”

“Đúng a đúng a.” một người khác cũng nói, “Các người hôm nay đều nhìn trúng bạn gái, không bằng làm một phát súng ha ha ha.”

“Nếu có, liền hai phát.”

Tiếng cười phá lệ chói tai, An Sênh liền đen mặt, Đồng Tứ sắc mặt lạnh lùng nói, “Không được nói bậy, đây là em họ con gái bác tôi, tôi chỉ mang ra ngoài chơi.”

Đồng Tứ nói như vậy, mọi âm thanh lập tức nhỏ lại. tất cả đều biết nhà Đồng Tứ ở Thân Thị có địa vị, hiện tại cũng không trắng triệt để ( trắng ý chỉ làm việc trong sạch), bác hắn nhiều, tuy không ruột thịt nhưng bọn họ cũng không thể tuỳ tiện chọc vào.

“Trách không được chúng tôi vén mí mắt đều không thấy, hoá là em họ. Em họ học xa trông rộng, đừng so đo với các ca ca!”

An Sênh không muốn ở lại nơi này, nhìn Đồng Tứ một chút, hắn gật đầu, cô xoay người muốn đi, nhưng Phí Hiên nhất quyết không buông, “Em họ?”

Tay anh dùng lực, đem An Sênh kéo vào lòng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe, “Tốc độ cô tiếp cận người khác thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Số ký tự: 0