Chương 4
Truy Phong Cản Nguyệt
2025-03-19 08:38:37
Tôi không nhịn được, nắm ch/ặt tay Bùi Tri Lâm, tiến lên một bước: "Chú Bùi và dì Bạch, tất cả đều là lỗi của cháu, là cháu nhờ anh Tri Lâm giúp đỡ vì không muốn kết hôn, Chú dì đừng trách anh ấy." Nhưng chú Bùi chỉ liếc nhìn Bùi Tri Lâm và nói: "Đến thư phòng với ta." Chuyện này là thế nào? Lẽ nào muốn đóng cử giáo huấn ư? Tôi không ngừng lo lắng: “Chú Bùi, vậy cháu cũng…” Tôi chưa kịp nói thì đã bị Bùi Tri Lâm ngắt lời, anh ấy nhìn tôi trấn an: “Không sao đâu, đợi anh quay lại nhé.” Tôi nhìn bóng dáng Bùi Tri Lâm rời đi, trong lòng dần dần chìm vào tĩnh lặng. Giọng nói dịu dàng của dì Bạch từ phía sau truyền đến: "Nghi Ngi, đừng lo, họ chỉ đang nói chuyện thôi, lại đây ngồi đi." Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện với dì Bạch, đang định giải thích lại thì lại nghe thấy dì hỏi: “Tên tiểu tử Tri Lâm lừa cháu à?” Lừa tôi? Tôi đáng giá gì mà lại lừa tôi? Lẽ nào là tiền? Nhưng vốn dĩ tôi nên đưa nó cho anh Tri Lâm. Suy nghĩ một lúc, tôi lắc đầu quả quyết: “Anh Tri Lâm không hề lừa cháu, mà là cháu luôn gây rắc rối cho anh Tri Lâm.” Không ngờ dì Bạch lại ôm trán cười khổ: “Nghi Nghi, cháu không thể cứ tin lời nó nói mà phải dựa vào hành động nữa, biết không?” Tôi không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp gật đầu, khẳng định có thể làm được, dù sao thì tôi cũng không phải là kẻ ngốc không có chính kiến của mình. Dì Bạch thấy tôi gật đầu, đứng dậy thở dài nhẹ nhõm: "Cháu đi nghỉ ngơi trước đi, chạy một chuyến cũng mệt mỏi rồi, ta đến thư phòng xem thử hai người bọn họ." Tôi ngoan ngoãn nhìn dì ấy rời đi, tôi từ chối sự dẫn đường của quản gia, quen thuộc đi vào phòng Bùi Tri Lâm và chờ đợi. Đã hai tiếng trôi qua mà anh ấy vẫn chưa về phòng. Tôi buồn ngủ đến mức mở mắt không ra.6 Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, Bùi Tri Lâm đang ngồi xổm bên cạnh tôi, mặt vẫn đỏ và sưng tấy. Anh ấy đã bị đ/á/nh! Ý thức vốn đang mơ hồ của tôi chợt bừng tỉnh, tôi ngồi bật dậy: "Anh Tri Lâm? Em xin lỗi đã khiến anh bị đ/á/nh." Nói xong, tôi lập tức đi tìm th/uốc trên bàn ở đầu giường, quay người lại thì thấy Bùi Tri Lâm cụp mắt xuống, lộ ra vẻ ủy khuất và bi thương. Trong lòng tôi có chút chua xót, nếu sớm biết thì tôi đã đi cùng, như thế tôi sẽ là người bị đ/á/nh. Đáng tiếc là tôi không biết sớm chỉ có thể nhanh chóng đứng bên cạnh anh, dùng tay ôm mặt anh nói: “Bôi th/uốc trước đi.” Th/uốc mỡ màu trắng nhanh chóng lan đều, nhưng Bùi Tri Lâm lại nắm cổ tay tôi lại khi tôi định bỏ tay xuống : "Bảo bối, mặt anh đ/au rát." Trong giọng nói đáng thương của anh ẩn chứa một chút mê hoặc khó phát hiện. Tôi cẩn thận tiến đến thổi hai lần: “Thổi hai lần có đỡ hơn không?” Bùi Tri Lâm lắc đầu, tôi thật sự lo lắng nhưng vẫn nghe thấy anh nói: “Nghe nói hôn sẽ không đ/au nữa.” "Em có thể hôn anh không?" Nhưng hôn nhau chỉ có thể là giữa những người yêu nhau thôi phải không? Có vẻ không đúng lắm, nước ngoài cũng có má kề má, chị em thân thiết nhau cũng hôn nhau. Huống hồ tôi và Bùi Tri Lâm có qu/an h/ệ tốt như vậy, Bùi Tri Lâm sẽ không lừa dối tôi chứ đừng nói đến việc làm hại tôi, thế thì hôn nhau cũng là chuyện đương nhiên! Nghĩ đến đây, tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Bùi Tri Lâm: "Ca, cúi đầu xuống." Anh ấy nghe theo cụp mắt cúi đầu xuống. Lúc khoảng cách xích lại gần nhau từng chút một, tim tôi bỗng lo/ạn nhịp, đầu óc quay cuồ/ng. Khoảnh khắc tôi nhắm mắt hôn anh, cảm nhận sự mềm mại, mịn màng như nhung cùng chút ẩm ướt xuất hiện. Tôi bối rối mở mắt ra thì phát hiện mình đang hôn lên khóe môi Bùi Tri Lâm. Tin tốt là những gì trước đây tôi nghĩ về đôi môi của Bùi Tri Lâm hôn rất tốt là sự thật. Tin x/ấu, hình như tôi đã làm hoen ố sự trong sạch của Bùi Tri Lâm! Tuy nhiên, rõ ràng tôi đã nhắm rất chính x/á/c nhưng tôi lại hôn cách rất xa khóe môi, chẳng lẽ là Bùi Tri Lâm cố ý sao? Tôi nghi ngờ nhìn sang, chỉ nhận được một câu hỏi vô tội của Bùi Tri Lâm: "Bảo bối, sao em lại hôn anh?" Tôi cũng không biết, tôi hoàn toàn mơ hồ. Tâm trí tôi quay như chong chóng. Không có kết quả. Tôi vừa định hỏi lại Bùi Tri Lâm thì bị tiếng chuông đột ngột vang lên c/ắt ngang. Không phải của tôi mà là của Bùi Tri Lâm. Anh chỉ liếc nhìn màn hình điện thoại rồi vừa trả lời cuộc gọi vừa bước vào phòng tắm. Tôi không thể nghe được sao? Tại sao? Trái tim đang đ/ập đi/ên cuồ/ng bình tĩnh lại, nỗi cay đắng dần dần lan rộng. Đến khi định thần lại, Bùi Chí Lâm đã chuẩn bị rời đi: "Bảo bối, hôm nay em nghỉ ngơi ở đây đi, anh có việc phải ra ngoài một chuyến, đừng rời khỏi Bùi gia nhé." Tôi trầm mặc gật đầu và nhìn anh rời đi lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro