Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi

Chương 6

Truy Phong Cản Nguyệt

2025-03-19 08:38:37

8 Từ Cảnh đưa tôi đến quán bar đó, hùng hổ đi đến số phòng bao do nhóm nhỏ cung cấp thông tin. Không hiểu sao cửa phòng chỉ đóng một nửa, tôi và Từ Cảnh đứng ở góc đối diện nên có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần nhìn vào bên trong, tôi không thể ngờ được những gì mình nhìn thấy bên trong. Bùi Tri Lâm ngồi ở giữa sô pha, cổ áo hơi xòe ra với tư thế kiêu ngạo, trước mặt là một vệ sĩ mặc vest đen đang đ/è đầu Vương Giai Giai lên bàn, cử động một chút cũng không được. Cảnh này trông rất giống một ông chủ xử lí những kẻ phản bội. Còn cái khí chất ngang ngược của Bùi Tri Lâm càng khiến tôi nghi ngờ hơn, rõ ràng anh Tri Lâm của tôi luôn là người bao dung và hiền lành. Tôi nghe rõ ràng Từ Cảnh đang nuốt nước bọt: “Bảo, tôi cảm thấy có lẽ hôm nay chúng ta đã đi nhầm chỗ.” Nói xong, cậu ấy muốn kéo tôi đi, nhưng không ngờ Bùi Tri Lâm đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào chúng tôi. Không hiểu sao cảm thấy tội lỗi. Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi vì điều gì chứ? hứ! Tôi tập trung tinh thần lại trừng mắt nhìn Bùi Tri Lâm. Bùi Tri Lâm cười nhẹ, nâng cổ áo đứng dậy, ấn tay vệ sĩ xuống: "Vương Giai Giai, nếu như cô lại gây phiền phức cho Lăng Nghi, tôi không ngại giúp Vương tiểu thư dọn dẹp nhà cửa đâu." Vương Giai Giai là con gái ngoài giá thú của nhà họ Vương, còn người đứng đầu là đại tiểu thư do vợ chính sinh ra. Cô ta cũng là người đã b/ắt n/ạt tôi suốt một năm sau khi Bùi Tri Lâm ra nước ngoài, nhưng vì gia đình, cha tôi muốn tôi cưới cô ta và tôn thờ cô ta như một vị thần. Vương Giai Giai không nói gì. Bùi Tri Lâm không còn chú ý đến cô ta nữa mà bước nhanh về phía tôi, sau khi đứng trước mặt tôi, anh ấy đưa tay ra tách ngón tay của Từ Cảnh và tôi ra, rồi quay sang phía mình chiếm giữ. Khóe môi anh cong lên, giọng điệu ôn hòa: "Sao em lại ở đây?" Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vô thức buột miệng nói ra mấy lời tẩy n/ão của Từ Cảnh: “Em tới đây để bắt gian…” Sau khi kịp phản ứng, toàn thân tôi nóng bừng. Nụ cười của Bùi Tri Lâm không thay đổi, anh ấy chỉ nhìn tôi với đôi mắt như đang giấu móc câu: "Nhưng anh đâu có gian để em bắt, anh rất biết giữ nam đức, em hiểu lầm anh, em bồi thường anh thế nào đây?" Hửm? Tại sao tôi lại mắc n/ợ anh ấy chỉ sau vài lời nói? Những ngón tay đan vào nhau, tôi siết ch/ặt Bùi Tri Lâm: "Anh làm em hiểu lầm trước! Chính anh mới là người bù đắp cho em!" Nói xong tôi cảm thấy rất tự hào, đây chính là dùng cách đối xử của người khác để đối phó với chính họ. Bùi Tri Lâm còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Từ Cảnh c/ắt ngang: “Ồ, sao không phải là bóng đèn luôn đi?” Anh cười nhẹ, như mất hết động lực: “Xong cả rồi, chúng ta về nhà thôi… Nhân tiện đưa Vương tiểu thư về nhà.” Tôi đ/è nén sự nghi ngờ trong lòng, theo anh ấy ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng gào thét của Vương Gia Giai từ phía sau: "Lăng Nghi, anh có biết Bùi Tri Lâm đã làm gì sau lưng anh không?" "Anh không biết gì cả, đồ ngốc!" “Lúc nảy thật quá đơn giản khi để cô quỳ xuống liếm giày của tôi.” M/áu khắp người tôi như ngưng tụ lại, sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn Bùi Tri Lâm. Bùi Tri Lâm nghiêng người nói: “Bịt miệng cô ta lại, đưa cô ta cho Vương đại tiểu thư.” Lần này đến lượt Vương Giai Giai sợ hãi. Nhưng tôi không quan tâm, cả tâm trí và cảm xúc của tôi đều đang gào thét muốn bỏ chạy. Giây tiếp theo, Bùi Tri Lâm bế tôi lên và nói: “Chúng ta về nhà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cướp Chú Rể Đi Rồi

Số ký tự: 0