Nam Chính Kiếp Thế Thân: Hư Tình Giả Ý
Bắt gặp chồng t...
2024-12-18 13:33:49
Thời Ly khựng lại, gần như theo bản năng muốn mở khung trò chuyện về Giản Hoài Nhu ra xem, nhưng lý trí đã ngăn cản cô. Thời Ly giả vờ như không thấy gì, tiếp tục tìm tên Hàn Tri Ngôn.
Gọi cho Hàn Tri Ngôn, cô biết được họ đang ăn tối ở nhà hàng trong khu nghỉ mát. Đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào khiến Thời Ly lập tức không muốn đi nữa, nhưng không biết có phải Quý Trì Vu nhìn thấu suy nghĩ của cô không, anh bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay Hàn Tri Ngôn, bảo cô mau tới, nếu không anh sẽ quay lại đón cô.
Sau khi cúp máy, Thời Ly chỉ còn cách thay quần áo, cầm theo điện thoại của Quý Trì Vu rồi đi tới nhà hàng.
Nhà hàng thực sự rất đông người, ngoài những người cô đã thấy trong ngày, còn có thêm mấy người lạ, cả nam lẫn nữ. Cô đến vào một thời điểm không thể nào khéo hơn.
Có người đang đánh đàn piano và hát một ca khúc tình yêu, mà bài hát đó lại chính là "Chớm Thu", một bài khá nổi tiếng do cô sáng tác. Giai điệu kiểu đồng quê, âm nhạc nhẹ nhàng và trong trẻo.
Người đang hát cô không biết là ai, giọng rất trong sạch, mộc mạc, cực kỳ phù hợp với bài hát này, chỉ là, giọng hát khiến cô thất thần trong đôi phút.
Khúc ca mà chàng trai đó đang đàn và hát, là khúc ca bày tỏ cảm giác của một cô gái trẻ thầm thương trộm nhớ đàn anh khóa trên xuất sắc và điển trai vào một ngày đầu thu tình cờ gặp gỡ.
Ở giữa đám đông ồn ào, Quý Trì Vu đang nửa ôm Giản Hoài Nhu, thân mật cùng cô ấy khiêu vũ theo điệu nhạc.
Thời Ly nghĩ, giờ mà cô qua đó thì có vẻ không ổn lắm. Cô quyết định đợi họ khiêu vũ xong rồi mới tới, như vậy sẽ không phá hỏng bầu không khí vui vẻ lãng mạn này. Kết quả là chưa đến một phút, cô đã bị Hàn Tri Ngôn mắt tinh phát hiện, anh phấn khích hô lớn từ xa: “Chị dâu! Chị dâu!”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô, ngay cả tiếng nhạc cũng ngừng lại.
Thời Ly cảm thấy hơi bối rối. Cô chỉ biết cười bất đắc dĩ, rồi bước vào giữa đám đông.
Cố tình lờ đi Quý Trì Vu, cô cố gắng làm ra vẻ bình thản, tự nhiên bước tới bên cạnh Hàn Tri Ngôn, nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
“Không sao đâu, không sao. Bọn em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm.” Hàn Tri Ngôn tinh ý liếc mắt về phía Quý Trì Vu và Giản Hoài Nhu, “Anh Vu và Hoài Nhu thua nên mới phải nhảy cùng nhau.”
Thời Ly gật đầu "Ừ~" một tiếng, hờ hững liếc nhìn Quý Trì Vu.
Anh vừa nắm tay Giản Hoài Nhu, vừa cười với cô đầy thoải mái, vô tư.
Thời Ly cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Cười xong, cô thu lại ánh mắt, nói với Hàn Tri Ngôn: “Có đồ ăn không? Tôi ăn chút rồi về trước.”
“Đừng mà, chị dâu. Chơi cùng bọn em đi.” Hàn Tri Ngôn dường như nhớ ra điều gì đó, kéo tay áo cô, đẩy hai người đứng cạnh ra, để lộ người vừa đàn và hát khi nãy. “Này, anh bạn, bài hát vừa nãy cậu hát, cậu biết ai là người sáng tác không? Chính là chị dâu tôi đấy.”
Thời Ly không kịp phản ứng, đã bị kéo đi giới thiệu. Thời Ly không thích làm quen với người lạ, còn là trong tình huống bị động, trong lòng cô nảy sinh chút tâm lý bài xích. Nhưng...
Lúc này cô mới nhìn rõ hơn diện mạo của nghệ sĩ chơi nhạc.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đường nét gương mặt thanh tú, dáng vẻ thanh nhã, gợi nhớ đến hình tượng “nam thần học đường” thời học sinh.
Chỉ là, chỉ đó thôi chưa đủ khiến cô thất thần. Mà điều khiến cô thất thần là đôi mắt...
Giống quá.
Nếu xét về mức độ tương tự, Quý Trì Vu vẫn nhỉnh hơn, người đang ngồi đàn chỉ có nét nghiêng hao hao, nhưng đổi lại đôi mắt thật sự như một khuôn khắc ra, ngay cả thần thái trong mắt cùng chất giọng đều giống. Khác với Quý Trì Vu, anh ngoài khuôn mặt giống người đó ra, mọi thứ từ tính cách, giọng nói đến tư tưởng đều khác biệt hoàn toàn.
Khi nhìn thấy Thời Ly, chàng trai kia cũng thoáng ngẩn người, sau đó nở một nụ cười đầy ngại ngùng rồi thử thăm dò: “Chị Ly?”
Nhìn cậu ta trẻ hơn mình, Thời Ly không muốn để cậu cảm thấy quá lúng túng, liền chủ động nói: “Chào cậu, vừa nãy cậu đàn và hát rất hay.”
Trước đây, dù Thời Ly không từng xuất hiện trên truyền thông, nhưng cô từng hát các ca khúc của mình. Những người hâm mộ trung thành đều có thể nhận ra giọng của cô.
Cô vừa dứt lời, cậu trai đã tỏ ra sững sờ, như thể bị cú sốc bất ngờ đánh trúng.
Phải mất một lúc lâu cậu mới đột nhiên đứng dậy, nhìn cô đầy phấn khích: “Chị Ly, thật sự là chị à? Em là đàn em khóa dưới của chị, cũng là fan hâm mộ chị đó! Em là Giản Trì, hân hạnh!"
Cậu chìa tay ra, muốn bắt tay với cô.
Thời Ly định đưa tay ra thì một bàn tay khác đã nhanh chóng nắm lấy tay cô trước.
Thời Ly ngạc nhiên quay đầu lại.
Quý Trì Vu mặt trầm xuống, nói: “Ăn đi, đói rồi.”
Gọi cho Hàn Tri Ngôn, cô biết được họ đang ăn tối ở nhà hàng trong khu nghỉ mát. Đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào khiến Thời Ly lập tức không muốn đi nữa, nhưng không biết có phải Quý Trì Vu nhìn thấu suy nghĩ của cô không, anh bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay Hàn Tri Ngôn, bảo cô mau tới, nếu không anh sẽ quay lại đón cô.
Sau khi cúp máy, Thời Ly chỉ còn cách thay quần áo, cầm theo điện thoại của Quý Trì Vu rồi đi tới nhà hàng.
Nhà hàng thực sự rất đông người, ngoài những người cô đã thấy trong ngày, còn có thêm mấy người lạ, cả nam lẫn nữ. Cô đến vào một thời điểm không thể nào khéo hơn.
Có người đang đánh đàn piano và hát một ca khúc tình yêu, mà bài hát đó lại chính là "Chớm Thu", một bài khá nổi tiếng do cô sáng tác. Giai điệu kiểu đồng quê, âm nhạc nhẹ nhàng và trong trẻo.
Người đang hát cô không biết là ai, giọng rất trong sạch, mộc mạc, cực kỳ phù hợp với bài hát này, chỉ là, giọng hát khiến cô thất thần trong đôi phút.
Khúc ca mà chàng trai đó đang đàn và hát, là khúc ca bày tỏ cảm giác của một cô gái trẻ thầm thương trộm nhớ đàn anh khóa trên xuất sắc và điển trai vào một ngày đầu thu tình cờ gặp gỡ.
Ở giữa đám đông ồn ào, Quý Trì Vu đang nửa ôm Giản Hoài Nhu, thân mật cùng cô ấy khiêu vũ theo điệu nhạc.
Thời Ly nghĩ, giờ mà cô qua đó thì có vẻ không ổn lắm. Cô quyết định đợi họ khiêu vũ xong rồi mới tới, như vậy sẽ không phá hỏng bầu không khí vui vẻ lãng mạn này. Kết quả là chưa đến một phút, cô đã bị Hàn Tri Ngôn mắt tinh phát hiện, anh phấn khích hô lớn từ xa: “Chị dâu! Chị dâu!”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô, ngay cả tiếng nhạc cũng ngừng lại.
Thời Ly cảm thấy hơi bối rối. Cô chỉ biết cười bất đắc dĩ, rồi bước vào giữa đám đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố tình lờ đi Quý Trì Vu, cô cố gắng làm ra vẻ bình thản, tự nhiên bước tới bên cạnh Hàn Tri Ngôn, nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
“Không sao đâu, không sao. Bọn em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm.” Hàn Tri Ngôn tinh ý liếc mắt về phía Quý Trì Vu và Giản Hoài Nhu, “Anh Vu và Hoài Nhu thua nên mới phải nhảy cùng nhau.”
Thời Ly gật đầu "Ừ~" một tiếng, hờ hững liếc nhìn Quý Trì Vu.
Anh vừa nắm tay Giản Hoài Nhu, vừa cười với cô đầy thoải mái, vô tư.
Thời Ly cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Cười xong, cô thu lại ánh mắt, nói với Hàn Tri Ngôn: “Có đồ ăn không? Tôi ăn chút rồi về trước.”
“Đừng mà, chị dâu. Chơi cùng bọn em đi.” Hàn Tri Ngôn dường như nhớ ra điều gì đó, kéo tay áo cô, đẩy hai người đứng cạnh ra, để lộ người vừa đàn và hát khi nãy. “Này, anh bạn, bài hát vừa nãy cậu hát, cậu biết ai là người sáng tác không? Chính là chị dâu tôi đấy.”
Thời Ly không kịp phản ứng, đã bị kéo đi giới thiệu. Thời Ly không thích làm quen với người lạ, còn là trong tình huống bị động, trong lòng cô nảy sinh chút tâm lý bài xích. Nhưng...
Lúc này cô mới nhìn rõ hơn diện mạo của nghệ sĩ chơi nhạc.
Người kia mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đường nét gương mặt thanh tú, dáng vẻ thanh nhã, gợi nhớ đến hình tượng “nam thần học đường” thời học sinh.
Chỉ là, chỉ đó thôi chưa đủ khiến cô thất thần. Mà điều khiến cô thất thần là đôi mắt...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống quá.
Nếu xét về mức độ tương tự, Quý Trì Vu vẫn nhỉnh hơn, người đang ngồi đàn chỉ có nét nghiêng hao hao, nhưng đổi lại đôi mắt thật sự như một khuôn khắc ra, ngay cả thần thái trong mắt cùng chất giọng đều giống. Khác với Quý Trì Vu, anh ngoài khuôn mặt giống người đó ra, mọi thứ từ tính cách, giọng nói đến tư tưởng đều khác biệt hoàn toàn.
Khi nhìn thấy Thời Ly, chàng trai kia cũng thoáng ngẩn người, sau đó nở một nụ cười đầy ngại ngùng rồi thử thăm dò: “Chị Ly?”
Nhìn cậu ta trẻ hơn mình, Thời Ly không muốn để cậu cảm thấy quá lúng túng, liền chủ động nói: “Chào cậu, vừa nãy cậu đàn và hát rất hay.”
Trước đây, dù Thời Ly không từng xuất hiện trên truyền thông, nhưng cô từng hát các ca khúc của mình. Những người hâm mộ trung thành đều có thể nhận ra giọng của cô.
Cô vừa dứt lời, cậu trai đã tỏ ra sững sờ, như thể bị cú sốc bất ngờ đánh trúng.
Phải mất một lúc lâu cậu mới đột nhiên đứng dậy, nhìn cô đầy phấn khích: “Chị Ly, thật sự là chị à? Em là đàn em khóa dưới của chị, cũng là fan hâm mộ chị đó! Em là Giản Trì, hân hạnh!"
Cậu chìa tay ra, muốn bắt tay với cô.
Thời Ly định đưa tay ra thì một bàn tay khác đã nhanh chóng nắm lấy tay cô trước.
Thời Ly ngạc nhiên quay đầu lại.
Quý Trì Vu mặt trầm xuống, nói: “Ăn đi, đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro