Nam Chính Kiếp Thế Thân: Hư Tình Giả Ý
Bắt gian kiểu m...
2024-12-18 13:33:49
“Ồn ào cái gì?” Quý Trì Vu vứt khăn trên đầu xuống đất, bên dưới không quây khăn tắm mà vẫn mặc quần âu, tay vừa đi vừa cài lại thắt lưng. Đi đến giường, khom người nhặt áo sơ-mi dưới đất lên, mặc vào, từ từ cài cúc.
“Đến khi nào thế?” Quý Trì Vu liếc mắt nhìn Thời Ly, anh trời sinh đã có một đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, vô cùng câu hồn đoạt phách.
Nhiếp Mộng Hy quỳ dưới đất, thấy Quý Trì Vu chẳng có hành động nào dư thừa, cô nàng bèn bò đến chỗ anh, ôm lấy chân anh tiếp tục khóc:
“Sếp Quý, anh mau giải thích với phu nhân đi, chúng ta thực ra không làm gì cả, đừng để phu nhân hiểu lầm.”
Quý Trì Vu cau mày, nhìn Nhiếp Mộng Hy: “Hiểu lầm cái gì?” Nói rồi, chưa để đối phương trả lời, anh quét mắt nhìn qua một lượt hiện trạng trong phòng, lại nhìn Nhiếp Mộng Hy váy áo không chỉnh tề.
Thời Ly đặt ly rượu vang xuống bàn, lấy tay phủi phủi gấu quần vừa bị Nhiếp Mộng Hy bám vào như đang phủi bụi bẩn, sau đó đi tới, giúp Quý Trì Vu chỉnh lại cà vạt, vừa chỉnh vừa nói:
“Thực ra cô Nhiếp không cần khóc lóc thảm hại như vậy. Sức khỏe tôi dạo gần đây không được tốt, nếu cô có thể khiến chồng tôi vui vẻ, thậm chí sinh cho nhà họ Quý một thằng cu bụ bẫm, tôi đây sẽ vô cùng biết ơn.”
Nói tới đây, Thời Ly hơi nhăn mày, bởi vì Quý Trì Vu vừa bóp mạnh cổ tay cô một cái. Anh nhìn cô, giọng hơi khàn: “Đến bắt gian?”
Thời Ly nghiền ngẫm một chút, cảm giác hành động của cô cũng gần như là bắt gian, thế nên bèn gật đầu.
Quý Trì Vu châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi còn chưa đến mức ngủ với nhân viên dưới trướng mình, yên tâm.”
Thời Ly nhìn Quý Trì Vu rít một hơi thuốc, trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng hình như hai mà một, vội đi tới giật lấy điếu thuốc, giọng ngọt ngào: “Ông xã, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em không thích mùi khói thuốc bám trong khoang miệng anh!”
Quỳ Trì Vu lẳng lặng nhìn Thời Ly dí điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
Lúc này, tâm trạng của Thời Ly đã bình lặng như cũ, cô cười híp mắt vuốt cà vạt của Quý Trì Vu: “Ông xã, thực ra em cũng không có ý kiểm soát sở thích của anh đâu, chỉ là hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Quý Trì Vu chẳng để trong lòng, bâng quờ “ừm” một tiếng rồi lại nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thời Ly khoác tay ông xã của mình, đi ra cửa, rồi bỗng dừng lại: “Khoan đã, cô Nhiếp thì sao? Anh không đưa người ta về sao?”
Quý Trì Vu hết sức thiếu kiên nhẫn quét mắt nhìn Nhiếp Mộng Hy một cái, chẳng nói gì, buông tay Thời Ly ra đi trước một bước. Thời Ly ái ngại quay lại nhìn Nhiếp Mộng Hy vẫn đang quỳ dưới đất: “Hmm… cô Nhiếp, vậy vợ chồng chúng tôi về trước đây. Cô… ngủ ngon!”
Nhiếp Mộng Hy ngây như phỗng, trong đầu hàng vạn con ngựa đang chạy loạn. Tình huống gì đây? Cô vất vả lắm mới giữ Quý Trì Vu lại được, khó khăn lắm mới chụp trộm được tấm hình kia, dẫn dụ chính thất tới. Kết quả chỉ vậy?
Phải biết là phụ nữ bên cạnh Quý Trì Vu không thiếu, thậm chí còn thay nhiều hơn thay áo, cô không dại gì tự hủy tiền đồ của mình. Dàn dựng tất cả, cũng chỉ vì muốn bị chính thất đánh ghen một trận, sếp tổng áy náy mà nâng đỡ, trao cho cô nhiều tài nguyên hơn một chút. Còn về phương diện kia, để tương lai rồi tính.
Trong phòng một lúc sau vang lên tiếng phụ nữ la hét và tiếng đập phá đồ đạc.
Thời Ly khoác tay Quý Trì Vu đi vào thang máy, thấy cúc áo cài kín tận cổ của Quý Trì Vu đã bị tháo bớt 3 cúc từ khi nào, để lộ vòm ngực vạm vỡ bên trong. Cô rất rất không vui, vội vàng giơ tay lên cài lại, vừa cài vừa càu nhàu:
“Ông xã, anh tính khoe da thịt cho ai xem hả?”
Quý Trì Vu cười một tiếng: “Cho em xem đó.” Rồi lại giơ tay nhéo cằm cô nâng lên, ép Thời Ly nhìn thẳng vào mắt mình: “Thời Ly, em cũng hư thật đó.”
Thời Ly chớp chớp mắt: “Ông xã, anh nói gì thế? Em không hiểu.”
Nói rồi ánh mắt cô lại chuyển xuống mấy cái cúc áo. Một người đàn ông bề ngoài điển trai, chín chắn, đạo mạo như này, không nên vì mấy chiếc cúc áo mà phá hỏng hình tượng.
Cô rất rất không thích!
Quý Trì Vu cúi xuống nhìn mấy cúc áo đã đóng lại hết, cảm thấy hơi gò bó nhưng cũng không tháo ra nữa. Chỉ nhìn số tầng trên màn hình điện tử không ngừng nhảy, trầm giọng nói với Thời Ly:
“Sau này đừng đến khách sạn tìm tôi nữa, tôi không thích.”
Thời Ly kéo tay Quý Trì Vu bước ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ngũ quan của Thời Ly vô cùng kiều diễm, dù hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc đồ trắng thanh thuần, nhưng cũng chẳng lấn át nổi vẻ quyến rũ, hồ mị. Quý Trì Vu vốn dĩ thích mẫu người như Nhiếp Mộng Hy - một đóa hoa sen trắng thanh tao, thuần khiết, yếu đuối, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy Thời Ly đã hoàn toàn bị cô cướp mất hồn phách.
Thời Ly quả thực rất xinh đẹp, nếu không anh cũng sẽ chẳng đồng ý bước chân vào nấm mồ hôn nhân này.
Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài, leo lên xe có trợ lý đang chờ sẵn. Vừa vào xe, Quý Trì Vu đã kéo cằm Thời Ly qua, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo.
Thời Ly hơi ngẩn người, ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ vấn vương xung quanh, cô hơi buồn nôn, song vẫn kiềm nén cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, nhắm mắt để mặc ông xã hôn.
“Đến khi nào thế?” Quý Trì Vu liếc mắt nhìn Thời Ly, anh trời sinh đã có một đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, vô cùng câu hồn đoạt phách.
Nhiếp Mộng Hy quỳ dưới đất, thấy Quý Trì Vu chẳng có hành động nào dư thừa, cô nàng bèn bò đến chỗ anh, ôm lấy chân anh tiếp tục khóc:
“Sếp Quý, anh mau giải thích với phu nhân đi, chúng ta thực ra không làm gì cả, đừng để phu nhân hiểu lầm.”
Quý Trì Vu cau mày, nhìn Nhiếp Mộng Hy: “Hiểu lầm cái gì?” Nói rồi, chưa để đối phương trả lời, anh quét mắt nhìn qua một lượt hiện trạng trong phòng, lại nhìn Nhiếp Mộng Hy váy áo không chỉnh tề.
Thời Ly đặt ly rượu vang xuống bàn, lấy tay phủi phủi gấu quần vừa bị Nhiếp Mộng Hy bám vào như đang phủi bụi bẩn, sau đó đi tới, giúp Quý Trì Vu chỉnh lại cà vạt, vừa chỉnh vừa nói:
“Thực ra cô Nhiếp không cần khóc lóc thảm hại như vậy. Sức khỏe tôi dạo gần đây không được tốt, nếu cô có thể khiến chồng tôi vui vẻ, thậm chí sinh cho nhà họ Quý một thằng cu bụ bẫm, tôi đây sẽ vô cùng biết ơn.”
Nói tới đây, Thời Ly hơi nhăn mày, bởi vì Quý Trì Vu vừa bóp mạnh cổ tay cô một cái. Anh nhìn cô, giọng hơi khàn: “Đến bắt gian?”
Thời Ly nghiền ngẫm một chút, cảm giác hành động của cô cũng gần như là bắt gian, thế nên bèn gật đầu.
Quý Trì Vu châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi còn chưa đến mức ngủ với nhân viên dưới trướng mình, yên tâm.”
Thời Ly nhìn Quý Trì Vu rít một hơi thuốc, trong đầu cô thoáng hiện lên một bóng hình như hai mà một, vội đi tới giật lấy điếu thuốc, giọng ngọt ngào: “Ông xã, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Em không thích mùi khói thuốc bám trong khoang miệng anh!”
Quỳ Trì Vu lẳng lặng nhìn Thời Ly dí điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn.
Lúc này, tâm trạng của Thời Ly đã bình lặng như cũ, cô cười híp mắt vuốt cà vạt của Quý Trì Vu: “Ông xã, thực ra em cũng không có ý kiểm soát sở thích của anh đâu, chỉ là hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Quý Trì Vu chẳng để trong lòng, bâng quờ “ừm” một tiếng rồi lại nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thời Ly khoác tay ông xã của mình, đi ra cửa, rồi bỗng dừng lại: “Khoan đã, cô Nhiếp thì sao? Anh không đưa người ta về sao?”
Quý Trì Vu hết sức thiếu kiên nhẫn quét mắt nhìn Nhiếp Mộng Hy một cái, chẳng nói gì, buông tay Thời Ly ra đi trước một bước. Thời Ly ái ngại quay lại nhìn Nhiếp Mộng Hy vẫn đang quỳ dưới đất: “Hmm… cô Nhiếp, vậy vợ chồng chúng tôi về trước đây. Cô… ngủ ngon!”
Nhiếp Mộng Hy ngây như phỗng, trong đầu hàng vạn con ngựa đang chạy loạn. Tình huống gì đây? Cô vất vả lắm mới giữ Quý Trì Vu lại được, khó khăn lắm mới chụp trộm được tấm hình kia, dẫn dụ chính thất tới. Kết quả chỉ vậy?
Phải biết là phụ nữ bên cạnh Quý Trì Vu không thiếu, thậm chí còn thay nhiều hơn thay áo, cô không dại gì tự hủy tiền đồ của mình. Dàn dựng tất cả, cũng chỉ vì muốn bị chính thất đánh ghen một trận, sếp tổng áy náy mà nâng đỡ, trao cho cô nhiều tài nguyên hơn một chút. Còn về phương diện kia, để tương lai rồi tính.
Trong phòng một lúc sau vang lên tiếng phụ nữ la hét và tiếng đập phá đồ đạc.
Thời Ly khoác tay Quý Trì Vu đi vào thang máy, thấy cúc áo cài kín tận cổ của Quý Trì Vu đã bị tháo bớt 3 cúc từ khi nào, để lộ vòm ngực vạm vỡ bên trong. Cô rất rất không vui, vội vàng giơ tay lên cài lại, vừa cài vừa càu nhàu:
“Ông xã, anh tính khoe da thịt cho ai xem hả?”
Quý Trì Vu cười một tiếng: “Cho em xem đó.” Rồi lại giơ tay nhéo cằm cô nâng lên, ép Thời Ly nhìn thẳng vào mắt mình: “Thời Ly, em cũng hư thật đó.”
Thời Ly chớp chớp mắt: “Ông xã, anh nói gì thế? Em không hiểu.”
Nói rồi ánh mắt cô lại chuyển xuống mấy cái cúc áo. Một người đàn ông bề ngoài điển trai, chín chắn, đạo mạo như này, không nên vì mấy chiếc cúc áo mà phá hỏng hình tượng.
Cô rất rất không thích!
Quý Trì Vu cúi xuống nhìn mấy cúc áo đã đóng lại hết, cảm thấy hơi gò bó nhưng cũng không tháo ra nữa. Chỉ nhìn số tầng trên màn hình điện tử không ngừng nhảy, trầm giọng nói với Thời Ly:
“Sau này đừng đến khách sạn tìm tôi nữa, tôi không thích.”
Thời Ly kéo tay Quý Trì Vu bước ra, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Ngũ quan của Thời Ly vô cùng kiều diễm, dù hôm nay cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc đồ trắng thanh thuần, nhưng cũng chẳng lấn át nổi vẻ quyến rũ, hồ mị. Quý Trì Vu vốn dĩ thích mẫu người như Nhiếp Mộng Hy - một đóa hoa sen trắng thanh tao, thuần khiết, yếu đuối, nhưng lần đầu tiên anh nhìn thấy Thời Ly đã hoàn toàn bị cô cướp mất hồn phách.
Thời Ly quả thực rất xinh đẹp, nếu không anh cũng sẽ chẳng đồng ý bước chân vào nấm mồ hôn nhân này.
Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài, leo lên xe có trợ lý đang chờ sẵn. Vừa vào xe, Quý Trì Vu đã kéo cằm Thời Ly qua, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo.
Thời Ly hơi ngẩn người, ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ lạ vấn vương xung quanh, cô hơi buồn nôn, song vẫn kiềm nén cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, nhắm mắt để mặc ông xã hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro