Nam Chính Kiếp Thế Thân: Hư Tình Giả Ý
Đại hội "tuyển...
2024-12-18 13:33:49
Thời Ly không ngờ Quý Trì Vu lại biết sinh nhật của cô, điều mà vốn chỉ dành cho những người quan trọng trong trái tim mình. Vì thế, để chữa ngượng, cô giả vờ đổ lỗi cho anh:
"Đến sinh nhật em mà anh cũng biết, còn sinh nhật anh lại chẳng chủ động nói cho em biết. Sợ em biết mật khẩu điện thoại nên bất chợt kiểm tra à?"
Quý Trì Vu nhéo mũi Thời Ly: "Thời Ly, sao em có thể đổi trắng thay đen như vậy? Tại sao lại thành lỗi của tôi chứ? Trên giấy đăng ký kết hôn có ghi thông tin của đối phương, đến số căn cước công dân của em, tôi cũng nhớ. Chẳng lẽ em ký đơn mà không thèm đọc sao?"
Thời Ly bĩu môi, lắc điện thoại trong tay: "Thế mật khẩu là bao nhiêu? Anh nói nhảm nhiều vậy làm gì!"
Quý Trì Vu thở dài: "2412."
Sinh nhật ngày 24/12, đêm Bình An ư?
Thời Ly bấm số, quả nhiên mở được điện thoại thật. Cô thầm ghi nhớ trong lòng, đợi đến sinh nhật Quý Trì Vu, tặng cho anh một bất ngờ coi như quà tạ lỗi vậy.
"Được rồi, em nhớ rồi."
Nói xong, Thời Ly đắm chìm vào thế giới tiểu thuyết của mình. Suốt chặng đường từ lúc trên xe tới lên máy bay, cả hai người không nói với nhau câu nào nữa. Suốt quãng đường, vì Thời Ly quá mải mê chú tâm vào điện thoại nên Quý Trì Vu phải nắm chặt tay cô. Người đi đường ai nấy khi thấy họ đều phải liếc thêm mấy lần vì ngưỡng mộ.
Máy bay từ từ cất cánh.
Thời Ly và Quý Trì Vu ngồi ở khoang thương gia rất riêng tư, còn là hai chiếc giường đối diện với nhau. Thế nên, lúc cô ngẩng mặt lên nhìn, phát hiện Quý Trì Vu đang chăm chú nhìn mình. Anh nhìn làm cô có chút mất tự nhiên:
"Ông xã, anh kéo vách ngăn lên đi."
Kéo vách ngăn giữa hai giường là có thể ngăn cách không gian.
Quý Trì Vu nhìn cô, cười nhếch miệng: "Tôi ngắm vợ tôi, có vấn đề gì sao?"
Thời Ly nhìn vào đôi mắt của Quý Trì Vu, bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú đến mức ngẩn người. Cô từng được một đôi mắt giống hệt như này ngắm nhìn vô số lần, trong mắt toàn là tình ý si mê. Trong thoảng chốc, ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến cô không phân biệt nổi đâu là quá khứ, đâu là thực tại. Trong mắt bỗng thoáng hiện lên lớp sương mù, khiến Quý Trì Vu phải sửng sốt.
“Giận rồi à?”
Thời Ly lập tức dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn vào khuôn mặt của Quý Trì Vu nữa, cô lắc đầu: “Không giận.” Cô lại vỗ vào tay vịn: “Tấm chắn, kéo lên đi. Anh đừng nhìn em.”
Quý Trì Vu không dám trêu chọc Thời Ly nữa, vội vàng nâng vách ngăn lên.
Náng xong, anh cầm tạp chi đọc giết thời gian, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng sụt sịt của Thời Ly. Quý Trì Vu nghĩ thầm, Thời Ly thật sự rất dễ bị chọc giận, như một cô bé mít ướt.
Thời Ly ngồi bên kia, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó bèn hạ giường xuống thấp, còn xin tiếp viên một cái chăn, trùm kín đầu ngủ.
Máy bay trực tiếp đáp xuống hòn đảo Tahiti, Thời Ly và Quý Trì Vu được nhân viên khu nghĩ dưỡng đón thẳng từ sân bay tới khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Hai người đặt chung một phòng, nhưng có tầng trên và tầng dưới, Thời Ly chọn ngủ tầng trên, vì trần nhà làm từ kính trong suốt, mở rèm ra không khác gì hoà mình vào thiên nhiên. Quý Trì Vu cũng không so đo, anh dặn cô thay đồ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi cả hai sẽ ra ngoài.
Thời Ly đi tắm, trang điểm xong mới mở va-li lấy đồ.
Có lẽ Quý Trì Vu không biết chọn đồ hoặc quên không dặn thím Vương, trong va-li chứa đầy quần áo nhưng tất cả đều là áo dài tay và quần dài kín mít. Điều này khiến Thời Ly ngơ ngác.
“Quý Trì vu, em đâu phải Thiết Phiến Công Chúa, anh muốn làm em nóng chết hả?” Cô phát cáu.
Quý Trì Vu bình thản đáp: “Chẳng phải em sợ đen da sao? Mặc dài tay sẽ không bị nắng chiếu.”
Thời Ly thật sự muốn đánh cho anh một trận.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo dài tay bằng vải voan mỏng màu trắng, phối với quần ống rộng màu xanh đậu. Cũng may Quý Trì Vu không muốn làm cô chết vì nóng thật, ít nhất anh không mang quần len.
Sau khi thay quần áo, cô nhận ra anh không mang giày cho mình.
Thôi vậy, đành chịu.
Thời Ly mất hết kiên nhẫn, đành xỏ tạm dép lê của khách sạn ra ngoài.
Quý Trì Vu dẫn Thời Ly đến một bãi cát hoang sơ. Đến nơi, cô phát hiện chỗ này quả thật rất đẹp.
Cát trắng mịn như tuyết, phía trước là bãi biển xanh như ngọc, xung quanh không quá đông người, hiếm khi được yên tĩnh như vậy.
“Cũng không tệ, đúng không?” Quý Trì Vu mỉm cười hỏi cô.
Thời Ly gật đầu.
“Tôi định bao cả eo biển này, xây dựng một khu bãi tắm kiêm cắm trại tư nhân chuyên dụng, kèm thêm khu vui chơi gia đình. Hôm nay đến đây để khảo sát.” Quý Trì Vu nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, nói ra những lời mang đậm tính cách của một nhà tư bản.
Cô biết ngay mà, sao anh có thể dỗi hơi dẫn cô đi tuần trăng mật được.
"Đến sinh nhật em mà anh cũng biết, còn sinh nhật anh lại chẳng chủ động nói cho em biết. Sợ em biết mật khẩu điện thoại nên bất chợt kiểm tra à?"
Quý Trì Vu nhéo mũi Thời Ly: "Thời Ly, sao em có thể đổi trắng thay đen như vậy? Tại sao lại thành lỗi của tôi chứ? Trên giấy đăng ký kết hôn có ghi thông tin của đối phương, đến số căn cước công dân của em, tôi cũng nhớ. Chẳng lẽ em ký đơn mà không thèm đọc sao?"
Thời Ly bĩu môi, lắc điện thoại trong tay: "Thế mật khẩu là bao nhiêu? Anh nói nhảm nhiều vậy làm gì!"
Quý Trì Vu thở dài: "2412."
Sinh nhật ngày 24/12, đêm Bình An ư?
Thời Ly bấm số, quả nhiên mở được điện thoại thật. Cô thầm ghi nhớ trong lòng, đợi đến sinh nhật Quý Trì Vu, tặng cho anh một bất ngờ coi như quà tạ lỗi vậy.
"Được rồi, em nhớ rồi."
Nói xong, Thời Ly đắm chìm vào thế giới tiểu thuyết của mình. Suốt chặng đường từ lúc trên xe tới lên máy bay, cả hai người không nói với nhau câu nào nữa. Suốt quãng đường, vì Thời Ly quá mải mê chú tâm vào điện thoại nên Quý Trì Vu phải nắm chặt tay cô. Người đi đường ai nấy khi thấy họ đều phải liếc thêm mấy lần vì ngưỡng mộ.
Máy bay từ từ cất cánh.
Thời Ly và Quý Trì Vu ngồi ở khoang thương gia rất riêng tư, còn là hai chiếc giường đối diện với nhau. Thế nên, lúc cô ngẩng mặt lên nhìn, phát hiện Quý Trì Vu đang chăm chú nhìn mình. Anh nhìn làm cô có chút mất tự nhiên:
"Ông xã, anh kéo vách ngăn lên đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kéo vách ngăn giữa hai giường là có thể ngăn cách không gian.
Quý Trì Vu nhìn cô, cười nhếch miệng: "Tôi ngắm vợ tôi, có vấn đề gì sao?"
Thời Ly nhìn vào đôi mắt của Quý Trì Vu, bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú đến mức ngẩn người. Cô từng được một đôi mắt giống hệt như này ngắm nhìn vô số lần, trong mắt toàn là tình ý si mê. Trong thoảng chốc, ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến cô không phân biệt nổi đâu là quá khứ, đâu là thực tại. Trong mắt bỗng thoáng hiện lên lớp sương mù, khiến Quý Trì Vu phải sửng sốt.
“Giận rồi à?”
Thời Ly lập tức dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn vào khuôn mặt của Quý Trì Vu nữa, cô lắc đầu: “Không giận.” Cô lại vỗ vào tay vịn: “Tấm chắn, kéo lên đi. Anh đừng nhìn em.”
Quý Trì Vu không dám trêu chọc Thời Ly nữa, vội vàng nâng vách ngăn lên.
Náng xong, anh cầm tạp chi đọc giết thời gian, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng sụt sịt của Thời Ly. Quý Trì Vu nghĩ thầm, Thời Ly thật sự rất dễ bị chọc giận, như một cô bé mít ướt.
Thời Ly ngồi bên kia, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó bèn hạ giường xuống thấp, còn xin tiếp viên một cái chăn, trùm kín đầu ngủ.
Máy bay trực tiếp đáp xuống hòn đảo Tahiti, Thời Ly và Quý Trì Vu được nhân viên khu nghĩ dưỡng đón thẳng từ sân bay tới khu nghỉ dưỡng tư nhân.
Hai người đặt chung một phòng, nhưng có tầng trên và tầng dưới, Thời Ly chọn ngủ tầng trên, vì trần nhà làm từ kính trong suốt, mở rèm ra không khác gì hoà mình vào thiên nhiên. Quý Trì Vu cũng không so đo, anh dặn cô thay đồ, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi cả hai sẽ ra ngoài.
Thời Ly đi tắm, trang điểm xong mới mở va-li lấy đồ.
Có lẽ Quý Trì Vu không biết chọn đồ hoặc quên không dặn thím Vương, trong va-li chứa đầy quần áo nhưng tất cả đều là áo dài tay và quần dài kín mít. Điều này khiến Thời Ly ngơ ngác.
“Quý Trì vu, em đâu phải Thiết Phiến Công Chúa, anh muốn làm em nóng chết hả?” Cô phát cáu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Trì Vu bình thản đáp: “Chẳng phải em sợ đen da sao? Mặc dài tay sẽ không bị nắng chiếu.”
Thời Ly thật sự muốn đánh cho anh một trận.
Cuối cùng, cô chọn một chiếc áo dài tay bằng vải voan mỏng màu trắng, phối với quần ống rộng màu xanh đậu. Cũng may Quý Trì Vu không muốn làm cô chết vì nóng thật, ít nhất anh không mang quần len.
Sau khi thay quần áo, cô nhận ra anh không mang giày cho mình.
Thôi vậy, đành chịu.
Thời Ly mất hết kiên nhẫn, đành xỏ tạm dép lê của khách sạn ra ngoài.
Quý Trì Vu dẫn Thời Ly đến một bãi cát hoang sơ. Đến nơi, cô phát hiện chỗ này quả thật rất đẹp.
Cát trắng mịn như tuyết, phía trước là bãi biển xanh như ngọc, xung quanh không quá đông người, hiếm khi được yên tĩnh như vậy.
“Cũng không tệ, đúng không?” Quý Trì Vu mỉm cười hỏi cô.
Thời Ly gật đầu.
“Tôi định bao cả eo biển này, xây dựng một khu bãi tắm kiêm cắm trại tư nhân chuyên dụng, kèm thêm khu vui chơi gia đình. Hôm nay đến đây để khảo sát.” Quý Trì Vu nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, nói ra những lời mang đậm tính cách của một nhà tư bản.
Cô biết ngay mà, sao anh có thể dỗi hơi dẫn cô đi tuần trăng mật được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro