Chương 2
Vụ Chi
2024-06-24 23:37:41
Nếu không phải con trai còn đang nằm trên giường bệnh, bà nhất định sẽ ra tay dạy dỗ con mình.
Dù nói thế, bà cũng không mắng Tống Quân Nghiên nữa, nhưng vẫn không cho cô sắc mặt tốt.
Đúng lúc này, một hộ sĩ vào phòng bệnh gọi mẹ Tiêu ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh giờ đây chỉ còn hai người.
Quân Nghiên đứng trước giường bệnh, sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn để bình giữ nhiệt lên ngăn tủ đầu giường, mở nắp ra, mùi thơm của cháo tỏa ra bốn phía át đi mùi nước sát trùng trong bệnh viện.
Cô múc một chén cháo thịt gà, khói bay nghi ngút, cẩn thận đưa tới trước mặt Lăng Tiêu Huyền, thấy sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, cô lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Anh muốn ăn cháo không? Cháo vừa mới nấu xong, vẫn còn ấm…”
“Chú Tống bảo em đến đây?” Lăng Tiêu Huyền nhìn chằm chằm Quân Nghiên, lạnh lùng hỏi.
Vì có liên quan tới Tống Mộc Thanh nên hắn cũng không thích cô em gái cùng cha khác mẹ này với cô ta.
Quân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Chị gái và ba cãi nhau rồi chạy tới bệnh viện... Ba sau khi biết chuyện để em đến bệnh viện xin lỗi anh và dì Tiêu…”
Tiêu Lăng Huyền cười nhạt, trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường, “Tôi không cần xin lỗi, bị gãy chân vì cứu Tống Mộc Thanh là chuyện của tôi, cô ta cũng không cần phải gả cho tôi, đã không muốn thì tôi sẽ không ép, em bảo với chú Tống đừng làm những điều thừa thãi nữa.”
Quân Nghiên co quắp đứng ở mép giường, chén cháo có chút nóng, đầu ngón tay cô đã hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn thành thật đứng ở đó, không dám hé răng nói lời nào.
Tiêu Lăng Huyền liếc mắt nhìn cô, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son nhưng vẫn rất xinh đẹp, mắt rũ xuống không dám nhìn hắn, dáng vẻ như tình nguyện để người ta trút giận.
Đột nhiên trong lòng thiếu niên có chút ngứa, hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng dịu dàng hơn vừa nãy một chút.
“Em để cháo xuống đi, hiện giờ tôi bị bó khắp người, không ăn được.”
“Vậy để em bón cho anh được không? Trước khi tới đây em đã hỏi dì Trương, trong này có thêm nhân sâm, giúp miệng vết thương của anh khép lại nhanh hơn.”
Quân Nghiên vừa nói vừa múc một muỗng cháo để gần miệng mình nhẹ nhàng thổi cho nguội bớt.
Ánh mắt Tiêu Lăng Huyền rơi vào cánh môi no đủ của thiếu nữ, đôi môi hơi vểnh lên vừa mềm mại vừa ngọt ngào có chút quyến rũ như đang dụ dỗ người ta tới nhấm nháp.
Hầu yết thiếu niên khẽ nhúc nhích, miệng lưỡi có chút khô, ánh mắt hắn vẫn luôn dính vào cánh môi của thiếu nữ, đến cả muỗng cháo đã được đưa đến bên miệng lúc nào cũng không biết.
Dù nói thế, bà cũng không mắng Tống Quân Nghiên nữa, nhưng vẫn không cho cô sắc mặt tốt.
Đúng lúc này, một hộ sĩ vào phòng bệnh gọi mẹ Tiêu ra ngoài, trong phòng bệnh yên tĩnh giờ đây chỉ còn hai người.
Quân Nghiên đứng trước giường bệnh, sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn để bình giữ nhiệt lên ngăn tủ đầu giường, mở nắp ra, mùi thơm của cháo tỏa ra bốn phía át đi mùi nước sát trùng trong bệnh viện.
Cô múc một chén cháo thịt gà, khói bay nghi ngút, cẩn thận đưa tới trước mặt Lăng Tiêu Huyền, thấy sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, cô lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Anh muốn ăn cháo không? Cháo vừa mới nấu xong, vẫn còn ấm…”
“Chú Tống bảo em đến đây?” Lăng Tiêu Huyền nhìn chằm chằm Quân Nghiên, lạnh lùng hỏi.
Vì có liên quan tới Tống Mộc Thanh nên hắn cũng không thích cô em gái cùng cha khác mẹ này với cô ta.
Quân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Chị gái và ba cãi nhau rồi chạy tới bệnh viện... Ba sau khi biết chuyện để em đến bệnh viện xin lỗi anh và dì Tiêu…”
Tiêu Lăng Huyền cười nhạt, trong giọng nói chứa đầy sự khinh thường, “Tôi không cần xin lỗi, bị gãy chân vì cứu Tống Mộc Thanh là chuyện của tôi, cô ta cũng không cần phải gả cho tôi, đã không muốn thì tôi sẽ không ép, em bảo với chú Tống đừng làm những điều thừa thãi nữa.”
Quân Nghiên co quắp đứng ở mép giường, chén cháo có chút nóng, đầu ngón tay cô đã hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn thành thật đứng ở đó, không dám hé răng nói lời nào.
Tiêu Lăng Huyền liếc mắt nhìn cô, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn son nhưng vẫn rất xinh đẹp, mắt rũ xuống không dám nhìn hắn, dáng vẻ như tình nguyện để người ta trút giận.
Đột nhiên trong lòng thiếu niên có chút ngứa, hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng dịu dàng hơn vừa nãy một chút.
“Em để cháo xuống đi, hiện giờ tôi bị bó khắp người, không ăn được.”
“Vậy để em bón cho anh được không? Trước khi tới đây em đã hỏi dì Trương, trong này có thêm nhân sâm, giúp miệng vết thương của anh khép lại nhanh hơn.”
Quân Nghiên vừa nói vừa múc một muỗng cháo để gần miệng mình nhẹ nhàng thổi cho nguội bớt.
Ánh mắt Tiêu Lăng Huyền rơi vào cánh môi no đủ của thiếu nữ, đôi môi hơi vểnh lên vừa mềm mại vừa ngọt ngào có chút quyến rũ như đang dụ dỗ người ta tới nhấm nháp.
Hầu yết thiếu niên khẽ nhúc nhích, miệng lưỡi có chút khô, ánh mắt hắn vẫn luôn dính vào cánh môi của thiếu nữ, đến cả muỗng cháo đã được đưa đến bên miệng lúc nào cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro