Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Tiểu Ngư nhi

2024-08-26 09:36:14

Hỗn chiến hạ màn, sắc trời đã hơi tối, bông tuyết bay tán loạn, không bao lâu đã che lấp vết máu cùng thi thể trên mặt đất. Đất trời trắng xoá một mảnh, tựa hồ tiếng giao tranh vừa rồi chưa từng xuất hiện.

Tu sĩ cấp thấp tạo thành tiểu đội bắt đầu dọn sạch chiến trường. Sở Ngư điểm lại quân số đệ tử Sở gia, xác nhận một người cũng không thiếu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may chỗ của hắn cách chiến trường khá xa, chỉ có Tạ Hi chú ý tới Sở Ngư bị đánh lén. Sở Ngư dặn dò y một chút, lại trấn an một chút, miễn cho hắn không chú ý một lúc là đứa này liền chạy tới trận doanh ma tu.

Trở lại Sở gia, Sở Ngư liếc mắt một cái liền thấy được Sở Thanh bung dù đứng ở trước cửa.

Sẽ không phải hắn vẫn luôn chờ ở nơi này đi?

Sở Ngư vội vàng đáp xuống, bước nhanh qua, “Đại ca!”

Hai mắt Sở Thanh sáng ngời: “Đệ đệ, không có việc gì đúng không? Có bị thương hay không? Thế nào? Có bị dọa hay không?”

Câu hỏi bay tới như súng liên thanh, Sở Ngư có chút chóng mặt. Lấy lại bình tĩnh, hắn kiên nhẫn mà trả lời từng câu một.

Sở Thanh hơi hơi yên tâm, bắt lấy Sở Ngư về phòng, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt. Sở Ngư tuy rằng nguyện ý nghe Sở Thanh dặn dò, nhưng hắn thật sự không thể tiếp thu thao thao bất tuyệt lúc này, vội vàng xoa xoa thái dương, làm ra bộ dáng mệt mỏi.

Sở Thanh luôn chú ý nhất cử nhất động của Sở Ngư. Thấy hắn mệt mỏi, lập tức ngừng nói, dặn hắn trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt.

Sở Ngư trở lại phòng, không bất ngờ khi thấy Tạ Hi dựa ở mép giường.

Lúc trước hai mắt Tạ Hi đỏ tươi, bộ dáng như muốn rút kiếm chém người. Hiện tại đã bình tĩnh không ít, Sở Ngư đi qua, cười cười: “Bình tĩnh rồi chứ?”

Tạ Hi mím môi, không lên tiếng, đem Sở Ngư ôm vào trong lòng, thân mình có chút run rẩy: “...... Sư huynh, ta thiếu chút nữa cho rằng......Ta lại muốn điên rồi......”

Nếu lúc ấy Sở Ngư mất mạng ở trước mắt y......

Tạ Hi không dám tưởng tượng.

Sở Ngư trầm mặc mà dựa vào trước ngực y, xoa xoa lưng y. Hắn cũng không nghĩ Ngụy Từ Âm một giây trước còn cười thân thiện nói thành ý, ngay sau đó liền thật sự thể hiện “thành ý” của mình.

Huống chi hắn còn có hữu dụng với Ngụy Từ Âm. Đột nhiên ra tay đánh lén như vậy, người này cũng thật sự làm ra được.

Cọ xát một hồi, Tạ Hi ôm Sở Ngư lên giường, đè hắn xuống hôn một trận. Hô hấp thô nặng, dừng một chút, lại không tiếp tục hôn xuống. Y đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, cằm đặt ở đỉnh đầu hắn, vòng tay ôm eo hắn, hô hấp nặng nề, nhẹ giọng nỉ non cái gì.

Y rất không có cảm giác an toàn, chỉ khi Sở Ngư xác thật bị y chiếm hữu, ở trong lòng y, sẽ không bị người đoạt đi, cũng sẽ không rời đi, như vậy Tạ Hi mới có thể an tâm.

Sở Ngư ngưng thần, liền nghe được tiếng gọi vụn vặt: “Sư huynh......Sư huynh......”

Sở Ngư nhẹ giọng đáp lại, học bộ dáng của y, gắt gao ôm y, thở dài.

May mắn hắn quyết định lưu lại. Nếu rời đi, không biết Tạ Hi sẽ hắc hóa thành cái dạng gì nữa......

Hai người gắt gao ôm nhau, thần kinh vốn căng chặt cũng dần thả lỏng. Ngực Sở Ngư nặng trĩu, đầu cũng có chút nặng nề. Hơi thở quen thuộc quanh quẩn chóp mũi, mơ mơ màng màng mà rơi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Sở Ngư bỗng nhiên bừng tỉnh.

Như là ngã xuống vực sâu, đột nhiên tỉnh lại thật sự có một loại cảm giác như sống sót sau tai nạn. Sở Ngư cử động cơ thể, chớp chớp mắt, đột nhiên phát giác không đúng.

......Vì sao hắn không ôm được Tạ Hi?

Hắn vừa cử động, Tạ Hi liền tỉnh, mờ mịt mà kêu một tiếng “Sư huynh”, đem người trong lòng ngực ôm ôm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, như là trải qua kinh thách cực đại, lập tức tách khỏi hắn.

Sở Ngư bị động tác của y dọa sợ.

Đứa nhỏ này thường ngày dính hắn suốt còn chưa đủ, tại sao đột nhiên lại bày ra bộ dáng như lâm đại địch?

Nhìn sắc mặt Tạ Hi không đúng, Sở Ngư ngồi dậy, nhíu nhíu mày: “Sư đệ? Sao vậy......”

Mặt Sở Ngư cứng lại.

Âm thanh từ trong miệng hắn truyền ra rõ ràng là giọng nói của một đứa trẻ.

Lại nhìn biểu cảm của Tạ Hi, Sở Ngư thấy chết không sờn, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, rồi ngửa đầu lên mới có thể thấy Tạ Hi.

......Hắn thu nhỏ.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Sau một lúc, Sở Ngư yên lặng lấy ra gương đồng, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Hình ảnh gương đồng chiếu ra rõ ràng là một đứa bé mũm mĩm trắng như ngọc tuyết. Thoạt nhìn chưa quá năm sáu tuổi, đôi mắt ngốc lăng tròn xoe, tóc đen mềm mại vắt trên vai. Quần áo quá rộng, lộ ra hơn phân nửa bả vai cùng ngực, màu da bạch ngọc nhìn ôn nhuận đến cực điểm, kiện áo trong trượt xuống mắt cá chân.

Tạ Hi như là nhìn thấy đồ vật gì đó kì lạ, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Sở Ngư một trận. Thật cẩn thận mà duỗi tay, chọc chọc khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc của Sở Ngư.

Xúc cảm mềm mềm từ đầu ngón tay tràn ra đến đáy lòng, ngón tay Tạ Hi run rẩy, nhỏ giọng kêu: “......Sư huynh?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy rằng bị thu nhỏ, nhưng y vẫn có thể nhìn ra Sở Ngư.

Sở Ngư lại lần nữa cứng đờ, buồn bực ôm đầu, đen mặt nói: “Ngụy Từ Âm cái tên hỗn trướng này......”

Thân thể hắn thu nhỏ lại mười phần chính là do Ngụy Từ Âm làm.

Con mẹ nó đùa cái gì vậy!

Trước kia là hắn nuôi một tiểu Tạ Hi, hiện tại đến lượt Tạ Hi mang theo một tiểu Sở Ngư sao?

Tạ Hi vốn dĩ cùng chung kẻ địch với Sở Ngư nhưng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, vẫn là nhịn không được phụt một tiếng bật cười.

Hành động thông thường của Sở Ngư vốn dĩ nên có hiệu quả trầm nộ, xứng với bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh tuấn mỹ nguyên chủ, vẫn luôn làm Tạ Hi muốn ngừng mà không được, chỉ nghĩ muốn đem hắn ấn ở trên giường hung hăng hôn môi một trận. Hiện tại Sở Ngư thu nhỏ, khuôn mặt nhỏ non nớt, đôi môi mím lại như là hướng người khác làm nũng giận dỗi.

Tạ Hi nhịn không được bước lại gần, học động tác trước kia của Sở Ngư, do dự một chút, duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn. Mềm mại, xúc cảm không tồi.

Khó trách Sở Ngư thích xoa bóp bóp như vậy......

Tạ Hi hai mắt sáng ngời. Kiếm được trò chơi mới, y đem Sở Ngư ôm vào trong lòng, làm lơ hắn giãy giụa, xoa xoa bóp bóp, chơi đến hăng say.

Sở Ngư đen mặt: “Tạ Hi, ngươi muốn bị đánh đúng không?”

Thanh âm giòn giòn nộn nộn, không hề có lực uy hiếp.

Tạ Hi yêu thích vô cùng, ôm Sở Ngư cọ cọ, giọng nói mang ý cười: “Không nghĩ sư huynh khi nhỏ lại đáng yêu như vậy.”

“Khi còn nhỏ đáng yêu hơn hiện tại nhiều.”

Sở Ngư mắt trợn trắng, giãy giụa một trận, vẫn là tránh không thoát, im lặng một lát, phóng ra đại chiêu.

“Sư đệ, nếu ta mắc kẹt ở dáng vẻ này.” Sở Ngư không mặn không nhạt mà nói, mặt không đổi sắc mà vươn tay nhỏ hướng hông Tạ Hi sờ sờ, lại cười nói, “Ngươi liền tự giải quyết đi.”

Tạ Hi sắc mặt cứng đờ: “......”

Sở Ngư ngửa đầu cười đến đắc ý.

Tạ Hi rũ mắt nhìn một lát, đột nhiên cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của hắn: “Tuy rằng huynh thu nhỏ, nhưng ngũ cô nương và trang hai mươi hẳn là vẫn có thể làm được bình thường?”

Sở Ngư: “......Tạ Hi, ngươi còn dám biến thái như vậy thì về sau đừng trèo lên giường ta.”

Tạ Hi thở dài, cảm giác vui sướng quỷ dị khi nhìn thấy tiểu Sở Ngư lắng xuống, trầm ngâm một lát, tìm áo ngoài của Sở Ngư tới, đem hắn cuốn lại bên trong, mặc vào áo choàng, ôm hắn ra khỏi phòng.

“Nếu để cho tên điên Sở Thanh kia nhìn thấy sư huynh thành như vậy, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp phun máu ngã xuống đất. Chúng ta trước tiên tìm sư tôn đi.”

Sở Ngư ôm cổ hắn, buồn bực gật gật đầu.

Biết ngay là không có chuyện tốt.

Ngụy Từ Âm thật đủ âm hiểm, bộ dáng này của hắn không thể xuất hiện ở trước mặt mọi người, vừa vặn có thể trộm đi tìm hắn. Bất quá......Ngụy Từ Âm nói là ở Vân Thác đợi, chẳng lẽ Mị Âm Cốc muốn rút lui trước?

Suy nghĩ sau một lúc lâu không có kết quả, Sở Ngư rụt lại trong lòng Tạ Hi, nhắm lại mắt nội coi. Vui mừng duy nhất chính là linh lực của hắn vẫn còn, chỉ là đã bị áp chế, không thể phát huy toàn bộ thực lực.

Tạ Hi nhìn hắn nhích tới nhích lui, nhịn không được cúi đầu lại hôn hôn đỉnh đầu hắn, thấp giọng nói: “Sư huynh......Kỳ thật......”

Sở Ngư ngẩng đầu nhìn y.

“Ta từng vài lần......” Tạ Hi e lệ ngượng ngùng, “Mơ thấy sư huynh sinh hài tử của chúng ta, lớn lên cùng bộ dáng hiện tại của sư huynh không sai biệt lắm......”

Sở Ngư đen mặt cấu y một cái.

Tên nhóc chết tiệt, cong thì cong, chạy sai kênh hắn cũng nói không gì, vậy mà còn muốn thêm một cái tag sinh tử văn làm hắn sinh con? Không có cửa!

Khi trở lại tiểu viện, trong viện trống rỗng, một người cũng không có. Sở Ngư ở đây mấy ngày, biết tám phần là Lục Khinh An đem Tam sư đệ ra ngoài huấn luyện. Hắn quét đi lớp tuyết trên ghế đá trong viện, đang muốn ngồi lên lại bị Tạ Hi nhấc lên.

“Ghế đá lạnh, sư huynh ngồi trong lòng ta đi.”

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm quen thuộc. Sở Ngư bị Tạ Hi ôm ngồi ở trên đùi y, lại lần nữa thở dài.

Hắn đã từng thường đem Tạ Hi ôm vào trong lòng dạy y những công pháp tối nghĩa khó hiểu. Hoặc là vào những ngày nhàn hạ, dựa vào ký ức cùng thân thể nguyên chủ, hắn ôm Tạ Hi đánh đàn, uống trà, quãng thời gian cùng đứa nhỏ lúc đó rất vui vẻ.

Phong thuỷ thay phiên chuyển.

Hiện tại người vui vẻ là Tạ Hi.

Tạ Hi tựa hồ cũng nhớ tới chuyện này, thấp thấp cười vài tiếng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư, nói: “Sư huynh còn có nhớ hay không, trước kia huynh thường xuyên ôm ta như vậy. Ta dán ở trước ngực huynh, có thể nghe được tiếng tim huynh đập......”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Ngư ngẩn ra, dựa gần sát ngực Tạ Hi.

Lúc này vạn vật đều im lặng, tuyết đã ngừng rới, mặt đất trong viện phủ tuyết trắng ánh đến mọi nơi có chút u quang, không ám trầm như vậy, càng có phần u tĩnh. Sở Ngư thả nhẹ hô hấp, nhắm mắt yên lặng nghe.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Sư đệ, cớ gì tim ngươi đập nhanh như vậy?”

Tạ Hi cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen tràn đầy ôn nhu, phảng phất Sở Ngư chính là cả thế giới, nhẹ giọng nói: “Bởi vì sư huynh ở ta trong lòng.”

Sở Ngư trầm mặc một chút.

Sở Ngư: “......Đồ luyến đồng.”

Khóe miệng Tạ Hi giật giật, đang muốn cứu giúp hình tượng của mình một chút, cửa tiểu viện “Kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra.

Tiến vào đầu tiên chính là thân hình cao gầy, trầm lạnh như băng Lục Khinh An, vào cửa quét mắt qua bàn đá nơi một lớn một nhỏ đang ngồi, bước chân hơi ngừng, nhìn chằm chằm Sở Ngư, mày hơi hơi nhăn lại.

Tam sư đệ cả người vô lực, tay chân nhũn ra, đổ mồ hôi đầm đìa, sống không bằng chết, chui ra nửa cái đầu, khàn khàn nói: “Sư tôn......Làm sao vậy?”

Tam sư đệ theo tầm mắt Lục Khinh An nhìn qua, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Nhị, nhị sư huynh, huynh đã trở lại rồi!”

Tạ Hi mặt vô cảm, ôm trong lòng Sở Ngư nỗ lực giữ mặt vô cảm, bảo trì sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc mà ngồi ở cạnh bàn đá.

Tam sư đệ lúc này mới chú ý tới Sở Ngư trong lòng Tạ Hi, lập tức trừng lớn mắt: “Nhị nhị nhị nhị sư huynh! Này này đây là......Con riêng của huynh?!”

Răng rắc một tiếng, Tạ Hi đứng lên khiến mặt đất nứt ra cái hố.

Tam sư đệ ngầm hiểu, thở phào một hơi: “Làm ta sợ muốn chết......Đây là?” Hắn nhìn kỹ mặt mày Sở Ngư, càng nhìn càng là cảm thấy quen mắt, suy nghĩ sau một lúc lâu thì bừng tỉnh đại ngộ.

“Sư tôn, đây là con của Đại sư huynh và Nhị sư huynh hài tử sao? Không đúng, Đại sư huynh không sinh được mà......”

Sở Ngư rút tay về, nhanh chóng ngồi xổm xuống nắm lên một vốc tuyết, tạo thành quả cầu, lạnh giọng mở miệng: “Tam sư đệ.”

Tam sư đệ chỉ vào chính mình, mặt khiếp sợ: “Ta?”

Sở Ngư không chút do dự ném cầu tuyết qua.

“Hưu” một thanh âm vang lên, Tam sư đệ hét lên rồi ngã gục, lập tức bỏ mình.

Sở Ngư dù không dùng sức quá lớn, Tam sư đệ vẫn bị dọa.

Xem bọn hắn làm ầm ĩ đủ rồi, Lục Khinh An mới lắc đầu, đến gần Sở Ngư, ngưng mi nhìn một lát, nói: “Ngư nhi, sao lại thế này?”

Sở Ngư bị cách gọi Ngư nhi làm cho run run một chút, yên lặng kéo lại cổ áo. Đang muốn tự thuật một chút tiền căn hậu quả, bên tai bỗng nhiên liền vang lên một trận cười như phát rồ.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Sở Ngư: “......”

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Một đạo hư ảnh nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện ở dưới tàng cây, bị băng sương giả dạng đến trong suốt. Hắc y thanh niên dựa vào trên thân cây, chỉ vào Sở Ngư cười đến chết đi sống lại.

Sở Ngư đen mặt: “Thẩm Niệm......Tiền bối, đã lâu không gặp.”

Thẩm Niệm cười đến nước mắt đều chảy ra. Cưỡng chế nhẫn nhịn rồi lại xì một tiếng. Hắn tiến đến bên người Lục Khinh An, kề vai sát cánh, ý cười đầy mặt.

“An An, ngươi xem, tiểu Ngư nhi thật sự trở thành tiểu Ngư nhi rồi.”

Lục Khinh An mặt vô cảm, cũng không hất tay hắn đi, lạnh lùng nói: “Gọi thêm một tiếng, ta có thể cho ngươi ngủ tiếp trăm năm.”

Thẩm Niệm ai ai vãn hồi: “Đừng mà, ta nói này huynh đệ, chúng ta trước kia gặp qua chưa? Vì sao ta vừa thấy ngươi liền có cảm giác đặc biệt thân thiết, đặc biệt muốn cùng ngươi lên giường......Ngươi đừng trừng ta, ta nói thật. Ngươi có phải lớn lên đặc biệt giống lão bà của ta không?”

Lục Khinh An lạnh mặt, bội kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt khủng bố.

Thẩm Niệm thức thời mà câm miệng, nhìn nhìn Sở Ngư, chớp đôi mắt, buột miệng thốt ra: “Ngươi đụng tới người của Mị Âm Cốc phải không?”

Nói xong hắn mới cào cào đầu, chậc một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm một câu gì.

Sở Ngư biết ký ức hắn thiếu hụt, còn chú ý tới Tam sư đệ run lẩy bẩy đang ngồi xổm bên cạnh đủ nghe được đại bí mật, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Niệm lắc đầu, dựa vào tàn lưu ký ức, hồi ức một lúc, nói: “Sở tiểu tử, ngươi bị ai hạ thuật? Thuật này tuy rằng không có hại, nhưng muốn giải thuật cần có người thi thuật, cho nên ta cũng không giúp được ngươi. Nếu ngươi không muốn cả đời kẹt ở bộ dáng này, vẫn là nên đi tìm người hạ thuật đi.”

Dừng một chút, hắn cười hì hì thêm một câu: “Bất quá, so với cái mặt quan tài không khác gì sư tôn của ngươi, bộ dáng nhỏ con này thật ra càng khiến người thích.”

Lục Khinh An sắc mặt càng lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Số ký tự: 0