Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng
Dạo chơi
Tiểu Thảo Mộc
2024-10-01 21:05:22
“ sư tôn, người cảm thấy bộ này con mặc đẹp không?” Lâm Ngôn Hy bước ra từ cửa hàng bán y phục nói.
“ gói lại “ Mục Nhã Trúc nhìn y rồi gật đầu nói với tiểu nhị.
“ thử tiếp bộ này “ Hắn lấy cho y thêm một bộ màu trắng, rồi đầy y vào trong.
Lâm Ngôn Hy cũng ngoan ngoãn nghe theo, chuyện là sau khi y quay trở về Thiên Kiếm Môn thì ngày hôm sau Mục Nhã Trúc đã dẫn y đi xuống núi chơi.Hắn bảo là sợ y nhàm chán, nhưng kì lạ sao chỉ có hai người vậy?.
Xuống chân núi hai người đi đến Huyện Thành của dân gian, Mục Nhã Trúc dẫn y đi ăn rồi đến cửa hiệu trang phục.Hắn chọn hết bộ này đến bộ khác cho y mặc thử, hầu như bộ nào y mặc đều gói lại mang về!.
Tổng đã hơn mười bộ rồi, quá xá đã, cảm giác có kim chủ bao nuôi là đây sao?.Lâm Ngôn Hy đùa đó, sư tôn y thì làm sao có thể là kim chủ được!.
Nhưng cảm giác mà muốn cái gì là có cái đó, đúng là sướng đến rung người luôn.Lúc đi ra từ cửa hàng trang phục Lâm Ngôn Hy đã có thêm gần hai mươi bộ trang phục và hiện đang ở trong nhẫn trữ vật của sư tôn.
Đi đến cửa hàng trang sức, Mục Nhã Trúc lại chọn cho y vài cây trâm cày, thấy cây nào hợp với y hắn đều mua.Đúng là người giàu có, vung tay mua đồ mắc tiền cũng không chớp một cái.
Hai người dạo chơi đến chiều, thì ở đây lại có tổ chức lễ hội.Đêm xuống người dân đến rất nhiều, bọn họ lũ lượt đi thả đèn hoa đăng, Lâm Ngôn Hy ham vui cũng đi thả một cái, kéo theo Mục Nhã Trúc hai người hai cái, mà viết lời ước nguyện.
Cầm đèn hoa đăng trên tay, Mục Nhã Trúc nhìn chầm chầm suy nghĩ đến xuất thần.Đã bao lâu rồi, hắn không còn làm những việc này nữa.
Chắc cũng qua mấy trăm năm rồi, trước kia hắn cũng phụ mẫu và đệ đệ, muội muội cũng hay đến những lễ hội chơi.Nhà của Mục Nhã Trúc sống gần huyện thành, phụ thân hắn mỗi lần có lễ hội náo nhiệt đều dẫn cả nhà đến chơi.
Cũng là cùng theo dòng người đến thả hoa đăng, lúc đó hắn viết ước nguyện là gì nhỉ? Mục Nhã Trúc cũng quên mất rồi, đến hình ảnh về người thân cũng dần mơ hồ.
Nhưng có một điều hắn sẽ không bao giờ quên, chính là ánh lửa cùng khói đêm đó, là ánh mắt của phụ mẫu, tiếng kêu khóc đầy sợ hãi của đệ đệ cùng muội muội.
Lâm Ngôn Hy đã viết xong ước nguyện, y thả hoa đăng xuống mặt hồ, nhưng vẫn không thấy sư tôn có hành động gì khác.Ngài chỉ đứng im, nhìn chầm chầm vào đèn hoa đăng trên tay đến xuất thần, y nhịn không được gọi một tiếng.
“ sư tôn “
Mục Nhã Trúc nghe đến giọng y, liền hồi thần lắc đầu một cái, rồi viết lên đèn hoa đăng thả xuống mặt hồ.
“ người viết gì thế “ Lâm Ngôn Hy tò mò mà đi lại gần dò hỏi.
“ nói ra không hiệu nghiệm “ Mục Nhã Trúc nghiêm túc nói.
“ xì, người cũng tin à? không muốn nói thì thôi vậy” Lâm Ngôn Hy chu môi nói.
Hắn nhìn y, bất đắt dĩ mà thở dài, sau đó nắm tay y rời khỏi đám đông.Lâm Ngôn Hy nhìn bàn tay to lớn của y sư phụ mình, liền lẩm bẩm nói.
“ con có phải con nít đâu “
“ ừm, con là một đứa trẻ to xác “ Mục Nhã Trúc nhẹ giọng nói, hơi nghiên về phía y.
Trong không gian ồn ào, đầy âm thanh khác nhau pha lẫn vào bốn phía.Nhưng Lâm Ngôn Hy chỉ nghe được duy nhất giọng của sư tôn nhà mình, cùng với ngửi thấy mùi hương của cây trúc đầy quen thuộc của sư tôn.
Bỗng nhiên trong lòng y cảm thấy nhẹ nhàng và an toàn, như một đứa trẻ mà mặc cho Mục Nhã Trúc dẫn đi.Không biết là y cảm thấy lạnh vì gió đêm hay là thế nào, mà Lâm Ngôn Hy cảm thấy bàn tay của sư tôn thật ấm, sự ấm áp lan ra chạm đến trái tim y.
Nhưng có lẽ không chỉ mỗi y cảm thấy ấm áp, mà Mục Nhã Trúc cũng cảm nhận được hơi ấm từ y.Sự ấm áp chạm đến trái tim của hắn, cùng với chớp mũi có thể ngửi thấy được mùi hương như hoa linh lan trên người y.
Một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu khiến mỗi lần Mục Nhã Trúc đến gần y đều cảm thấy thư thái và muốn đấm chìm trong cảm giác bình yên này mãi.
Dạo chơi một ngày, cũng nên trở về sơn môn.Lâm Ngôn Hy được Mục Nhã Trúc ngự kiếm trở về, đơn giản y ngự không giỏi cũng không thạo đường.Để tránh rắc rối, thì để hắn trở y sẽ tốt nhất!.
Có lần Lâm Ngôn Hy bảo ’ sư tôn, người tin con, để đệ tử ngự kiếm trở người về '.Kết quả là ngày hôm đó, Lâm Ngôn Hy đi lạc đường, xíu nữa là ngự kiếm trở Mục Nhã Trúc vào ngọn cây.
Một mình y ngự kiếm còn không tốt, lại không thạo đường, huống chi trợ theo Mục Nhã Trúc.Quả nhiên lòng tin đặt vào sai người, từ đó về sau không ai dám lên cho y ngự kiếm nữa.
Ngoài ngự kiếm ra thì những mặc tu hành khác của y, cũng được coi là phát triển ổn định.Nổi bật nhất là khoản nhạc khí, nhìn ra Lâm Ngôn Hy rất có thiên phú ở điểm này.
…
Khả năng ngày mai không có chap, đọc đỡ chương này đi nhoa.Iu các nàngggg.
“ gói lại “ Mục Nhã Trúc nhìn y rồi gật đầu nói với tiểu nhị.
“ thử tiếp bộ này “ Hắn lấy cho y thêm một bộ màu trắng, rồi đầy y vào trong.
Lâm Ngôn Hy cũng ngoan ngoãn nghe theo, chuyện là sau khi y quay trở về Thiên Kiếm Môn thì ngày hôm sau Mục Nhã Trúc đã dẫn y đi xuống núi chơi.Hắn bảo là sợ y nhàm chán, nhưng kì lạ sao chỉ có hai người vậy?.
Xuống chân núi hai người đi đến Huyện Thành của dân gian, Mục Nhã Trúc dẫn y đi ăn rồi đến cửa hiệu trang phục.Hắn chọn hết bộ này đến bộ khác cho y mặc thử, hầu như bộ nào y mặc đều gói lại mang về!.
Tổng đã hơn mười bộ rồi, quá xá đã, cảm giác có kim chủ bao nuôi là đây sao?.Lâm Ngôn Hy đùa đó, sư tôn y thì làm sao có thể là kim chủ được!.
Nhưng cảm giác mà muốn cái gì là có cái đó, đúng là sướng đến rung người luôn.Lúc đi ra từ cửa hàng trang phục Lâm Ngôn Hy đã có thêm gần hai mươi bộ trang phục và hiện đang ở trong nhẫn trữ vật của sư tôn.
Đi đến cửa hàng trang sức, Mục Nhã Trúc lại chọn cho y vài cây trâm cày, thấy cây nào hợp với y hắn đều mua.Đúng là người giàu có, vung tay mua đồ mắc tiền cũng không chớp một cái.
Hai người dạo chơi đến chiều, thì ở đây lại có tổ chức lễ hội.Đêm xuống người dân đến rất nhiều, bọn họ lũ lượt đi thả đèn hoa đăng, Lâm Ngôn Hy ham vui cũng đi thả một cái, kéo theo Mục Nhã Trúc hai người hai cái, mà viết lời ước nguyện.
Cầm đèn hoa đăng trên tay, Mục Nhã Trúc nhìn chầm chầm suy nghĩ đến xuất thần.Đã bao lâu rồi, hắn không còn làm những việc này nữa.
Chắc cũng qua mấy trăm năm rồi, trước kia hắn cũng phụ mẫu và đệ đệ, muội muội cũng hay đến những lễ hội chơi.Nhà của Mục Nhã Trúc sống gần huyện thành, phụ thân hắn mỗi lần có lễ hội náo nhiệt đều dẫn cả nhà đến chơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng là cùng theo dòng người đến thả hoa đăng, lúc đó hắn viết ước nguyện là gì nhỉ? Mục Nhã Trúc cũng quên mất rồi, đến hình ảnh về người thân cũng dần mơ hồ.
Nhưng có một điều hắn sẽ không bao giờ quên, chính là ánh lửa cùng khói đêm đó, là ánh mắt của phụ mẫu, tiếng kêu khóc đầy sợ hãi của đệ đệ cùng muội muội.
Lâm Ngôn Hy đã viết xong ước nguyện, y thả hoa đăng xuống mặt hồ, nhưng vẫn không thấy sư tôn có hành động gì khác.Ngài chỉ đứng im, nhìn chầm chầm vào đèn hoa đăng trên tay đến xuất thần, y nhịn không được gọi một tiếng.
“ sư tôn “
Mục Nhã Trúc nghe đến giọng y, liền hồi thần lắc đầu một cái, rồi viết lên đèn hoa đăng thả xuống mặt hồ.
“ người viết gì thế “ Lâm Ngôn Hy tò mò mà đi lại gần dò hỏi.
“ nói ra không hiệu nghiệm “ Mục Nhã Trúc nghiêm túc nói.
“ xì, người cũng tin à? không muốn nói thì thôi vậy” Lâm Ngôn Hy chu môi nói.
Hắn nhìn y, bất đắt dĩ mà thở dài, sau đó nắm tay y rời khỏi đám đông.Lâm Ngôn Hy nhìn bàn tay to lớn của y sư phụ mình, liền lẩm bẩm nói.
“ con có phải con nít đâu “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ ừm, con là một đứa trẻ to xác “ Mục Nhã Trúc nhẹ giọng nói, hơi nghiên về phía y.
Trong không gian ồn ào, đầy âm thanh khác nhau pha lẫn vào bốn phía.Nhưng Lâm Ngôn Hy chỉ nghe được duy nhất giọng của sư tôn nhà mình, cùng với ngửi thấy mùi hương của cây trúc đầy quen thuộc của sư tôn.
Bỗng nhiên trong lòng y cảm thấy nhẹ nhàng và an toàn, như một đứa trẻ mà mặc cho Mục Nhã Trúc dẫn đi.Không biết là y cảm thấy lạnh vì gió đêm hay là thế nào, mà Lâm Ngôn Hy cảm thấy bàn tay của sư tôn thật ấm, sự ấm áp lan ra chạm đến trái tim y.
Nhưng có lẽ không chỉ mỗi y cảm thấy ấm áp, mà Mục Nhã Trúc cũng cảm nhận được hơi ấm từ y.Sự ấm áp chạm đến trái tim của hắn, cùng với chớp mũi có thể ngửi thấy được mùi hương như hoa linh lan trên người y.
Một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu khiến mỗi lần Mục Nhã Trúc đến gần y đều cảm thấy thư thái và muốn đấm chìm trong cảm giác bình yên này mãi.
Dạo chơi một ngày, cũng nên trở về sơn môn.Lâm Ngôn Hy được Mục Nhã Trúc ngự kiếm trở về, đơn giản y ngự không giỏi cũng không thạo đường.Để tránh rắc rối, thì để hắn trở y sẽ tốt nhất!.
Có lần Lâm Ngôn Hy bảo ’ sư tôn, người tin con, để đệ tử ngự kiếm trở người về '.Kết quả là ngày hôm đó, Lâm Ngôn Hy đi lạc đường, xíu nữa là ngự kiếm trở Mục Nhã Trúc vào ngọn cây.
Một mình y ngự kiếm còn không tốt, lại không thạo đường, huống chi trợ theo Mục Nhã Trúc.Quả nhiên lòng tin đặt vào sai người, từ đó về sau không ai dám lên cho y ngự kiếm nữa.
Ngoài ngự kiếm ra thì những mặc tu hành khác của y, cũng được coi là phát triển ổn định.Nổi bật nhất là khoản nhạc khí, nhìn ra Lâm Ngôn Hy rất có thiên phú ở điểm này.
…
Khả năng ngày mai không có chap, đọc đỡ chương này đi nhoa.Iu các nàngggg.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro