Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng
Vòng hai
Tiểu Thảo Mộc
2024-10-01 21:05:22
Tiêu Dật đứng quan sát bằng lăng kính tại quảng trường, kế bên là một nam nhân có vẻ ngoài dễ nhìn cùng một nữ nhân ngũ quan thanh tú.
" đại sư huynh, có vẻ huynh để ý đến tiểu mỹ nhân kia quá ha " Tống Khải Quân xoa cầm nói.
Tiêu Dật mỉm cười nhìn sư đệ nhưng không nói gì cả, nhưng nó lại làm cho Tống Khải Quân ớn lạnh.Sư huynh đệ bao lâu nay, gả còn không biết nhà mình đại sư huynh tính tình sao?, ngoài mặt thì cười chứ cũng không biết trong lòng huynh ấy đang hố người ra sao đâu.
" Khải Quân, huynh chọc đại sư huynh làm gì chứ? cẩn thận huynh ấy giao lưu võ nghệ đấy " Sư Muội Lưu Thấm tinh nghịch nháy mắt nói.
Tiêu Dật vẫn là nụ cười trên môi không giảm nói" sư đệ cùng sư muội có vẻ tu luyện gần đây rất thuận lợi, nên rảnh rỗi để ta nói với sư thúc cho hai người vài khảo hạch "
Hai người liền nghĩ đến nhà mình sư tôn nóng nảy lại ưu bạo lực mà vội vàng xua tay, hai người họ là được giao phó đến trong coi cùng đại sư huynh lần này.
Nếu làm không tốt bị cáo trạng liền rất thảm a, sư huynh sao mà ngài có thể cười khi nói lời ác độc này vậy hả!?.
Ba người lại im lặng tiếp tục quan sát trong lăng kính.
Tại ngọn núi được thử thách ở vòng đầu tiên.
Lâm Ngôn Hy đang suy nghĩ tìm cách leo lên, nhưng chưa kịp để y lên ý tưởng thì đã bị người hắt văng ra sau.Nam nhân cao lớn, thô kệch kia cũng không quan tâm đến y có bị thương không, chỉ chăm chăm vào việc leo lên phía trước.
Đám người phía sau cũng điên cuồng leo lên, người phía sau xô người phía trước.Người đã leo lên được bị người phía sau kéo xuống, có người đã rơi xuống mà chết.
Đây có lẽ là một xã hội thu nhỏ, bạn sẽ chẳng biết được sự độc ác, tàn nhẫn của thế giới, nếu chưa chuyện đó chưa liên quan đến lợi ích của họ.
Giống như bây giờ đây, khi mà nói cuộc khảo hạch này chỉ chọn mười người đứng đầu, những người khác đều muốn loại bỏ kẻ cạnh trạnh, để bản thân làm người được chọn.Lâm Ngôn Hy có chút lạnh lòng, y sống hai kiếp, kiếp trước đã gặp nhiều chuyện như vậy, chỉ là không có tàn nhẫn đến mức hại người như vậy giờ mà thôi.
Nhìn những người rơi xuống đều chết không đẹp mắt tí nào, Lâm Ngôn Hy nhìn lại bàn tay bị trảy của mình, còn tốt không sao cả.Y đứng dậy lại điên cuồng mà chen vào leo lên vách núi, y cẩn thận để tránh bị hại.
Bàn tay bám vào đá mà bị xước không ít, có nơi đã gớm máu.Sự cố gắng của y cuối cùng đã được đáp lại, y là người cuối cùng leo lên được đỉnh núi đúng thời hạn.
Lâm Ngôn Hy cảm thấy sức lực đời này của mình đều đem sử dụng hết vào ngày hôm nay.Lúc này bọn họ lại nghe được tiếng nói không không trung.
" những người đã thông qua, liền leo lên cái thang đó, những kẻ còn lại quay về " Tiêu Dật lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, những kẻ không thông qua liền bị một sức mạnh vô hình ném rời khỏi núi, à phải nói là rời xa khỏi Thiên Kiếm Môn, đương nhiên là không bị thương gì rồi.Còn những kẻ thông qua, nhìn nhau sau đó hít sâu một hơi mà leo lên.
Nhưng có đơn giản là leo lên cái thang làm bằng dây leo trọc trời vậy không? hay còn bài kiểm tra nào khác nữa, cái gọi là khảo nghiệm tâm cảnh là gì?.
Lâm Ngôn Hy cũng liều mạng mà leo lên cái thang, được một lúc y cảm thấy xung quanh thay đổi.Bầu trời chuyển sang đỏ, bắt đầu có lửa xuất hiện phía trước ngăn lại không cho y tiếp tục tiến lên nữa.
Trong ngọn lửa đó mơ hồ y nhìn thấy được cảnh kiếp này phụ mẫu lúc qua đời, y chỉ mới mười ba tuổi một ca nhi phải vất vả mà trưởng thành.Lâm Ngôn Hy lại nhìn thấy cảnh mình bị phú nhị đại ở trấn bắt ép làm thiếp, sau đó y thấy mình đi đến Thiên Kiếm Môn.
Từng chuyện một cứ lập đi lập lại như một thước phim, y như bị nhấn chìm trong đó.Nhưng Lâm Ngôn Hy trong mơ màn nghe tiếng gọi của phụ mẫu.
" Tiểu Hy "
" Tiểu Hy "
" cố lên "
" con làm được mà "
Lâm Ngôn Hy liền tỉnh táo lại, khung cảnh liền quay về bình thường.Lúc này y mới hiểu thì ra vòng hai khảo nghiệm tâm cảnh là như vậy, lúc nãy nghe được tiếng của phụ thân cùng mẫu thân, có phải họ luôn dõi theo y hay không.
Nếu vậy càng không thể làm họ thất vọng được, Lâm Ngôn Hy chỉ biết cố gắng hết sức mà leo lên tới đỉnh, y chỉ biết cố gắng và cố gắng.Đến cuối cùng điểm kết thúc là một vòng ánh sáng chói mắt, khiến y không thể nhìn rõ được nữa, đến khi mở mắt ra đã quay về quảng trường rồi.
" đại sư huynh, có vẻ huynh để ý đến tiểu mỹ nhân kia quá ha " Tống Khải Quân xoa cầm nói.
Tiêu Dật mỉm cười nhìn sư đệ nhưng không nói gì cả, nhưng nó lại làm cho Tống Khải Quân ớn lạnh.Sư huynh đệ bao lâu nay, gả còn không biết nhà mình đại sư huynh tính tình sao?, ngoài mặt thì cười chứ cũng không biết trong lòng huynh ấy đang hố người ra sao đâu.
" Khải Quân, huynh chọc đại sư huynh làm gì chứ? cẩn thận huynh ấy giao lưu võ nghệ đấy " Sư Muội Lưu Thấm tinh nghịch nháy mắt nói.
Tiêu Dật vẫn là nụ cười trên môi không giảm nói" sư đệ cùng sư muội có vẻ tu luyện gần đây rất thuận lợi, nên rảnh rỗi để ta nói với sư thúc cho hai người vài khảo hạch "
Hai người liền nghĩ đến nhà mình sư tôn nóng nảy lại ưu bạo lực mà vội vàng xua tay, hai người họ là được giao phó đến trong coi cùng đại sư huynh lần này.
Nếu làm không tốt bị cáo trạng liền rất thảm a, sư huynh sao mà ngài có thể cười khi nói lời ác độc này vậy hả!?.
Ba người lại im lặng tiếp tục quan sát trong lăng kính.
Tại ngọn núi được thử thách ở vòng đầu tiên.
Lâm Ngôn Hy đang suy nghĩ tìm cách leo lên, nhưng chưa kịp để y lên ý tưởng thì đã bị người hắt văng ra sau.Nam nhân cao lớn, thô kệch kia cũng không quan tâm đến y có bị thương không, chỉ chăm chăm vào việc leo lên phía trước.
Đám người phía sau cũng điên cuồng leo lên, người phía sau xô người phía trước.Người đã leo lên được bị người phía sau kéo xuống, có người đã rơi xuống mà chết.
Đây có lẽ là một xã hội thu nhỏ, bạn sẽ chẳng biết được sự độc ác, tàn nhẫn của thế giới, nếu chưa chuyện đó chưa liên quan đến lợi ích của họ.
Giống như bây giờ đây, khi mà nói cuộc khảo hạch này chỉ chọn mười người đứng đầu, những người khác đều muốn loại bỏ kẻ cạnh trạnh, để bản thân làm người được chọn.Lâm Ngôn Hy có chút lạnh lòng, y sống hai kiếp, kiếp trước đã gặp nhiều chuyện như vậy, chỉ là không có tàn nhẫn đến mức hại người như vậy giờ mà thôi.
Nhìn những người rơi xuống đều chết không đẹp mắt tí nào, Lâm Ngôn Hy nhìn lại bàn tay bị trảy của mình, còn tốt không sao cả.Y đứng dậy lại điên cuồng mà chen vào leo lên vách núi, y cẩn thận để tránh bị hại.
Bàn tay bám vào đá mà bị xước không ít, có nơi đã gớm máu.Sự cố gắng của y cuối cùng đã được đáp lại, y là người cuối cùng leo lên được đỉnh núi đúng thời hạn.
Lâm Ngôn Hy cảm thấy sức lực đời này của mình đều đem sử dụng hết vào ngày hôm nay.Lúc này bọn họ lại nghe được tiếng nói không không trung.
" những người đã thông qua, liền leo lên cái thang đó, những kẻ còn lại quay về " Tiêu Dật lạnh nhạt nói.
Vừa dứt lời, những kẻ không thông qua liền bị một sức mạnh vô hình ném rời khỏi núi, à phải nói là rời xa khỏi Thiên Kiếm Môn, đương nhiên là không bị thương gì rồi.Còn những kẻ thông qua, nhìn nhau sau đó hít sâu một hơi mà leo lên.
Nhưng có đơn giản là leo lên cái thang làm bằng dây leo trọc trời vậy không? hay còn bài kiểm tra nào khác nữa, cái gọi là khảo nghiệm tâm cảnh là gì?.
Lâm Ngôn Hy cũng liều mạng mà leo lên cái thang, được một lúc y cảm thấy xung quanh thay đổi.Bầu trời chuyển sang đỏ, bắt đầu có lửa xuất hiện phía trước ngăn lại không cho y tiếp tục tiến lên nữa.
Trong ngọn lửa đó mơ hồ y nhìn thấy được cảnh kiếp này phụ mẫu lúc qua đời, y chỉ mới mười ba tuổi một ca nhi phải vất vả mà trưởng thành.Lâm Ngôn Hy lại nhìn thấy cảnh mình bị phú nhị đại ở trấn bắt ép làm thiếp, sau đó y thấy mình đi đến Thiên Kiếm Môn.
Từng chuyện một cứ lập đi lập lại như một thước phim, y như bị nhấn chìm trong đó.Nhưng Lâm Ngôn Hy trong mơ màn nghe tiếng gọi của phụ mẫu.
" Tiểu Hy "
" Tiểu Hy "
" cố lên "
" con làm được mà "
Lâm Ngôn Hy liền tỉnh táo lại, khung cảnh liền quay về bình thường.Lúc này y mới hiểu thì ra vòng hai khảo nghiệm tâm cảnh là như vậy, lúc nãy nghe được tiếng của phụ thân cùng mẫu thân, có phải họ luôn dõi theo y hay không.
Nếu vậy càng không thể làm họ thất vọng được, Lâm Ngôn Hy chỉ biết cố gắng hết sức mà leo lên tới đỉnh, y chỉ biết cố gắng và cố gắng.Đến cuối cùng điểm kết thúc là một vòng ánh sáng chói mắt, khiến y không thể nhìn rõ được nữa, đến khi mở mắt ra đã quay về quảng trường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro