Chương 3
Quan Mộc
2024-09-07 16:34:36
Khưu Bạch khóc không ra nước mắt, dựa theo trong sách nói, cách lúc nữ chính trọng sinh đại khái còn 1 tháng nữa, đợi đến khi nữ chính trọng sinh, chuyện đầu tiên là tìm mình báo thù. Bởi vì trong tâm trí Tô Cẩm, Khưu Bạch là kẻ đầu sỏ dẫn đến bi kịch của bản thân kiếp trước, cho nên cô ta chắc chắn sẽ không cho cậu sống dễ chịu gì đâu.
Khưu Bạch cau mày, tâm tình phức tạp. Cậu ghét nhất là đấu trí đấu mưu với người ta, thế nhưng việc này có quan hệ đến tương lai của cậu, cậu cũng không muốn như Khưu Bạch trong sách kia, bị nữ chủ tính kế "r*pe" một bé gái, sau đó bị phán án tội lưu manh, trực tiếp tử hình.
Nghĩ tới đây, Khưu Bạch run cầm cập, cậu là người yêu mạng mình lắm, vậy nên vô luận như thế nào, cậu cũng phải sống cho tốt.
Bụng kêu một trận ùng ục đánh gãy tâm tư của Khưu Bạch, cảm giác đói bụng như tre già măng mọc đến liên tục. Cậu cầm chén nước đường trên bàn uống, ép xuống cảm giác thiêu đốt trong dạ dày.
Khưu Bạch đánh giá bốn phía, đây là ký túc xá của thanh niên trí thức, một gian phòng trống nhỏ, bốn bức tường làm bằng giấy báo cũ, trên đất để hai hòm quỹ thấp bé, ngoài ra cũng chỉ có một cái ván mỏng nối hai bức tường nam bắc với giường đất*, có lẽ cậu, Lữ Nam và Lưu Vĩ ngủ chung ở đây.
*Giường đất: giường dính sát đất ấy, mà ở đây thì tưởng tượng nó là cái nệm cũng được.
Người trẻ tuổi trí thức ở đây tổng cộng có năm người, còn có hai cô gái trẻ ở gian phòng trong nữa.
Cậu từ trong tủ lấy ra cái túi của nguyên chủ, lấy ra một cái bao bằng giấy dầu, bên trong còn bọc ba cái bánh hạch đào. Khưu Bạch đói bụng cực kỳ nên lấy hai cái bánh, sau đó suy nghĩ một chút liền dừng lại.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, vào lúc này tất cả mọi người đều ăn không đủ no, mỗi ngày cơm nước cũng chỉ có khoai lang và rau dại, vừa không có dinh dưỡng còn dễ đói bụng, cho nên "cậu" mới mua bánh hạch đào để được ăn ngon.
Khưu Bạch không biết mình có thể ăn cơm nước như vậy được không, cho nên vẫn nên giữ bánh hạch đào* này lại ăn sau vậy.
Bọc bánh hạch đào lại như cũ cho tốt, Khưu Bạch liền lật qua lật lại xem "tài sản" của nguyên chủ như thế nào, từ trong gói hàng trong túi móc ra tiền.
Tổng cộng là 84 đồng 7 hào, còn có vài sấp phiếu lương thực và phiếu công nghiệp.
Khưu Bạch hơi nhíu mày, xem ra điều kiện của nguyên chủ cũng không tệ lắm, hơn 84 đồng tiền ở thời này cũng không phải là con số nhỏ.
Cậu yên lòng, chuyện ăn uống tạm thời không cần quá lo lắng, vì vậy ăn một miếng bánh hạch đào mới miễn cưỡng mình no được nửa.
Ăn uống no đủ, Khưu Bạch nhìn ánh chiều tà mờ nhạt bên ngoài, nhớ lại cha mẹ mình, không biết ở thế giới kia mình chết chưa, nếu ngủm rồi không biết cha mẹ có vì mình mà đau lòng không? Chắc là không rồi, dù sao mình là phế vật cái gì cũng không biết làm, đâu tài giỏi được như anh trai, thậm chí mình còn là đồng tính luyến ái làm bọn họ mất mặt nữa.
Thế nhưng cậu biết có một người nhất định sẽ rất khó chấp nhận, đó chính là anh trai cậu. Anh trai đối với cậu rất tốt, từ nhỏ đã thương cậu, cưng cậu. Cho dù cha mẹ không ưa cậu, răn dạy cậu, anh trai cũng che chở cậu phía sau, an ủi tâm hồn nhỏ bé của cậu, nói với cậu, Tiểu Bạch đừng sợ, anh hai làm chỗ dựa vĩnh viễn cho em. Bây giờ mình chết rồi, chỉ hy vọng anh trai đừng thương tâm quá mức vì cậu, cậu sẽ sống tiếp thật tốt ở thế giới này.
Khưu Bạch thở dài một hơi, cảm giác đầu có hơi đau.
Cậu đi tìm gương kiểm tra, mà khi nhìn thấy người ở trong gương Khưu Bạch sửng sốt một chút, mặt nguyên chủ như đúc từ một khuôn ra với cậu vậy.
Khưu Bạch nhếch khoé môi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa trong gương kia cũng cong cong theo, nổi lên ánh sáng lóng lánh, bởi vì say nắng mà mặt có chút tái nhợt vô tình tăng thêm phần mê hoặc, phảng phất như có vô số "tiểu yêu tinh hại dân hại nước" từ đâu chui ra, quả thực kinh tâm động phách.
Hèn gì kiếp trước Tô Cẩm mê mẩn nguyên chủ đến nỗi trước đêm tân hôn làm ra việc như thế, gương mặt này quyến rũ như vậy, ai có thể chịu đựng được chứ.
Nghĩ lại lúc cậu đang học đại học, cũng nhờ gương mặt này mới bộc lộ được tài năng trong một đám đi đầu về nghệ thuật và thời thượng, trở thành giáo thảo*, có biết bao nhiêu nam nam nữ nữ theo đuổi cậu.
*Giáo thảo (校草): là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Nhưng mà cậu một người cũng nhìn không lọt, luôn cảm thấy bọn họ không đẹp bằng mình, lại không nghĩ rằng bản thân vô duyên vô cớ xuyên việt luôn.
Ai, Khưu Bạch buồn rầu thở dài, cậu còn chưa có nói chuyện yêu đương với ai nữa mà.
Khưu Bạch xoay đầu, kéo phần tóc sau ra để nhìn kỹ vết thương, lấy tay sờ sờ, cũng may chỉ sưng một cục, cũng không chảy máu gì, hẳn cũng không đáng lo.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói, là Lữ Nam và Lưu Vĩ tan tầm trở về.
Khưu Bạch cau mày, tâm tình phức tạp. Cậu ghét nhất là đấu trí đấu mưu với người ta, thế nhưng việc này có quan hệ đến tương lai của cậu, cậu cũng không muốn như Khưu Bạch trong sách kia, bị nữ chủ tính kế "r*pe" một bé gái, sau đó bị phán án tội lưu manh, trực tiếp tử hình.
Nghĩ tới đây, Khưu Bạch run cầm cập, cậu là người yêu mạng mình lắm, vậy nên vô luận như thế nào, cậu cũng phải sống cho tốt.
Bụng kêu một trận ùng ục đánh gãy tâm tư của Khưu Bạch, cảm giác đói bụng như tre già măng mọc đến liên tục. Cậu cầm chén nước đường trên bàn uống, ép xuống cảm giác thiêu đốt trong dạ dày.
Khưu Bạch đánh giá bốn phía, đây là ký túc xá của thanh niên trí thức, một gian phòng trống nhỏ, bốn bức tường làm bằng giấy báo cũ, trên đất để hai hòm quỹ thấp bé, ngoài ra cũng chỉ có một cái ván mỏng nối hai bức tường nam bắc với giường đất*, có lẽ cậu, Lữ Nam và Lưu Vĩ ngủ chung ở đây.
*Giường đất: giường dính sát đất ấy, mà ở đây thì tưởng tượng nó là cái nệm cũng được.
Người trẻ tuổi trí thức ở đây tổng cộng có năm người, còn có hai cô gái trẻ ở gian phòng trong nữa.
Cậu từ trong tủ lấy ra cái túi của nguyên chủ, lấy ra một cái bao bằng giấy dầu, bên trong còn bọc ba cái bánh hạch đào. Khưu Bạch đói bụng cực kỳ nên lấy hai cái bánh, sau đó suy nghĩ một chút liền dừng lại.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, vào lúc này tất cả mọi người đều ăn không đủ no, mỗi ngày cơm nước cũng chỉ có khoai lang và rau dại, vừa không có dinh dưỡng còn dễ đói bụng, cho nên "cậu" mới mua bánh hạch đào để được ăn ngon.
Khưu Bạch không biết mình có thể ăn cơm nước như vậy được không, cho nên vẫn nên giữ bánh hạch đào* này lại ăn sau vậy.
Bọc bánh hạch đào lại như cũ cho tốt, Khưu Bạch liền lật qua lật lại xem "tài sản" của nguyên chủ như thế nào, từ trong gói hàng trong túi móc ra tiền.
Tổng cộng là 84 đồng 7 hào, còn có vài sấp phiếu lương thực và phiếu công nghiệp.
Khưu Bạch hơi nhíu mày, xem ra điều kiện của nguyên chủ cũng không tệ lắm, hơn 84 đồng tiền ở thời này cũng không phải là con số nhỏ.
Cậu yên lòng, chuyện ăn uống tạm thời không cần quá lo lắng, vì vậy ăn một miếng bánh hạch đào mới miễn cưỡng mình no được nửa.
Ăn uống no đủ, Khưu Bạch nhìn ánh chiều tà mờ nhạt bên ngoài, nhớ lại cha mẹ mình, không biết ở thế giới kia mình chết chưa, nếu ngủm rồi không biết cha mẹ có vì mình mà đau lòng không? Chắc là không rồi, dù sao mình là phế vật cái gì cũng không biết làm, đâu tài giỏi được như anh trai, thậm chí mình còn là đồng tính luyến ái làm bọn họ mất mặt nữa.
Thế nhưng cậu biết có một người nhất định sẽ rất khó chấp nhận, đó chính là anh trai cậu. Anh trai đối với cậu rất tốt, từ nhỏ đã thương cậu, cưng cậu. Cho dù cha mẹ không ưa cậu, răn dạy cậu, anh trai cũng che chở cậu phía sau, an ủi tâm hồn nhỏ bé của cậu, nói với cậu, Tiểu Bạch đừng sợ, anh hai làm chỗ dựa vĩnh viễn cho em. Bây giờ mình chết rồi, chỉ hy vọng anh trai đừng thương tâm quá mức vì cậu, cậu sẽ sống tiếp thật tốt ở thế giới này.
Khưu Bạch thở dài một hơi, cảm giác đầu có hơi đau.
Cậu đi tìm gương kiểm tra, mà khi nhìn thấy người ở trong gương Khưu Bạch sửng sốt một chút, mặt nguyên chủ như đúc từ một khuôn ra với cậu vậy.
Khưu Bạch nhếch khoé môi nở nụ cười, đôi mắt đào hoa trong gương kia cũng cong cong theo, nổi lên ánh sáng lóng lánh, bởi vì say nắng mà mặt có chút tái nhợt vô tình tăng thêm phần mê hoặc, phảng phất như có vô số "tiểu yêu tinh hại dân hại nước" từ đâu chui ra, quả thực kinh tâm động phách.
Hèn gì kiếp trước Tô Cẩm mê mẩn nguyên chủ đến nỗi trước đêm tân hôn làm ra việc như thế, gương mặt này quyến rũ như vậy, ai có thể chịu đựng được chứ.
Nghĩ lại lúc cậu đang học đại học, cũng nhờ gương mặt này mới bộc lộ được tài năng trong một đám đi đầu về nghệ thuật và thời thượng, trở thành giáo thảo*, có biết bao nhiêu nam nam nữ nữ theo đuổi cậu.
*Giáo thảo (校草): là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Nhưng mà cậu một người cũng nhìn không lọt, luôn cảm thấy bọn họ không đẹp bằng mình, lại không nghĩ rằng bản thân vô duyên vô cớ xuyên việt luôn.
Ai, Khưu Bạch buồn rầu thở dài, cậu còn chưa có nói chuyện yêu đương với ai nữa mà.
Khưu Bạch xoay đầu, kéo phần tóc sau ra để nhìn kỹ vết thương, lấy tay sờ sờ, cũng may chỉ sưng một cục, cũng không chảy máu gì, hẳn cũng không đáng lo.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói, là Lữ Nam và Lưu Vĩ tan tầm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro