Chương 35
Quan Mộc
2024-09-07 16:34:36
Trưa ngày hôm sau, Khưu Bạch bị đánh thức, ai đó liên tục mổ hôn lên mắt, mũi, môi khiến cậu ngủ nữa cũng khó khăn.
Cậu buồn bực mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Viễn phóng đại trước mặt cậu.
"Anh làm gì vậy?" Khưu Bạch tức giận trừng mắt nhìn anh. Âm giọng còn mang theo chút âm mũi, còn có chút khàn khàn.
"Bé con, em tỉnh rồi." Chu Viễn lại hôn cậu một miếng, mặt mày đầy ý cười, cả người tràn ngập khí tức lười biếng và mãn nguyện.
Khưu Bạch không khỏi tức giận khi nhìn thấy anh như thế, ai mà ngờ ngày thường nhìn người này lạnh lùng như vậy, lúc ở trên giường lại điên cuồng như thế chứ!
Quả thực y như một tên háo sắc!
Miệng đầy lời dâm tục còn chưa tính, còn lăn qua lộn lại cậu không biết mệt, mặc cho cậu gào khóc xin tha thế nào cũng không dừng lại, mãi đến tận lúc cậu không chịu nổi nữa mà ngất đi mới thôi!
Khưu Bạch càng nghĩ càng giận, duỗi chân đạp Chu Viễn một cước.
Kết quả là mới dùng sức một chút, cơn đau từ bên dưới ập đến như thủy triều. Không chỉ mỗi thân dưới, toàn thân cậu không có chỗ nào không đau, nhất là cái mông, đau như muốn nứt ra!
Ngũ quan nhắn tít lại với nhau, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Chu Viễn thấy thế vội vàng kéo cậu vào trong lòng, vỗ vỗ lưng an ủi nói: "Đừng lộn xộn, em cần nghỉ ngơi."
Khưu Bạch cắn răng nghiến lợi mắng: "Anh còn biết em cần nghỉ ngơi hả? Tối hôm qua em khóc khàn cả họng sao không thấy anh buông tha cho em hả! CMN anh có còn là người không?"
Chu Viễn có chút áy náy: “Anh không kiềm được..."
Khưu Bạch quả thực sắp bị lời vô liêm sỉ này ép chết rồi. Mặt cậu đỏ bừng, hít sâu một hơi chuẩn bị mắng.
"Đừng tức giận, đừng tức giận! Anh cho em đá, cho em đánh." Chu Viễn nhanh chóng lấy lòng, nắm chân Khưu Bạch cho cậu giẫm lên người mình, giẫm xong còn thương tiếc hôn nhẹ bàn chân trắng mịn của cậu.
Khưu Bạch: "..." Cậu bị hành động không biết xấu hổ này của Chu Viễn làm cho sợ ngây người.
Phục hồi tinh thần, Khưu Bạch lại tức giận đến khó chịu: “Anh cút đi cho em!"
"Để anh xoa thuốc cho em đi." Chu Viễn vẻ mặt vô tội.
"Đánh rắm, ông đây tự mình bôi!"
"Được được được, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em, hôm nay em cứ nằm trên giường đi, anh nói với bà là em ngã bệnh, em đừng đi ra ngoài."
Thấy Khưu Bạch có vẻ tức giận, Chu Viễn một bên dặn dò một bên đứng dậy mặc quần áo. Chăn trượt xuống khỏi người anh, để lộ phần trên cơ thể rắn chắc là những vết cào và dấu răng tím tái...
Đều là vết tích của Khưu Bạch.
Khưu Bạch nhìn tấm lưng bừa bộn của nam nhân, không nhịn được cười ra tiếng, cho anh không biết tiết chế!
Nhưng mà chờ cậu thấy vết tích trên người mình, nụ cười nhất thời biến mất, bởi vì nhìn cậu càng thê thảm hơn.
Khưu Bạch phẫn hận mài răng mắng: Chu Viễn là một con sói! Là đại sắc lang!
Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, cậu sờ sờ trên người mình, một mảnh khô mát. Cậu yên tâm, con sói này còn chưa đến nỗi ngốc, còn biết dọn dẹp sạch sẽ cho cậu.
Chốc lát sau, Chu Viễn bưng cháo đi vào.
"Em đừng cử động, để anh đút em ăn."
Khưu Bạch nằm dài trên giường, lườm anh một cái, hữu khí vô lực nói: "Anh có cho em động em cũng động đậy không được, người đều bủn rủn chịu không nổi."
Cậu nói như vậy Chu Viễn càng đau lòng hơn, anh ngày hôm qua xác thực đã điên cuồng dằn vặt người ta, nhưng mà...
Anh lần sau còn dám.
Chu Viễn múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội mới đưa đến bên mép miệng thanh niên.
Khưu Bạch liếc mắt nhìn, cau mày hỏi: "Tại sao là cháo trắng, anh lấy gạo trong nhà để nấu?"
"Trong nhà chỉ có chút gạo như vậy, anh cho em ăn thì bà nội ăn cái gì đây? Bà đã lớn tuổi, răng không được tốt nữa, sao có thể ăn những hạt thô kia..."
Chu Viễn mỉm cười nhìn thiếu niên không ngừng suy nghĩ lung tung, trong lòng có một dòng nước ấm áp chạy qua.
"Đừng lo lắng, chuyện trong nhà anh sẽ nghĩ cách."
Vừa vặn lúc này có một tiếng la lên truyền từ ngoài sân: “Khưu Bạch! Khưu Bạch có ở đây không? Có gói hàng gửi cho ngươi!"
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch.
Khưu Bạch cũng đang khó hiểu, đột nhiên linh quang loé lên: “Hẳn là đồ...là đồ ba mẹ em gửi tới, anh đi lấy giúp em đi."
Chu Viễn đi nhận gói hàng, Khưu Bạch vừa mở ra đã có một phong thư rớt xuống.
Nhìn chữ ký một chút, quả nhiên là từ ba mẹ nguyên chủ.
Trong thư nói, khí trời lạnh, nhắc nhở nhi tử mặc nhiều quần áo vào. Trong nhà tất cả đều tốt, em trai cũng lên sơ trung*. Mặt khác còn gửi thêm tiền giấy, để cậu ăn uống tốt hơn, đừng bạc đãi bản thân.
*Sơ trung: là trường THCS bên Trung.
Khưu Bạch giũ phong thư ra, bên trong rơi ra mười nhân dân tệ cùng hai kí phiếu tiền mặt trị giá một đồng*.
*Đồng này đồng NDT nha
Ngoài ra, trong gói hàng còn có một cái áo len, một chiếc quần tây dài, còn có một bức tranh do em trai của nguyên chủ vẽ. Trên đó vẽ hai người, một cậu bé trai cao hơn đang dắt tay một cậu bé trai mũm mĩm đang đốt pháo.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Ca, năm nay anh trở về ăn Tết đi, em và ba mẹ đều rất nhớ anh.
Nhìn bức vẽ này, trong đầu Khưu Bạch đột nhiên hiện lên một hình ảnh…
Một thiếu niên mười bốn tuổi vẫy tay với người trong phòng: “Dương Dương, lại đây, ca dẫn đệ đi đốt pháo!"
Cậu bé mập mạp bi bô nói: "Ca ca, em sợ."
"Đừng sợ, có ca bảo vệ đệ!
Đây là. . . Ký ức của nguyên chủ sao?
Cậu buồn bực mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Chu Viễn phóng đại trước mặt cậu.
"Anh làm gì vậy?" Khưu Bạch tức giận trừng mắt nhìn anh. Âm giọng còn mang theo chút âm mũi, còn có chút khàn khàn.
"Bé con, em tỉnh rồi." Chu Viễn lại hôn cậu một miếng, mặt mày đầy ý cười, cả người tràn ngập khí tức lười biếng và mãn nguyện.
Khưu Bạch không khỏi tức giận khi nhìn thấy anh như thế, ai mà ngờ ngày thường nhìn người này lạnh lùng như vậy, lúc ở trên giường lại điên cuồng như thế chứ!
Quả thực y như một tên háo sắc!
Miệng đầy lời dâm tục còn chưa tính, còn lăn qua lộn lại cậu không biết mệt, mặc cho cậu gào khóc xin tha thế nào cũng không dừng lại, mãi đến tận lúc cậu không chịu nổi nữa mà ngất đi mới thôi!
Khưu Bạch càng nghĩ càng giận, duỗi chân đạp Chu Viễn một cước.
Kết quả là mới dùng sức một chút, cơn đau từ bên dưới ập đến như thủy triều. Không chỉ mỗi thân dưới, toàn thân cậu không có chỗ nào không đau, nhất là cái mông, đau như muốn nứt ra!
Ngũ quan nhắn tít lại với nhau, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Chu Viễn thấy thế vội vàng kéo cậu vào trong lòng, vỗ vỗ lưng an ủi nói: "Đừng lộn xộn, em cần nghỉ ngơi."
Khưu Bạch cắn răng nghiến lợi mắng: "Anh còn biết em cần nghỉ ngơi hả? Tối hôm qua em khóc khàn cả họng sao không thấy anh buông tha cho em hả! CMN anh có còn là người không?"
Chu Viễn có chút áy náy: “Anh không kiềm được..."
Khưu Bạch quả thực sắp bị lời vô liêm sỉ này ép chết rồi. Mặt cậu đỏ bừng, hít sâu một hơi chuẩn bị mắng.
"Đừng tức giận, đừng tức giận! Anh cho em đá, cho em đánh." Chu Viễn nhanh chóng lấy lòng, nắm chân Khưu Bạch cho cậu giẫm lên người mình, giẫm xong còn thương tiếc hôn nhẹ bàn chân trắng mịn của cậu.
Khưu Bạch: "..." Cậu bị hành động không biết xấu hổ này của Chu Viễn làm cho sợ ngây người.
Phục hồi tinh thần, Khưu Bạch lại tức giận đến khó chịu: “Anh cút đi cho em!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Để anh xoa thuốc cho em đi." Chu Viễn vẻ mặt vô tội.
"Đánh rắm, ông đây tự mình bôi!"
"Được được được, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em, hôm nay em cứ nằm trên giường đi, anh nói với bà là em ngã bệnh, em đừng đi ra ngoài."
Thấy Khưu Bạch có vẻ tức giận, Chu Viễn một bên dặn dò một bên đứng dậy mặc quần áo. Chăn trượt xuống khỏi người anh, để lộ phần trên cơ thể rắn chắc là những vết cào và dấu răng tím tái...
Đều là vết tích của Khưu Bạch.
Khưu Bạch nhìn tấm lưng bừa bộn của nam nhân, không nhịn được cười ra tiếng, cho anh không biết tiết chế!
Nhưng mà chờ cậu thấy vết tích trên người mình, nụ cười nhất thời biến mất, bởi vì nhìn cậu càng thê thảm hơn.
Khưu Bạch phẫn hận mài răng mắng: Chu Viễn là một con sói! Là đại sắc lang!
Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, cậu sờ sờ trên người mình, một mảnh khô mát. Cậu yên tâm, con sói này còn chưa đến nỗi ngốc, còn biết dọn dẹp sạch sẽ cho cậu.
Chốc lát sau, Chu Viễn bưng cháo đi vào.
"Em đừng cử động, để anh đút em ăn."
Khưu Bạch nằm dài trên giường, lườm anh một cái, hữu khí vô lực nói: "Anh có cho em động em cũng động đậy không được, người đều bủn rủn chịu không nổi."
Cậu nói như vậy Chu Viễn càng đau lòng hơn, anh ngày hôm qua xác thực đã điên cuồng dằn vặt người ta, nhưng mà...
Anh lần sau còn dám.
Chu Viễn múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi nguội mới đưa đến bên mép miệng thanh niên.
Khưu Bạch liếc mắt nhìn, cau mày hỏi: "Tại sao là cháo trắng, anh lấy gạo trong nhà để nấu?"
"Trong nhà chỉ có chút gạo như vậy, anh cho em ăn thì bà nội ăn cái gì đây? Bà đã lớn tuổi, răng không được tốt nữa, sao có thể ăn những hạt thô kia..."
Chu Viễn mỉm cười nhìn thiếu niên không ngừng suy nghĩ lung tung, trong lòng có một dòng nước ấm áp chạy qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng lo lắng, chuyện trong nhà anh sẽ nghĩ cách."
Vừa vặn lúc này có một tiếng la lên truyền từ ngoài sân: “Khưu Bạch! Khưu Bạch có ở đây không? Có gói hàng gửi cho ngươi!"
Chu Viễn nhìn Khưu Bạch.
Khưu Bạch cũng đang khó hiểu, đột nhiên linh quang loé lên: “Hẳn là đồ...là đồ ba mẹ em gửi tới, anh đi lấy giúp em đi."
Chu Viễn đi nhận gói hàng, Khưu Bạch vừa mở ra đã có một phong thư rớt xuống.
Nhìn chữ ký một chút, quả nhiên là từ ba mẹ nguyên chủ.
Trong thư nói, khí trời lạnh, nhắc nhở nhi tử mặc nhiều quần áo vào. Trong nhà tất cả đều tốt, em trai cũng lên sơ trung*. Mặt khác còn gửi thêm tiền giấy, để cậu ăn uống tốt hơn, đừng bạc đãi bản thân.
*Sơ trung: là trường THCS bên Trung.
Khưu Bạch giũ phong thư ra, bên trong rơi ra mười nhân dân tệ cùng hai kí phiếu tiền mặt trị giá một đồng*.
*Đồng này đồng NDT nha
Ngoài ra, trong gói hàng còn có một cái áo len, một chiếc quần tây dài, còn có một bức tranh do em trai của nguyên chủ vẽ. Trên đó vẽ hai người, một cậu bé trai cao hơn đang dắt tay một cậu bé trai mũm mĩm đang đốt pháo.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ: Ca, năm nay anh trở về ăn Tết đi, em và ba mẹ đều rất nhớ anh.
Nhìn bức vẽ này, trong đầu Khưu Bạch đột nhiên hiện lên một hình ảnh…
Một thiếu niên mười bốn tuổi vẫy tay với người trong phòng: “Dương Dương, lại đây, ca dẫn đệ đi đốt pháo!"
Cậu bé mập mạp bi bô nói: "Ca ca, em sợ."
"Đừng sợ, có ca bảo vệ đệ!
Đây là. . . Ký ức của nguyên chủ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro